QUAN SÁCH

Khoác một chiếc áo ngoài, Vệ Hoa ngồi trên sofa suy nghĩ linh tinh.

Cao Hà cho con ngủ xong, nhìn chằm chằm ông ta, nói:
-Anh mặt mày nhăn nhó suy nghĩ điều gì vậy? Lại suy nghĩ tới những chuyện đấu đá nhau sao?

Vệ Hoa thở dài, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
-Tiểu Hà, em nói thật cho anh biết, việc Trần Kinh có người tình ở ngoài, có thật hay không?

Cao Hà ngẩn người, lạnh lùng nói:
-Anh nói xem là thật hay không? Em thấy trong đầu anh có giòi sống ở đó thì phải? Trần Kinh là người có thân phận thế nào? Thân phận của vợ hắn anh còn không biết sao? Nói ra còn khiến cho người khác run người, anh bớt nghĩ những thứ vớ vẩn đi, em không hiểu sao anh có thể tồn tại ở vị trí này tới bây giờ?

Vệ Hoa ngượng cười nói:
-Tiểu Hà, em đừng có hiểu nhầm ý của anh! Anh biết hậu thuẫn của Trần Kinh lớn, dựa vào hậu thuẫn của hắn, dù có xảy ra việc gì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Là cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa hắn lại cũng rất bảnh trai, được nhiều người phụ nữ thích, cũng là chuyện thường tình!

Ông ta chép miệng nói:
-Có câu nói “anh hùng khó qua ải mĩ nhân”, anh chỉ là đang nghĩ nếu ghép Miêu Đan Phương và Trần Kinh với nhau, sau này không phải quan hệ giữa chúng ta sẽ trở lên thân thiết hơn sao? Miêu Đan Phương cũng không quá tệ, anh thấy cô ta cũng có tình ý với Trần Kinh.

Nếu việc này mà thành…

Cao Hà không nói gì, lâu sau, cô ta mới lắc đầu nói:
-Được rồi, được rồi! Không nên nghĩ những chuyện vớ vẩn này nữa, anh cứ biểu hiện tốt bản thân đi, cố gắng làm việc, như vậy lãnh đạo mới coi trọng anh được! Em nói Vệ Hoa anh nếu sống ở thời cổ đại, anh sẽ làm một tên nịnh thần thật hoàn hảo!

Miệng Cao Hà thì nói vậy, nhưng trong lòng cô ta thì nghĩ khác.

Tác hợp cho Miêu Đan Phương và Trần Kinh, trong lòng cô ta sao lại chưa nghĩ tới!

Miêu Đan Phương hiện giờ không ở trên cao mà cũng không thấp quá, tùy tiện tìm một tên công tử ăn chơi nào đó thì rất dễ, nhất là những người mới nổi, giơ tay ra có cả một đống.

Nhưng những người phụ nữ mà đã tiếp xúc với những người đàn ông Trần Kinh, sao lại không để ý tới Trần Kinh hắn được? Dù là không có danh phận gì, chỉ là làm người tình của Trần Kinh thôi cũng hơn mấy tên công tử ăn chơi đó.

Đàn bà cần cái gì? Chẳng qua chỉ là cảm giác an toàn, đợi đến thời cơ thích hợp, thì sẽ sinh một em bé.

Những thứ này Trần Kinh đều có thể cho Miêu Đan Phương.

Nhưng Cao Hà mới nghĩ tới khung cảnh hôm Trần Kinh tới Trung tâm thể hình cùng Âu Niệm Tinh, cô ta liền không dám có ý nghĩ đó nữa.

Âu Niệm Tinh người ta là tổng giám đốc của tập đoàn Âu Lãng, là người phụ nữ giàu có nhất cả nước, một người có thân phận như vậy ở bên cạnh Trần Kinh, Miêu Đan Phương và cô ta cùng là một hạng người, có là gì chứ?

Có câu nói “Biết thân biết phận”, Cao Hà lúc đối diện với những người phụ nữ như Âu Niệm Tình, liền có cảm giác như vậy.

Đương nhiên, việc Trần Kinh và Âu Niệm Tình có quan hệ với nhau, Cao Hà sẽ không bao giờ nói ra.

Cho dù với cả Vệ Hoa cô ta cũng không nói, cô ta là một người phụ nữ có mưu mô, cũng rất am hiểu chính trị, là một người phụ nữ biết kính nể người khác.

Cô ta hiểu rõ, có một số việc nhìn vào thì thấy chắc chắn là sai, nếu không biết giữ mồm giữ miệng, là tự tuyệt đường sống của chính mình, hậu quả sau này sẽ rất nghiêm trọng.

Cô ta mới nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên có cảm giác bực bội khó tả.

Nhất là nhìn thấy Vệ Hoa, trong lòng cô ta càng cảm thấy ấm ức, cô ta cũng là một người phụ nữ đẹp, tại sao lại được ghép đôi với một người trung niên chứ?

Hơn nữa người này lại không có mưu trí gì, làm việc rất linh tinh, tạo cho người khác cảm giác không an tâm.

Nếu cô ta cũng tìm được một người đàn ông như Trần Kinh, có phải cuộc sống bây giờ sẽ rất dễ chịu không!

-Bà xã, anh nói cho em biết, hiện giờ hình như có người đang điều tra tài liệu về Trần Kinh, hình như hắn đắc tội với rất nhiều người, hôm nay cũng có người tới tìm anh!
Vệ Hoa nói nhỏ.

Cao Hà cười nhạt, liếc nhìn Vệ Hoa nói:
-Sao? Anh động lòng rồi chứ gì?

Vệ Hoa liên tục khua tay, nói:
-Không! Không! Sao có thể chứ? Trần Kinh vẫn rất vững chắc, vài tin đồn nhảm đấy sao có thể uy hiếp được hắn!

Cao Hà cười nói:
-Anh hiểu là tốt rồi! Trần Kinh không giống như những cán bộ khác, người ta làm việc ở cơ sở rất tốt, lại có người ở trên giúp đỡ. Tổ Chức cho hắn xuống dưới, là để rèn luyện hắn, sau khi rèn luyện xong, nhất định sẽ được thăng chức!

Anh nghe qua chuyện này chưa? Chính là câu chuyện liên quan tới việc Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới sau khi đi lấy kinh trở về, chuyện kể rằng Trư Bát Giới sau khi lấy kinh trở về, địa vị ở trên thiên đình rất cao, cũng rất có uy nghiêm, Tôn Ngộ Không thì ngược lại, nó không thể sống được cuộc sống ở trên thiên đình, bị mọi người xa lánh, anh biết tại sao không?

Vệ Hoa ngờ ngác lắc đầu.

Cao Hà cười lớn, nói:
-Trư Bát Giới là người như thế nào? Người ta xuất thân là Thiên bồng nguyên soái, Thiên bồng nguyên soái hạ phàm, chỉ là để rèn luyện, sau khi rèn luyện xong nhất định sẽ được trọng dụng như xưa. Mọi người đều cảm thấy đó là chuyện thường tình, địa vị tất nhiên sẽ cao, tự nhiên sẽ được mọi người tán thưởng. Tôn Ngộ Không là người thế nào? Nó xuất thân là một con yêu tinh, nó có thể đi lấy kinh, cũng là chó ngoáp phải ruồi mà thôi.

Mà cuối cùng nó được thăng lên chức cao, nhưng mọi người cũng chỉ coi đó là may mắn, khó mà không nảy sinh lòng đố kị.

Hơn nữa, vị trí của Tôn Ngộ Không một chút cũng không xứng đáng với nó, căn bản nó quá ngạo mạn, không có giác ngộ, anh nói xem người như vậy làm sao có thể được mọi người chào đón?

Vệ Hoa cười lớn, chỉ tay về phía Cao Hà nói:
-Sâu sắc, sâu sắc! Bà xã, em không tham gia vào hoạt động chính trị đúng là đáng tiếc quá!

Vệ Hoa đưa tay ra ôm Cao Hà vào lòng, nói:
-Ai da, lão Vệ tôi không biết kiếp trước tích được phúc gì, mà kiếp này lại lấy được một người vợ hiền đức thế này, đúng là trời ban ân phước cho rồi!

Cao Hà nhíu mày, nói:
-Bỏ ra, bỏ ra, đừng có động tay động chân, em phải đi cho con ngủ đây, anh cũng đi tắm rồi đi ngủ sớm thôi!

-Ặc…bà xã em…

Vệ Hoa muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Cao Hà trừng mắt nhìn ông ta, nói:
-Cái gì mà anh anh em em? Anh còn muốn thế nào nữa?

Cao Hà đứng người dậy, trong lòng cô ta có chút trống trải…

Người phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ, Cao Hà hiện giờ là đang ở giữa hổ và sói. Những người phụ nữ ở trong giai đoạn này, khát vọng đối với đàn ông là rất lớn.

Nhưng Cao Hà mới nghĩ tới biểu hiện của Vệ Hoa ở trên giường, mới đầu thì có vẻ rất được, nhưng đến lúc quan trọng, thì lại chẳng đến đâu, khiến cho cô ta rất bực, nhưng không biết làm thế nào.

Luôn luôn là như vậy, Cao Hà cũng chẳng trông ngóng gì, bỏ ra chút công sức, vẫn không bằng tự mình tìm thú vui riêng cho mình.



Phòng làm việc của Nhạc Vân Tùng, không khí có chút khác thường, Vương Kì Hoa cố gắng ghìm vẻ lo lắng của ông ta lại, ông ta đứng rất thẳng.

Nhạc Vân Tùng nhìn ông ta với vẻ mặt điềm đạm.

Vương Kì Hoa nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
-Bí thư, cách giải quyết vấn đề ở Tẩu Mã Hà quá kích động rồi, tôi thấy rằng Trần Kinh làm như vậy chỉ thu được những hiệu quả răn đe nhất thời. Nhưng cách làm như vậy không tốt cho nền kinh tế của chúng ta, hoàn toàn không theo quy luật tự nhiên.

Hiện giờ nếu lại mở rộng thêm vụ án này, toàn bộ doanh nghiệp trong thành phố chúng ta sẽ bị dọa mà sợ chạy mất. Chúng ta suốt ngày nói là phải kiến thiết kinh tế, hơn nữa những nhà đầu tư có tiền trong tay đã chạy hết, thì chúng ta còn phát triển kinh tế cái gì nữa?

Còn nữa, tôi nghe nói gần đây trong Tỉnh có nhiều người kiện Trần Kinh, Trần Kinh quá nổi bật, nhưng cũng tích thù oán với nhiều người, nếu một lần nữa không ngừng hắn lại, hậu quá sẽ khó lường!

Sắc mặt Nhạc Vân Tùng không đổi, lâu sau, ông ta mới cười nói:
-Kì Hoa, anh hôm nay có chút hơi kích động! Không giống với anh thường ngày, sao? Sao anh lại quan tâm tới việc ở Tẩu Mã Hà vậy?

Vương Kì Hoa lúng túng, sắc mặt thay đổi, nói:
-Bí thư, chỉ là dạo này tôi nghe thấy nhiều tin tức tiêu cực, nhất là công kích của những người ở dưới với thành phố, khiến tôi có cảm giác nguy hiểm, vì vậy…

Nhạc Vân Tùng cười nhạt, nói:
-Thật vậy sao? Tại sao tôi lại không có cảm giác nguy hiểm đó?

Vương Kì Hoa ngơ ngác, không biết phải đáp lại thế nào.

Lâu sau, Nhạc Vân Tùng để tách trà trên tay xuống bàn, nói:
-Kì Hoa, anh đừng có qua mặt tôi, anh đã làm những gì, anh muốn làm gì, giấu được người khác, nhưng anh có thể giấu được tôi sao?

Sắc mặt Nhạc Vân Tùng trở lên lạnh lùng, giọng ông ta trở lên nghiêm khắc, nói:
-Anh cho rằng mình đã đủ cứng cáp rồi sao? Anh cho rằng anh rất được sao? Thật là có ý nghĩ muốn thay đổi trời đất sao, lại muốn tìm tài liệu đen về Trần Kinh. Tôi nói anh cũng làm cán bộ lãnh đạo hơn nửa đời người rồi, sao vẫn còn không biết vị trí của mình ở đâu?

Tôi nói thật với anh, Nhạc Vân Tùng tôi còn chưa từng nghĩ tới việc chỉnh Trần Kinh!

Anh thì là gì? Còn ở sau lưng tôi làm những chuyện vớ vẩn sao?

Sắc mặt Vương Kì Hoa chuyển sang trắng, từ từ đứng dậy, đầu ngục xuống.

Nhưng rất nhanh, ông ta lại nói:
-Bí thư, tôi biết lỗi của mình! Nhưng Bí thư anh hãy nghĩ đi, Trần Kinh bây giờ tiếp tục vụ án đó, rõ ràng là tiền trảm hậu tấu, không coi anh ra gì. Hơn nữa, mục đích Trần Kinh làm những chuyện này là gì?

Hắn chính là muốn chỉnh tôi, hắn muốn chỉnh tôi chỉ là việc nhỏ, mục đích thực sự của hắn chính là nhằm vào anh!

Có câu “Cò vạc đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, anh tập trung tinh thần xử lý việc Khương Thiếu Khôn, hắn chính là thừa nước đục thả câu.

Bí thư, anh và Trần Kinh cũng không phải là mới quen ngày một ngày hai, hắn là người thế nào? Người này tôi thấy muốn nổi bật, hơn nữa từ trước đến giờ hắn làm việc gì cũng không coi anh ra gì, chèn ép người khác, diệt trừ kẻ đối đầu, thủ đoạn rất nhiều. Hiện giờ ở dưới nhiều người của Thành ủy đã trở thành người của Trần Kinh, những lời này tuy là có người có ý muốn chia rẽ, nhưng…

Vương Kì Hoa mới nói được nửa câu, những lời đằng sau ông ta không tiện nói tiếp.

Trong đầu ông ta có chút điên cuồng, ông ta hiểu rõ, tên đã bắn ra không thể quay lại, hiện giờ muốn đuổi ông ta cũng không đuổi được. Trần Kinh ra tay, điều đó đồng nghĩa với việc đập thẳng vào mặt ông ta, không chết sẽ không thôi.

Hiện giờ Vương Kì Hoa nhất định phải kéo Nhạc Vân Tùng về phía của ông ta thì ông ta mới có cơ hội sống, nếu không thì, ông ta đối đầu với Trần Kinh, hai người vốn không cùng đẳng cấp, không phải là lấy trứng chọi đá sao?

Nhạc Vân Tùng sắc mặt thay đổi, một lúc lâu sau, ông ta mới nói:

-Kì Hoa, Trần Kinh không phải là Khương Thiếu Khôn, mười Khương Thiếu Khôn cũng không so được với một Trần Kinh! Anh làm việc qua loa như vậy, sẽ phải trả giá! Việc này cứ như vậy đi, anh hãy tự mình nghĩ cách giải quyết. Tôi biết, trong đầu anh bây giờ đang nghĩ gì.

Nhưng tôi cảnh báo anh, hãy bỏ những ý nghĩ không thiết thực đấy đi, nếu không thì không ai có thể giúp được anh đâu. Anh nên hiểu rõ, có những việc khi làm sẽ có hậu quả như thế nào…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi