QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Việc này không quan trọng, về sau chúng ta lại nói, trước tiên nói về Hồng

Nguyệt đã."

"Tiểu sư đệ, ngươi phải nghĩ ngược lại, nếu như lần này chúng ta không đi

nuốt nó, một khi nó thức tỉnh, đến lúc đó muốn tìm chúng ta càng dễ dàng hơn

trước rất nhiều, chỉ cần nó vừa hiện ra ý niệm trong đầu, có thể lập tức tìm được

chúng ta!"

"Ngươi có Thần nguyên của nó, ta thì có khí tức của nó, đối với nó mà nói,

chúng ta chính là đạo tặc, hẳn phải chết."

"Cho nên trước khi Hồng Nguyệt thức tỉnh, chúng ta phải đi giết nó!"

"Một ả đàn bà mà thôi, chúng ta không sợ!" Đội trưởng lấy ra một quả đào,

hung hăng cắn một cái.

Hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn dập, trong lòng nổi lên cuồn cuộn suy

nghĩ, hai mắt xuất hiện một chút tơ máu, hắn biết rõ đội trưởng muốn làm đại

sự, lúc trước cũng đã đoán được việc này không nhỏ, nhưng hắn lại không thể

ngờ rằng lại lớn đến thế này.

"Đại sư huynh, ngươi nói kỹ càng chi tiết một chút."

Hứa Thanh nghiến răng nói.

Đội trưởng nghe vậy, thần sắc hiện ra phấn khởi, nhanh chóng truyền ra lời

nói.

"Tiểu Thanh, Tế Nguyệt đại vực là một vực cực kỳ đặc thù, đối với Hắc

Thiên tộc, chỗ đó có thể nói là tồn tại tương tự như là Thánh địa vậy, hoặc là

nói, chỗ đó chính là Thánh địa."

"Bởi vì... Tế Nguyệt đại vực, là nơi mà Hồng Nguyệt cần phải đi qua!"

"Hồng Nguyệt là Hồng Nguyệt, Xích Mẫu là Xích Mẫu!"

Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, biểu cảm nghiêm túc.

Hứa Thanh gật đầu, hết sức chăm chú lắng nghe việc này.

"Đầu tiên ngươi phải phân rõ một cái khái niệm, đó chính là... Xích Mẫu là

đang ngủ say ở trên Hồng Nguyệt, mà Hồng Nguyệt là một ngôi sao, một mặt

trăng, một cái thiên thể đặc thù!"

"Cho nên, muốn thôn phệ Xích Mẫu, đầu tiên phải đi vào nơi nó nghỉ lại, đi

vào Hồng Nguyệt!"

"Nhưng Hồng Nguyệt ở trên màn trời, mặc dù cũng có quỹ tích nhất định,

nhưng rất khó tìm ra tung tích cuối cùng, cho dù chúng ta trông thấy, cũng khó

có thể tới gần."

"Nhưng mà, trong Tế Nguyệt đại vực lại không giống vậy, ở chỗ giữa trên

bình nguyên Sám Hối của vực này, tồn tại một pho tượng động trời!"

Nói tới pho tượng này, biểu cảm của đội trưởng liền có chút kỳ quái, mang

theo cảm khái, càng có một chút thổn thức.

Sau khi Hứa Thanh nhìn thấy, như có điều suy nghĩ.

"Pho tượng kia cao lớn vô cùng, mặc dù hình thái là thành tâm quỳ bái sám

hối, nhưng vẫn chống đỡ thiên địa như trước, độ cao kia khó có thể hình dung,

vô hạn tiếp cận đỉnh bầu trời."

"Mỗi một lần Hồng Nguyệt dựa theo quỹ tích đi ngang qua chỗ đó, đều bay

qua đỉnh đầu pho tượng kia, cho nên đứng trên đỉnh đầu pho tượng, có thể giơ

tay đụng đến Hồng Nguyệt, cũng chính là vị trí thấp nhất của Hồng Nguyệt, tình

báo ta nhận được, có thể xác định việc này một chút."

"Cho nên từ nơi ấy, một khắc khi Hồng Nguyệt bay lướt qua, chúng ta toàn

lực bay lên trên không, có thể bước lên Hồng Nguyệt."

Nói xong, đội trưởng xuất ra một quả đào, cắn một cái, sau đó nhìn Hứa

Thanh.

"Về phần sau khi bước vào Hồng Nguyệt, chúng ta hành động như thế nào,

ta cũng đã có kế hoạch và chuẩn bị, Xích Mẫu..... Lần này lão tử chắc chắn

nuốt rồi!"

Đôi mắt đội trưởng đỏ thẫm, tràn ngập vô tận điên cuồng.

Hứa Thanh nghe vậy, trong mắt lộ ra trầm ngâm, hỏi một câu.

"Đại sư huynh, thân phận pho tượng kia là gì?"

Đội trưởng nghe được câu này, trầm mặc mấy hơi thở, thuận tay ném một

quả đào cho Hứa Thanh, khàn khàn mở miệng.

"Pho tượng kia, là một vị Chúa Tể của nhân tộc vào thời kỳ Huyền U Cổ

Hoàng, cự tuyệt đi theo Cổ Hoàng rời khỏi, mà nguyên bản của Tế Nguyệt đại

vực, chính là thuộc quyền sở hữu của người đó!"

"Năm xưa vị Chúa Tể ấy đã xảy ra một trận chiến có một không hai cùng

với Xích Mẫu ngay nơi đó, cuối cùng Chúa Tể chết trận, nhưng giữa gã và Xích

Mẫu tồn tại những cái ân oán khác, cho nên Xích Mẫu trừng phạt thân thể gã

vĩnh viễn quỳ bái, đồng thời phủ xuống nguyền rủa, biến địa vực mà gã sở hữu

trở thành nông trường."

"Từ đó về sau, cứ cách một đoạn thời gian, khi những sinh mệnh trong Tế

Nguyệt đại vực lớn lên, Hồng Nguyệt sẽ tới thôn phệ chúng sinh, phàm tục

cũng tốt, tu sĩ cũng được, đều là thức ăn của nó."

"Nhất là tu sĩ, nuốt dựa theo tu vi từ cao xuống thấp, mỗi một lần đều là Quy

Hư bị ăn đầu tiên, mà sự tồn tại của nguyền rủa cũng khiến cho hết thảy sinh

mệnh sinh ra trong Tế Nguyệt đại vực, cả đời không cách nào rời khỏi Tế

Nguyệt đại vực nửa bước, một khi xúc phạm, lập tức chết bất đắc kỳ tử."

"Cho nên tu sĩ trong Tế Nguyệt đại vực, thân thể hay tinh thần đều ở bên

trong tình trạng đau khổ cùng xoắn xuýt, tu luyện cuối cùng chính là tử vong,

nhưng sinh hoạt trong cái hoàn cảnh ác liệt như thế, nếu như không tu hành thì

cũng rất khó sống lâu, việc này liền biến thành một vòng bế tắc."

Giọng nói đội trưởng trầm thấp, hung hăng cắn quả đào một cái.

"Dẫu sao Tế Nguyệt đại vực cũng không chân chính tồn tại mặt trời, chỉ có

nguồn sáng nhân tạo cùng với thiên hỏa thỉnh thoảng xuất hiện bay qua trên

không, chiếu sáng cho toàn bộ đại vực, nhưng lại tồn tại tổn thương cực lớn."

"Nhất là còn có Xích Mẫu ở trên đó, dùng nơi ấy để chăn thả, vì vậy cái Tế

Nguyệt đại vực này, trong nhận thức của cao tầng rất nhiều tộc quần, đều được

xưng là vườn chăn nuôi của Hồng Nguyệt."

Hứa Thanh im lặng, kết hợp với thông tin mà hắn tìm được lúc trước, hắn có

thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm bên trong Tế Nguyệt đại vực, đồng thời

các tộc sinh hoạt ở trong đó, dưới hoàn cảnh như vậy, cũng nhất định cũng thể

hiện cái ác bên trong tính cách đến mức tận cùng.

"Địa ngục thế gian."Hứa Thanh thì thào, theo bản năng đưa quả đào trong

tay lên miệng và muốn ăn một miếng, lúc này đội trưởng bỗng nhiên ngẩng đầu,

kinh ngạc nhìn Hứa Thanh.

"Tại sao ngươi cũng có quả đào."

"Ngươi cho ta."

Hứa Thanh cũng kinh ngạc.

Đội trưởng nhanh chóng duỗi tay tới cầm lại, sau đó đặt lại một quả táo vào

trong tay Hứa Thanh.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, cắn quả táo một cái, nhớ tới thiên hỏa,

vì vậy liền hỏi thăm một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi