Tóc này vừa hiện, tâm thần của toàn bộ đám người Điện hoàng Hồng
Nguyệt Thần Điện rung động lắc lư, bị làm cho thất thần.
Mà toàn bộ Thanh Sa đại mạc, cũng đều ở trong tích tắc này, tựa như thời
gian bị dừng lại, pháp tắc bị bất động, quy tắc bị đọng lại, hết thảy mọi thứ cũng
trực tiếp yên tĩnh.
Gió không hề thổi, thời gian không hề chuyển động, hết thảy sinh mệnh,
thậm chí vạn vật đều không nhúc nhích.
Thần uy, hạ xuống.
Thanh Sa đại mạc trực tiếp bị ngăn cách, tựa như chia lìa cùng toàn bộ Tế
Nguyệt đại vực, ẩn nấp trong khe hẹp thời không.
Mà sợi tóc màu xanh kia, giờ phút này cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cho
đến khi hóa thành sợi tóc người thường, tan biến trong thiên địa, lúc xuất hiện..
. Đã ở trong địa phương phong ấn, ở trước mặt đội trưởng.
Sợi tóc phiêu đãng hạ xuống, rơi vào trên bàn tay của đội trưởng.
Hai đầu sợi tóc nhẹ nhàng rung động, chậm rãi rủ xuống.
Đội trưởng quay đầu nhìn Hứa Thanh, biểu cảm cười nhạt.
"Tiểu Thanh, phải chăng rất giật mình?"
Hứa Thanh nhìn qua sợi tóc, hết thảy sự tình phát sinh bên ngoài lúc trước,
vào lúc ánh mắt của hắn đụng chạm cùng với sợi tóc, tất cả đều chiếu vào trong
đầu hắn.
Hắn nhìn thấy được biến hóa bên ngoài, thấy được hố trời xuất hiện.
Một màn này, khiến cho Hứa Thanh tâm thần kịch liệt chấn động.
Hắn biết rõ mỗi lần đội trưởng làm đại sự đều vô cùng kích thích, nhưng
vẫn bị một màn thủ bút này làm cho chấn động.
"Đại sư huynh, đây chính là sợi tóc của vị thượng thần đã từng hợp tác cùng
ngươi kiếp trước?"
Hứa Thanh thở sâu, trầm thấp mở miệng.
Mắt thấy Hứa Thanh như thế, trong lòng đội trưởng thoả mãn, giờ khắc này
y cảm thấy tiết tấu lại lần nữa về tới trong tay của mình, thầm nghĩ như thế mới
phù hợp với quy luật làm đại sự trước kia.
"Không sai, tuy rằng vị này tính khí không được tốt, nhưng mà vị cách cực
cao."
Đội trưởng đắc ý, thoáng dao động sợi tóc trong tay.
"Vô luận là chỗ ẩn giấu thân thể kiếp trước của ta, hay là phong ấn nơi này,
đều là dưới sự hiệp trợ của vị Thần ấy mà hoàn thành, mà Thanh Sa đại mạc
chính là do tóc của Thần biến thành."
"Đồng thời, đây cũng là tín vật lưu lại cho ta."
"Tới một ngày khi thời cơ chín muồi, ta có thể mượn nhờ nguyện lực của
chúng sinh, hóa Thanh Sa đại mạc trở lại thành tóc, dùng cái này... Kết nối với
cánh cửa của Thần."
Đội trưởng nói xong, nhìn qua đám người Thế tử, thấy vẻ mặt đám Thế tử
lão gia gia ngưng trọng, đáy lòng của y cũng đồng dạng thoải mái.
Ánh mắt Thế tử thâm sâu, nhìn qua sợi tóc trong tay Nhị Ngưu, bỗng nhiên
mở miệng.
"Vị hợp tác cùng ngươi, là Nguyệt Viêm thượng thần trong Nhật Nguyệt
Tinh tam thần của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc?"
Đội trưởng cười hắc hắc, ngạo nghễ gật đầu.
"Ba thượng thần của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc này, nguyên bản đều
cấp cho ta mặt mũi, nhưng sau cùng ta nghĩ đến tộc quần đám Thần bọn họ là
sinh tử đại thù cùng nhân tộc chúng ta, vì vậy ta liền từ chối đám Thần."
"Cuối cùng tiểu Nguyệt này mặt dày mày dạn nhất quyết muốn giúp đỡ, ta
cũng không có biện pháp, liền miễn cưỡng đồng ý."
"Nhìn trên phân thượng Thần ra sức như vậy, ta liền đáp ứng đến lúc đó để
cho Thần ăn thêm vài khối thịt của Xích Mẫu."
Thế tử mặt không cảm xúc, đối với mấy câu thổi phồng của Nhị Ngưu, lão
coi như không nghe thấy, mà Minh Mai công chúa thì là cười lạnh một tiếng,
đồng dạng cũng không để ý tới.
Coi như là đám người Ninh Viêm tâm thần liên tục chấn động, nhưng nghe
đến đây thì phản ứng đầu tiên cũng đều là Nhị Ngưu này nói khoác, quá giả.
Hứa Thanh đã quen, không nhìn thẳng.
Mắt thấy mọi người không tin, đội trưởng thở dài.
"Mà thôi mà thôi, ta nói đều là sự thật, một ngày nào đó các ngươi sẽ biết,
Trần Nhị Ngưu ta đã nói thì không một câu nào hư giả, thật sự là đám Thần cầu
ta."
Đội trưởng vội ho một tiếng, bày ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, một bộ dạng
không được chúng sinh lý giải, sau đó giơ tay lên, vung sợi tóc trong tay đến
bên trong vòng xoáy nguyện lực biến thành phía trước.
Sợi tóc phấp phới rơi vào trong đó, lập tức vòng xoáy nguyện lực đang
chuyển động bỗng nhiên dừng lại.
Sợi tóc trong đó biến dài và liên tục lan tràn, càng lúc càng lớn, cuối cùng
tạo thành một con đường.
Con đường này uốn lượn, xâm nhập hư vô.
Mà ở điểm cuối cùng hư vô, có thể mơ hồ nhìn thấy một cánh cửa xuất hiện.
Đây là một cánh cửa gỗ cổ xưa tang thương, ý cảnh không rõ.
Phía trên mặt gỗ màu đen có rất nhiều vết trảo, mỗi một đạo đều rất sâu,
thậm chí có một số còn dính thịt vụn.
Nhìn thấy mà giật mình, đồng thời cũng có thể thấy được từ trong khe cửa
đang tràn ra máu đen.
Một cỗ cảm giác mục nát bốc lên từ bên trong máu tươi màu đen đó, mà
cảm giác âm u cũng bao phủ toàn bộ.
Càng có khí tức Thần Linh bốc lên ở bên trong, đám người Ninh Viêm chỉ
liếc mắt nhìn, liền riêng phần mình kêu rên, dị chất trong cơ thể bộc phát.
Hứa Thanh cũng là trước mắt mơ hồ, tâm thần chấn động mãnh liệt.
Bốn người Thế tử vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm cửa gỗ màu đen,
như lâm đại địch.
Chỉ có đội trưởng thần sắc nhẹ nhõm, đi ra vài bước rồi bước vào vòng
xoáy, dẫm lên trên con đường do sợi tóc hình thành, quay lại liếc mắt nhìn Hứa
Thanh, nở nụ cười.
"Tiểu Thanh, có muốn đi nhìn xem cùng ta hay không?"
Hứa Thanh vừa muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo huyết dịch
tràn ra từ trong khe hở cửa gỗ màu đen đột nhiên trở lên nồng nặc, càng có tiếng
gõ cửa vô cùng dồn dập bỗng nhiên truyền ra từ bên trong cánh cửa màu đen
kia.
Phanh phanh phanh phanh!
Âm thanh kịch liệt vô cùng to lớn, đinh tai nhức óc, rung chuyển linh hồn.
Phảng phất như có tồn tại nào đó ở bên trong cánh cửa phát hiện người ở
bên ngoài tới, vì vậy toàn lực oanh kích, muốn phá vỡ cánh cửa này, thậm chí
bởi vì lực đạo quá lớn nên cánh cửa gỗ này cũng chấn động kịch liệt, vết trảo
phía trên cũng hiện lên càng nhiều hơn nữa.
Đột nhiên xuất hiện tiếng đập cửa khiến cho đội trưởng cũng chấn động, y
trừng mắt nhìn qua, cố gắng bảo trì bản thân thong dong, thở dài.
"Thiệt là, đã bị giam lại rồi, sao vẫn còn thích gõ cửa thô bạo như vậy chứ!"
Lão Bát bên cạnh Thế tử trừng mắt liếc đội trưởng, bỗng nhiên mở miệng.
"Thần đang mắng ngươi.”