Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Từ ngày một đoàn người Hứa Thanh rời khỏi nơi Chúa Tể trảm Thần, bây
giờ đã qua sáu ngày.
Trong sáu ngày này, phong bạo trên đại mạc màu xám liên tục gào thét che
khuất bầu trời, bao phủ bát phương.
Mà ngoài đại mạc, rất nhiều khu vực trên Tế Nguyệt đại vực tương tự cũng
có phong bạo cuồng mãnh nổ vang, chỉ bất quá cơn bão táp này cũng không
phải là thực chất, nó là phát tác ở trong lòng của chúng sinh.
Cảnh tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa chém giết Xích Mẫu, chính là đầu nguồn
của chỗ phong bạo đó, sau khi liên tục bốc lên ở trong đầu chúng sinh, đã hoàn
toàn nhen nhóm tinh thần phản kháng của bọn họ.
Thời gian sinh mệnh đếm ngược chưa tới 1 năm, nếu không đi phản kháng
thì sẽ trở thành thức ăn.
Mặc dù phản kháng thì cũng sẽ chết, nhưng ít ra ở trong quá trình mơ mơ
màng màng lúc còn sống, đã từng bộc phát rực rỡ.
Ít nhất, đã từng chân chính mà sống!
Thần Linh cũng không phải là vĩnh hằng, hy vọng vĩnh viễn trường tồn, nếu
như thế thì đi vùng vẫy một chút, đi điên cuồng một hồi, đi phản kháng một
chốc, vì khoảnh khắc cuối cùng trong nhân sinh của chính mình mà lưu lại sắc
thái khác biệt.
Ít nhất, đây là hy vọng!
Phong bạo trong tâm thần chúng sinh dựng lên ngập trời, tất cả tộc quần, tất
cả tông môn, tất cả thành trì, đều truyền ra tiếng hò hét, đều triển khai hành
động.
Cùng lúc đó, tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tạo thành quân phản kháng ở các địa
phương cũng nghênh đón một trận bộc phát kinh thiên động địa, vô số tu sĩ
nguyên bản chết lặng tràn vào gia nhập.
Rất nhiều tộc quần, tông môn, lấy ánh mắt cừu hận điên cuồng, nhìn Hồng
Nguyệt Thần Điện, giơ lên đao trong lòng!
Vào thời khắc này, năm vị Phó điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện cũng
quyết định bước ra từ phía sau màn, lần đầu tiên bọn họ lộ ra thân phận của
mình, hiệu triệu chúng sinh phản kháng.
Năm vị này, có vị là tộc trưởng đại tộc, có vị là Thái thượng trưởng lão
trong tông môn, còn có cả tu sĩ từng vang danh toàn bộ đại vực sau đó biến mất
hoặc mai danh ẩn tích.
Mà tu vi của bọn họ, rõ ràng đều là đạt tới Quy Hư tứ giai đỉnh phong.
Thân phận của bọn họ, tu vi của bọn họ, dũng khí của bọn họ, trong khoảng
thời gian ngắn hóa thành năm cái vòng xoáy thật lớn, dẫn động tu sĩ bát phương
tìm đến để nương tựa.
Tạo thành năm đại chiến khu!
Hồng Nguyệt Thần Điện bị làm cho tức giận, triển khai một trận trấn áp.
Nhưng quỷ dị là Điện hoàng của Hồng Nguyệt Thần Điện rõ ràng không có
đích thân ra tay, hình như gã có chỗ cố kỵ, lựa chọn tọa trấn tổng bộ.
Mặc dù như thế, vì thế lực Hồng Nguyệt Thần Điện vốn đông đảo, đã liên
tục tiến hành thế trận trấn áp.
Chiến hỏa, bộc phát trên toàn bộ các địa phương của Tế Nguyệt đại vực.
Duy chỉ có đại mạc, đã trở thành một mảnh tịnh thổ.
Hứa Thanh vẫn đang nghiên cứu Thiên Ma thân của chính mình như trước,
dưới Triêu Hà Quang bao phủ, hắn có thể khiến những Thiên Ma thân này biến
thành cùng một bộ dạng với mình.
Nhưng hắn rất khó chuyển hóa, hình thái bên trong của hai bên khác nhau,
khiến cho quá trình chuyển hóa có chướng ngại, vì vậy trọng điểm của Hứa
Thanh là đặt ở ẩn nấp.
Lấy phương pháp ẩn nấp, gián tiếp đạt tới mục đích chiến đấu xuất kỳ bất ý.
Về phần chiến tranh bên ngoài, thông qua Nghịch Nguyệt Điện, Hứa Thanh
thời khắc đều chú ý, hắn có loại cảm giác mãnh liệt, trận chiến hỏa ấy đã cách
nơi này của hắn không xa.
Bởi vì hắn phát hiện Bát gia gia cùng Ngũ nãi nãi đã biến mất.
Chẳng biết họ đi đâu.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đáy lòng nổi lên rất nhiều suy đoán, mà
trong những ngày kế tiếp, hắn chú ý tới đại sư huynh dị thường.
Đại sư huynh nịnh nọt đối với Thế tử cùng với Minh Mai công chúa, rõ ràng
y càng thêm ân cần hơn so với trước kia, nhất là đối với bên Thế tử thì càng là
như vậy.
Đội trưởng tự mình đi nấu nước và pha trà cho Thế tử, ngoài ra còn xung
phong nhận việc bóp vai bóp chân cho Thế tử, bộ dạng vô cùng hiếu kính.
Hứa Thanh lập tức đoán được, đại sư huynh nhất định là có việc muốn nhờ
Thế tử.
Mà đáp án, vào năm ngày sau đã có kết quả.
Ngày hôm nay, Hứa Thanh đang nghiên cứu Thiên Ma thân của mình, giọng
nói của Thế tử truyền đến từ trong hành lang.
"Hứa Thanh, ngươi tới đây một chuyến."
Hứa Thanh giương mắt nhìn đại sảnh, chú ý tới đội trưởng đang quạt cho
Thế tử, thần sắc rõ ràng mang theo kích động.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút rồi cất bước đi ra, lúc ánh mắt nhìn nhau cùng
đội trưởng, đội trưởng cười hắc hắc, quạt càng thêm ra sức.
"Tiền bối."
Hứa Thanh đi tới yên tĩnh mở miệng.
"Có món đồ, vốn là muốn qua một thời gian ngắn lại cho các ngươi, nhưng
Nhị Ngưu có hơi nóng vội, vậy thì đưa sớm cho các ngươi cũng được."
Thế tử phong khinh vân đạm, phất tay lấy ra một cái thấu kính.
Vật này chính là mảnh vỡ Thiên Nhãn có thể câu thông Nghịch Nguyệt
Điện từng dùng ở nơi Chúa Tể trảm Thần kia, chiếu hết thảy vào trong đầu
chúng sinh.
Nhìn thấu kính, trong mắt đội trưởng lộ ra khát vọng, trong khoảng thời gian
này y ân cần nịnh nọt chính là vì cái kính này.
Hứa Thanh cũng đảo mắt nhìn qua, biết được vật này bất phàm.
“Nghịch Nguyệt Điện đời trước, là chí bảo Thiên Nhãn của phụ vương ta,
nhưng đã vỡ vụn trong một trận đánh với Xích Mẫu, một mảnh này là một trong
mấy mảnh lớn nhất của Thiên Nhãn Kính."
Thế tử sờ lên mặt kính, khàn khàn mở miệng.
"Dùng vật này đi vào Nghịch Nguyệt Điện, khác biệt cùng dùng những tấm
gương khác đi vào."
"Vật này, có thể mở ra thí luyện nhận chủ của Nghịch Nguyệt Điện."
"Nếu như thí luyện thành công, có thể trở thành chủ nhân Nghịch Nguyệt
Điện, thất bại, cũng có khả năng nhất định có thể trở thành Phó điện chủ, năm vị
Phó điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện, đều với phương pháp như vậy xuất
hiện."
"Nhưng thí luyện chỉ có thể mở ra một lần, lần này sau khi hai người các
ngươi tiến vào, kính này sẽ mất đi danh ngạch thí luyện, chỉ có sau khi Nghịch
Nguyệt Điện yên lặng lại lần nữa khôi phục, mới có thể làm mới danh ngạch."
Nói xong, Thế tử để tấm gương lên bàn.
"Hai người các ngươi có thể cùng nhau bước vào, xem ai có thể nhận cái tạo
hóa này."
Thế tử đứng dậy đi ra tiệm thuốc, trong khoảng thời gian này lão có rất
nhiều chuyện cần đi bố trí, làm chuẩn bị cho trận đại chiến sắp đến.
Mắt thấy Thế tử rời khỏi, đội trưởng mặt mày hớn hở, một tay cầm lấy tấm
kính, vẻ mặt cuồng nhiệt mở miệng nói.
"Tiểu Thanh, rốt cuộc ta chờ đến cơ hội này rồi, ha ha, ta đã đoán ra ngươi
chính là Đan Cửu đúng hay không, không sao cả, tuy ngươi có xác suất rất lớn
là Đan Cửu, nhưng lần này……Ta chính là chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện!"
"Ta đã chuẩn bị rất lâu vì cái này."
"Tiểu Thanh, một hồi sau khi chúng ta đi vào, ngươi liền đi theo vui đùa một
chút là được, không cần có áp lực, cũng không cần quan tâm tới ta, bất kể ta
biến thành bộ dáng gì đi nữa, ngươi cứ làm như không nhìn thấy."
"Ta có kế hoạch của ta!"
Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, thần thái trong mắt rực rỡ.