QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mắt thấy đội trưởng hưng phấn như vậy, trên mặt Hứa Thanh cũng nở nụ

cười.

Hắn không để ý tới cái thân phận chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện, dẫu sao

đại sư huynh đã vì điều ấy mà chuẩn bị thật lâu, nếu như y thật sự trở thành chủ

nhân Nghịch Nguyệt Điện, Hứa Thanh cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn.

"Vậy ta chúc mừng đại sư huynh trước."

Hứa Thanh mỉm cười mở miệng.

Đội trưởng cười ha ha.

"Có ta thì có ngươi, tiểu sư đệ, chúng ta đi!"

Trong lúc nói, thấu kính chợt lóe lên tia sáng, hóa thành một mảnh ánh sáng

bao phủ hai người, âm thanh nổ vang vang vọng, thân ảnh Hứa Thanh và đội

trưởng tan biến vô ảnh.

Cùng lúc đó, bên trong Nghịch Nguyệt Điện, quang cảnh vô cùng tiêu điều.

Thân núi vẫn hùng tráng như cũ, nhưng miếu thờ bên trên phần lớn đều ảm

đạm.

Cảnh tượng ngàn vạn tượng thần mênh mông đi lại giữa thiên địa trước kia,

bây giờ theo chiến tranh xuất hiện, đã rất khó nhìn thấy.

Đông đảo tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện phần lớn đều đặt tinh lực ở việc dẫn dắt

quân phản kháng chiến tranh cùng Hồng Nguyệt Thần Điện, thời gian ngày bình

thường đến tự nhiên cũng giảm thiểu.

Cho nên giờ phút này Nghịch Nguyệt Điện thoạt nhìn chỉ tồn tại một phần

nhỏ tu sĩ, bọn họ tạm thời tới đây câu thông tình báo cùng với giao dịch cùng

người khác.

Chưa đủ mấy trăm.

Thần thái của bọn họ phần đông là vội vàng, thường thường sau khi hoàn

thành việc cần thiết thì sẽ lập tức rời khỏi, không có thời gian để mà lãng phí,

chỉ là giờ phút này trên bầu trời kia, phía trên chín cái miếu thờ thật lớn, thần

điện sừng sững ở chỗ cao nhất của Nghịch Nguyệt Điện, đột nhiên phát ra ánh

sáng rực rỡ lóng lánh.

Càng có tiếng nổ vang đinh tai nhức óc cực lớn vang vọng.

Sự xuất hiện của ánh sáng cùng tiếng nổ vang này, truyền khắp toàn bộ thân

núi Nghịch Nguyệt Điện, trong khoảng thời gian ngắn thân núi oanh oanh rung

động lắc lư, từng tòa miếu thờ lay động.

Tâm thần của tu sĩ nơi đầy đều bị chấn động, theo bản năng ngẩng đầu.

Khi nhìn rõ hết thảy đầu nguồn, ý hoảng sợ bỗng nhiên bộc phát.

"Cung điện chí cao!"

"Tình huống như thế nào, cung điện chí cao đại biểu chủ nhân Nghịch

Nguyệt Điện không hề ảm đạm, vậy mà đang lập lòe tia sáng."

Tiếng xôn xao lập tức nổi lên bốn phía, đối với tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện

mà nói, một màn này thật sự là quá mức kinh ngạc.

Đó là cung điện chí cao!

Đại biểu chủ nhân thần miếu chí cao của Nghịch Nguyệt Điện!

Mà vô số năm qua, Nghịch Nguyệt Điện thủy chung đều không xuất hiện

chủ nhân chí cao chân chính, toàn bộ đều là do Phó điện chủ quản lý và ra lệnh,

cho nên ý nghĩa của việc này tự nhiên cực lớn.

Nhưng mà một ít lão nhân trong đó, mặc dù tâm thần bọn họ cũng chấn

động không nhỏ, nhưng cũng không có đạt tới trình độ kinh thiên động địa, bởi

vì một màn cùng loại, mặc dù nhiều năm qua số lần xuất hiện không nhiều lắm,

nhưng bọn họ cũng đã từng chứng kiến, cũng có hiểu rõ về nó.

"Lại có đại nhân vật, mở ra thí luyện Điện chủ."

"Ta đã thấy tình huống như vậy hai lần, đáng tiếc, cửa của thần miếu chí cao

vẫn không có mở ra, một đoạn thời gian sẽ lại ảm đạm."

"Ta cũng nhìn thấy một lần, cuối cùng Ngũ điện chủ đi ra từ bên trong miếu

thờ Phó điện chủ."

Những lão nhân này cảm khái, mà sau khi bọn họ mở miệng, những tu sĩ

Nghịch Nguyệt Điện nơi đây cũng mới có chỗ hiểu rõ.

Nhưng mà ý chờ mong vẫn rất mãnh liệt, mặc dù không cho rằng thật sự sẽ

xuất hiện chủ nhân chí cao, nhưng đại khái khả năng sẽ xuất hiện thêm một vị

Phó điện chủ, đối với Nghịch Nguyệt Điện bây giờ mà nói, đây cũng là một

chuyện lớn.

Dẫu sao bây giờ Nghịch Nguyệt Điện cùng Hồng Nguyệt Thần Điện đang

giao chiến, thời điểm này xuất hiện tân Phó điện chủ, sẽ tăng lên sĩ khí cực lớn.

Giờ phút này tin tức truyền ra rất nhanh, từng đạo thân ảnh nhanh chóng từ

bên ngoài trở về Nghịch Nguyệt Điện, đông đảo tượng thần đi ra khỏi miếu thờ

rồi nhìn lên bầu trời, tiếng nghị luận và xôn xao liên tiếp vang lên.

Thậm chí miếu thờ của mấy Phó điện chủ trên bầu trời cũng đều lập lòe.

Trong năm vị Phó điện chủ xuất hiện hai vị, ngẩng đầu nhìn lên thần miếu

cao nhất.

Trong lúc tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện chờ mong, trên bầu trời Nghịch Nguyệt

Điện, người bên cạnh không thể chủ động đi đến, chỗ đó đã trở thành một mảnh

hư vô.

Mảnh hư vô này như sương, tràn ngập phạm vi vô tận, mà nơi cuối cùng có

một cái hồ nước.

Chuẩn xác mà nói, đây là một cái mặt kính cực lớn, bên trên bao trùm một

tầng hồ nước.

Hồ nước óng ánh thông thấu, mặt kính vô cùng trong suốt, một mảnh thánh

khiết.

Phía trên hồ nước, nổi lơ lửng một thân ảnh cao lớn.

Đó là một lão giả mặc trường bào màu trắng, hai tay trái phải giao thoa

trong tay áo, đầu cúi thấp ngóng nhìn mặt hồ, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ có tay áo cùng tóc trắng thi thoảng tung bay.

Mà trong ánh mắt nhìn mặt nước của lão giả, giờ phút này đang có rung

động vang vọng, dần dần có một vòng hư ảnh mơ hồ, đang hình thành dưới

nước.

Chỗ hư vô cùng với lão giả tựa như cách mặt kính, mà thân ảnh đang hình

thành này dường như ở một chỗ khác trong tấm gương.

Không biết đi qua bao lâu, thân ảnh dưới nước càng lúc càng rõ ràng.

Đó là Hứa Thanh, trong ấn tượng của hắn là mình và đại sư huynh bị tia

sáng thấu kính bao phủ, sau đó hết thảy cũng biến thành trống rỗng.

Mà một khắc sau khi hết thảy khôi phục, hắn liền xuất hiện ở cái mảnh hồ

nước trên mặt kính này, bốn phía ngoại trừ hư vô thì không còn có cái gì, duy

chỉ có mặt kính dưới chân...

Chỗ đó tựa như ẩn chứa một cái thế giới khác, chiếu ra thân ảnh lão giả mặc

áo bào trắng.

Bọn họ song phương cách hồ kính, ánh mắt ngóng nhìn lẫn nhau.

Chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, là một đôi mắt lạnh lùng, bao hàm lãnh

khốc.

Hứa Thanh cảnh giác, hắn đã dò xét bốn phía mà không nhìn thấy đại sư

huynh.

"Người đến cùng với ngươi, đang ở một chỗ mặt kính khác, cân nhắc thí

luyện như thế nào."

Âm thanh bình tĩnh truyền ra từ hồ nước mặt kính dưới chân Hứa Thanh,

vang vọng bên trong hư vô, dấy lên vô số hồi âm, làm cho người ta có một loại

cảm giác mênh mông.

"Toàn bộ tu sĩ vào nơi đây, bất kể tu vi đều có tư cách thí luyện."

"Nếu như thí luyện thành công, chính là chủ nhân của Thiên Nhãn, cũng là

chủ nhân của ta, thất bại thì được khế ước kém hơn, quyền lợi có được không

nhiều.”

"Như vậy ngươi, có thí luyện hay không?"

Giọng nói không hề ẩn chứa cảm xúc, lạnh lùng truyền vào trong tai Hứa

Thanh.

Hứa Thanh trầm ngâm, cũng không lập tức xác định mà hỏi một câu.

"Cần thí luyện như thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi