QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhưng đối với chúng sinh đau khổ còn sống giờ phút này, đây là hi vọng

trước nay chưa từng có.

Thế là, âm thanh kêu gọi Chủ tể dấy lên ngập trời trong toàn bộ Tế Nguyệt

đại vực.

“Chủ tể trở về!”

“Chủ tể trở về!”

“Chủ tể trở về!!”

Khi âm thanh không ngừng, càng ngày càng mãnh liệt, tràn ngập Tế Nguyệt

đại vực thiên địa, đáy lòng Hứa Thanh phập phồng. Hắn nhìn lên Hồng Nguyệt

tinh thần nơi chân trời, lại nhìn bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa đang sống lại, híp

mắt lại, đi về phía Đội trưởng.

“Đại sư huynh, sau khi Xích Mẫu đến, viện quân của chúng ta, đủ sao? Chỗ

ta còn có một người trợ giúp...”

“Người ngươi nói là con hồ ly lẳng lơ kia?” Đội trưởng đang đắc ý nhìn tác

phẩm của mình, nghe vậy nhìn về phía Hứa Thanh, chớp chớp mắt.

Hứa Thanh lắc đầu.

“Một người khác.”

Đội trưởng hơi kinh ngạc, nhìn kỹ Hứa Thanh một chút, lại suy tư một phen,

hơi xoắn xuýt, hạ giọng mở miệng.

“Tiểu sư đệ, thật ra có đủ hay không, ta cũng không quá chắc chắn. Nếu

ngươi có thể gọi người giúp đỡ tới, đương nhiên là tốt nhất, ta chỉ lo lắng người

giúp đỡ nhiều rồi, cuối cùng phần chúng ta phân phối được có thể sẽ ít.”

Hứa Thanh trầm ngâm, lắc đầu.

“Phân phối dù quan trọng, nhưng chơi chết Xích Mẫu càng quan trọng

hơn!”

“Huống hồ... Nhiều người như vậy ở đây, chắc là người trợ giúp kia của ta

cũng sẽ không quá mở rộng miệng ăn, nếu không...” Hứa Thanh nhìn Đội

trưởng một chút.

Đội trưởng liếm môi, lập tức mở miệng.

“Tiểu sư đệ, còn chờ gì nữa, nhanh đi mời đi.”

Hứa Thanh gật đầu, đưa tay lấy ra một thẻ ngọc từ trong túi trữ vật. Thẻ

ngọc này giống như vật sống, cầm ở trong tay có một loại cảm giác dầu mỡ,

như thể huyết nhục.

Trên đó tràn ra khí tức cổ xưa, ẩn chứa vị cách Thần linh.

Thời khắc nó xuất hiện, cho dù dao động này hỗn loạn, nhưng nó vẫn nồng

đậm như trước, càng lộ ra một cảm giác ngang ngược.

Đội trưởng đảo mắt qua, lông mày nhướn lên, nở nụ cười.

Hứa Thanh không chần chờ, bóp mạnh nó.

Nháy mắt, thẻ ngọc này tuôn ra ánh sáng âm u, bao phủ Hứa Thanh vào bên

trong.

Bóng dáng Hứa Thanh biến mất tại nơi đây.

Bên trong đại lục Vọng Cổ, có một chỗ hư vô bị ẩn nấp, nơi đó không phải

Cửu U, nhưng cũng đen nhánh như vậy.

Vị trí của nó cụ thể ở nơi nào, không có người biết được, ngay cả thiên đạo

cũng đều khó mà tìm kiếm.

Bởi vì, đó là nơi Cổ Linh Hoàng nhất thống Vọng Cổ năm đó, sau khi bị tất

cả Thiên Đạo viễn cổ của Vọng Cổ phản phệ nguyền rủa, dẫn theo tộc nhân ẩn

nấp.

Tên của nó, là Linh Uyên.

Được mở mang trên đỉnh đầu một con đại xà hư thối, do con đại xà kinh

khủng kia chở đi, lượn lờ trong hư vô.

Thế giới trong đó tràn ngập tử vong, mai táng đếm không hết hài cốt, như

thể hoàng tuyền địa ngục.

Vong hồn, xác thối, chỗ nào cũng có.

Thế là bầu trời u ám, mặt đất đen nhánh.

Âm thanh ở đây, dường như không có bất cứ ý nghĩa gì, toàn bộ thế giới

giống như chỉ có hình ảnh.

Trong tấm hình, có từng tòa hoàng cung, trong hoàng cung tồn tại từng ngọn

núi huyết nhục.

Trên bầu trời mỗi một đỉnh núi đều nổi lơ lửng một con mắt thật to.

Nó nhắm lại, phảng phất thế gian này không có chuyện gì, có thể phá vỡ sự

bình an của nó.

Chỉ có từng con kim long lượn lờ xung quanh, hình thành hết phù văn này

đến phù văn khác, giống như đang dệt ra mộng cảnh cho nàng.

Nếu không bị quấy rầy, có lẽ nàng sẽ vẫn luôn ngủ say như thế.

Cho đến giờ phút này, theo một vòng xoáy đột nhiên xuất hiện, mắt to lơ

lửng giữa không trung núi huyết nhục bỗng chấn động.

Như phát hiện được tồn tại nào làm nàng bất đắc dĩ lại chán ghét, con mắt

này bỗng nhiên mở ra.

Một thần niệm thanh thế to lớn như có thể bao phủ thiên địa làm cho cả Cổ

Linh giới đều rung động ầm ầm bùng nổ từ trong con mắt lớn này, quét ngang

vùng đất vô tận, cuối cùng rơi vào xuất hiện trên vòng xoáy.

Trong vòng xoáy, bóng dáng Hứa Thanh chậm rãi hình thành, cho đến sau

khi hoàn toàn đi ra, hắn nhìn mảnh thế giới quen thuộc này, lại xem tròng mắt

nhìn hằm hằm vào mình, vẻ mặt ung dung, ôm quyền cúi đầu.

“Bệ hạ, đã lâu không gặp.”

“Không được bao lâu, chỉ là chợp mắt một lát mà thôi!”

Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong ánh mắt kia, con mắt đó tràn ngập tơ

máu, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, đồng thời xung quanh truyền đến tiếng nước

chảy, có Hoàng Tuyền đến từ tứ phương, không ngừng chảy xuôi.

Đó là nước bọt của Cổ Linh Hoàng.

“Ta đã từng nói với ngươi, lần tiếp theo ngươi đến, lợi tức phải trả là một

tàn Thần!”

“Nếu không có, ta sẽ ăn ngươi!”

Giờ phút này ngón tay Thần Linh trong thân thể Hứa Thanh run rẩy, tiếp tục

vờ ngủ...

Đối với sự sợ hãi của ngón tay, Hứa Thanh không để ý, hắn nhìn vào con

mắt, bày tỏ ra thái độ thân thiết.

“Bệ hạ, việc này vãn bối đương nhiên nhớ kỹ, lần này ta đến, chính là muốn

báo cho biết việc này.”

“Có một bữa tiệc phong phú, không biết bệ hạ có cảm thấy hứng thú

không?”

Hứa Thanh cung kính mở miệng.

Con mắt trên núi huyết nhục ngưng đọng.

“Tiệc gì?”

“Xích Mẫu ngủ say!”

Hứa Thanh vừa nói ra lời này, toàn bộ Cổ Linh giới lập tức nổ vang, tất cả

hoàng cung đều đang rung động, từng mắt trên toàn bộ núi huyết nhục đều mở

ra, cùng nhìn về phía Hứa Thanh.

“Ngươi đang nói gì!”

Đối mặt Thần uy như thế, nếu đổi lại là năm đó, Hứa Thanh không thể thừa

nhận, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã cách biệt một trời với lúc trước. Đối với

những Thần uy này, hắn dù cũng khó chịu, nhưng lại không phải yếu ớt như quá

khữ.

Thế là hắn giữ biểu cảm bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng.

“Vãn bối là truyền tống đến từ Tế Nguyệt đại vực, nơi đó có Chủ tể Lý Tự

Hóa sống lại, có hai vị thượng Thần của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, càng có

nhiều Uẩn Thần...”

“Trước khi ta tới đây, đưa ra ý bữa tiệc này phải có một phần của bệ hạ ngài,

cho nên bọn họ để ta tới đây, hỏi một câu... Bữa tiệc này bệ hạ ngài có ăn hay

không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi