Nhưng ngay trong nháy mắt bóng dáng hư ảo này đến gần, hình thái thần
linh của Hứa Thanh nhoáng lên, lập tức tăng vọt. Từng sợi hồn bay múa, hình
thành toàn bộ hình thái thần linh thứ nhất và hình thái thần linh thứ hai, dung
hợp lẫn nhau thành một thể.
Dưới khí thế phóng đại, nó nâng tay phải lên, chỉ về bóng dáng hư ảo đang
tiến đến.
Song phương trực tiếp đụng nhau, mỗi bên đều mờ đi. Hình thái thần linh
của Hứa Thanh khôi phục, mà bóng dáng hư ảo kia tiêu tán.
Ngọn đèn trong tay Ngũ hoàng tử phát ra âm thanh vỡ vụn, xuất hiện bảy
tám khe hở, càng có máu tươi tràn ra từ trong miệng hắn, nhưng chiến ý trong
mắt hắn càng đậm.
Giờ phút này Ngũ hoàng tử nhanh chóng lui về sau, gầm nhẹ một tiếng,
hung hăng nhấn ngọn đèn vỡ vụn trên hai tay xuống mặt đất.
“Viêm bản tế, đàn địa thăng, phong thần niệm, trấn thiên tâm!”
(Tế lửa, đàn tế thăng, phong ấn thần niệm, trấn tâm trời)
Theo lời nói của hắn vang vọng, theo ngọn đèn vỡ vụn đụng chạm mặt đất,
nó tự đồng sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Tất cả dầu thắp trong đó lan ra, biển lửa
trong toàn bộ không gian được tăng thêm vô hạn.
Tiếng ầm ầm quanh quẩn, ngọn lửa điên cuồng, hình thái của ngọn lửa cũng
phát sinh biến hóa, lại hóa thành dung nham cuồn cuộn trong chớp mắt, không
ngừng dâng lên.
Trong dung nham này, còn có một tòa tế đàn màu trắng đang chậm rãi dâng
lên.
Bên trên tế đàn, thờ phụng một vật.
Đó là một bình tro cốt màu đen!
Giấy niêm phong được dán trên đó đã hơi mục nát, cảm giác quỷ dị vô cùng
mãnh liệt, đồng thời cũng có nồng đậm điềm xấu lan tràn ra.
Một luồng tàn niệm bạo ngược tràn ra từ trong bình tro cốt này, khóa chặt
hình thái thần linh của Hứa Thanh.
Mà dung nham đang nhanh chóng dâng lên kia, cũng phảng phất muốn lấp
đầy mảnh không gian này.
Loại thần thông này, Hứa Thanh chưa từng thấy. Nó mang đến cho hắn một
cảm giác, giống như thuật pháp, cũng giống như hình thành từ pháp bảo dung
hợp.
“Trấn Viêm vương đạo?”
Trong lúc Hứa Thanh duy tư, tâm niệm vừa động. Ngay lập tức, hình thái
thần linh hình thành bên ngoài thân hắn, nhoáng cái đã bay thẳng đến bầu trời,
ánh mắt ngóng nhìn tế đàn phía dưới, nâng lên tay phải.
Lập tức bầu trời quay cuồng, màn trời của mảnh không gian này bắt đầu mơ
hồ, ba ngọn núi to lớn treo ngược trực tiếp huyễn hóa ra.
Một núi hỏa diễm, một núi băng sương, một núi huyết hồng.
Ba ngọn núi này vừa xuất hiện, biển lửa dung nham phía dưới như bị cuồng
phong quét ngang, bắt đầu nổi sóng.
Đó chính là Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo Hứa Thanh học được từ chỗ
tiểu hồ điệp!
Theo tay phải hình thái thần linh của hắn bỗng nhiên buông xuống, ba tòa
núi kia nháy mắt từ trên trời giáng xuống, mang uy áp kinh khủng, mang khí thế
mênh mông, đánh tới biển lửa dung nham.
Có tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Ngũ hoàng tử. Cả người hắn xông lên, hai
tay vung vẩy làm khí tức lan ra, càng cuốn lên biển lửa dung nham, muốn đi đối
kháng.
Nhưng không đợi hắn tới gần, hình thái thần linh của Hứa Thanh bấm niệm
pháp quyết một chỉ, ba ngọn núi kia xuất hiện vết tích như mạng nhện, rồi sụp
đổ, chia năm xẻ bảy.
Hóa thành rất nhiều đá vụn, như vô số sao băng, đánh về phía biển lửa dung
nham.
Dù là Ngũ hoàng tử ra tay đánh tan, nhưng hắn vẫn xem thường hình thái
thần linh của Hứa Thanh xuất thủ. Hình thái thần linh của Hứa Thanh lại bấm
niệm pháp quyết, bầu trời một lần nữa xuất hiện ba ngọn núi.
Tiếp đó, lại là ba ngọn núi nữa.
Toàn bộ rơi đập, toàn bộ tự động sụp đổ, hóa thành càng nhiều khối vụn.
Sau đó, lại là ba ngọn núi.
Thuật pháp này bị hình thái thần linh của Hứa Thanh triển khai ước chừng
mười lần!
Trong chốc lát đã rơi xuống.
Mặc cho Ngũ hoàng tử ngăn cản, cuối cùng vẫn không cách nào diệt đi toàn
bộ.
Rất nhanh, dung nham nổ tung, ngọn lửa tối sầm lại, mà đá vụn đếm không
hết kia không ngừng rơi đập, ép thân thể Ngũ hoàng tử xuống.
Cuối cùng, toàn bộ biển dung nham tính cả tế đàn bên trong đó gần như bị
lấp đầy.
Chỉ là thoạt nhìn như bị lấp đầy lởm chởm, nhưng trong đó vẫn vọng lại
tiếng gầm nhẹ của Ngũ hoàng tử, có không ít chỗ cũng đang quay cuồng, như
có thể nổ tung xông ra bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên giờ phút này, hình thái thần linh của Hứa Thanh ầm ầm xông đến,
trực tiếp rơi vào trên đá vụn bị lấp đầy, tay phải nâng lên, nhấn mạnh một phát
xuống mặt đất. Thân thể hình thái thần linh khuếch tán, hóa thành vô số sợi hồn,
phủ đầy mặt đất.
Những nơi đi qua, chỗ lồi lõm tiêu tán, cuối cùng xuất hiện... Một mặt đất
bằng phẳng.
Trên đó, sợi hồn lan tràn, hình thành rất nhiều phù văn phong ấn, đang nhấp
nháy.
Nhưng tất cả những thứ này, trong nhận thức của Hứa Thanh, có hơi quá
đơn giản, lực lượng của bình tro cốt hình như còn chưa hiển lộ ra.
Đúng lúc này.
“Hứa Thanh, ngươi sơ sẩy.”
Giọng nói của Ngũ hoàng tử bình tĩnh vọng lại.
Một khắc âm thanh phát ra, mặt đất bị phong ấn lập tức chấn động, trên trăm
khu vực sụp đổ, từng tro cốt hình thành xích xương, phá đất xông lên từ bên
trong. Quá nửa xích xương quấn quanh vùng đất này, trấn áp sợi hồn trong đó,
làm sợi hồn khuếch tán ra không cách nào rời đi.
Mà xích xương còn sót lại thì bay thẳng đến bản thể Hứa Thanh đang ngồi ở
phía xa, tốc độ nhanh chóng, nháy mắt đã đến. Chúng không quấn quanh, mà
bay quanh bốn phía Hứa Thanh.
Chúng xoay tròn nhanh chóng, hình thành vòng xoáy.
“Hứa Thanh, ngươi thân là Vực Tôn, có ý nghĩa không nhỏ đối với Nhân
tộc, cho nên ta không giết ngươi.”
“Nhưng... Ta sẽ rút ra thần hồn của ngươi, lấy đi một phách trong ba hồn
bảy phách của ngươi, đặt trong Thi Thần Du Đăng của ta thiêu đốt, bất cứ lúc
nào ngươi cho rằng có thể chiến thắng ta, thì cứ tới lấy đi!”
Trong lúc âm thanh của Ngũ hoàng tử vang vọng, bóng dáng của hắn lại
xuất hiện giữa không trung, nhưng không phải là một bóng, mà là tám bóng
dáng. Sau khi mỗi bóng dáng xuất hiện, nó nâng tay nắm lấy một đoạn giữa dây
xích xương kết nối với Hứa Thanh và sợi hồn phủ khắp đất.