QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Trận chiến vẫn tiếp tục.

Nói là trận chiến, thực ra nói áp đảo từ một phía thì đúng hơn.

Ý chí chiến đấu, sự phối hợp của cả đội, vũ khí được trang bị

Dù ởphương diện nào, nhân viên hộ tống đều có thể áp đảo hoàn toàn bọn thủy tặc.

Lúc đầu, ông ba của đám thủy tặc còn đem theo. người phản kháng, nhưng sau đó đến bản thân ông ta cũng tuyệt vọng.

Càng ngày càng nhiều thủy tặc bắt đầu chủ động nhảy khỏi vách đá.

Dù sao dưới vách đá chính là biển, nếu đủ may mắn, hai chân chạm nước còn có cơ hội sống.

Còn đối đầu với nhân viên hộ tống, chúng không thấy đường sống nào.

Trận chiến bất đầu từ trước rạng sáng, đến khi mặt trời hoàn toàn ngoi lên khỏi mặt biển mới kết thúc..

Đảo Giải Kiềm có hơn một nghìn thủy tặc, hoặc là bị chém chết, hoặc là rơi xuống vách đá.

Chỉ còn ông cả còn sống bị Hàn Phong đưa tới trước mặt Kim Phi

“Kim tiên sinh, ta sai rồi! Ta biết lỗi rồi!”

Ông cả bị sự hung hãn của nhân viên hộ tống dọa cho. sợ mất mật, vừa thấy Kim Phi đã điên cưồng dập đầu xin tha.

Từng tiếng dập đầu lên đá vang lên

“Được rồi, đừng dập nữa!" Đại Lưu đá vắng ông cả:

“Tiên sinh của chúng ta có điều muốn hỏi ngươi.”

“Tiên sinh hỏi đĩ, chỉ cần tiểu nhân biết thì chắc chắn sẽ không giấu diếm.” Ông cả lập tức giơ tay đảm bảo.

“Ai sai ngươi ra tay với tiêu cục Trấn Viễn?” Kim Phi hỏi.

“Lưu tiên sinh” Ông cả vội vã nói: “Lưu tiên sinh nói Đường phu nhân là chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, chắc chắn đeo không ít châu Thủy Ngọc trên người, cướp Đường phu nhân thì bọn ta phát tài rồi!

Lúc ấy ta bị tiền che mờ mắt nên đồng

“Bắt được Lưu tiên sinh mà ông ta nói chưa?” Kim Phi hỏi.

“Vẫn chưa” Hàn Phong lắc đầu.

Lúc trước anh ta thực sự không biết còn có Lưu tiên sinh gì đó.

Kim Phi bảo anh ta bắt tên cầm đầu bọn thủy tặc nên anh ta chừa ông cả lại.

“Lưu tiên sinh không ở trên đảo Giải Kiềm, mấy ngày. rước Lưu tiên sinh có việc lên bờ rồi, không thấy quay lại” Ông cả vội vàng nói

“Nói rõ hơn về Lưu tiên sinh này xem!” Kim Phi nói.

Ông cả không dám giấu giếm, thành thật nói ra lai lịch của Lưu tiên sinh.

Kim Phi và Hàn Phong nhìn nhau một cái, hiểu ra Lưu tiên sinh này chính là kẻ giật dây phía sau.

Không, phải nói là quân cờ của kẻ giật dây phía sau.

“Ngươi biết lai lịch của Lưu tiên sinh không?” Hàn Phong hỏi.

“Lưu tiên sinh nói mình là một thư sinh nghèo, đắc tội quyền quý trong quận, không còn đường sống nên mới tới sông Mang Đãng nương nhờ bọn ta...”

Ông cả nói tới đây, cuối cùng ofing nhận ra gì đó hỏi lại: “Ý của hai vị là gì? Lẽ nào Lưu tiên sinh có vấn đề?”

“Coi như ngươi chưa ngu tới mức hết thuốc chữa, chết tới nơi rồi, cuối cùng cũng ngộ ra”

Hàn Phong cười nhạt: “Lưu tiên sinh này đã dùng sông Mang Đãng các ngươi làm lưỡi dao!”

“Làm luỡi dao?”

Ông cả nghe vậy, trong đầu hiện lên những chuyện xảy ra sau khi quen Lưu tiên sinh.

Trước kia ông ta chưa từng nghĩ đến điều này, bây giờ được Hàn Phong nhắc nhở, ông cả dần dần nghĩ thông.

Đúng là Lưu tiên sinh không ngừng dẫn dụ họ đối đầu với tiêu cục Trấn Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi