QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tuy y phục đồ dùng phân bổ cho mỗi cung hàng tháng được cố định, nhưng nước bên trong lại rất sâu.

Lấy số than này làm ví dụ.

Với cấp bậc của Tiêu lương đệ, nàng có thể nhận được hai mươi cân than mỗi tháng, mùa đông sẽ nhận gấp đôi.

Nhưng hai mươi cân than cũng phân tốt xà xấu.

Than quả mộc mà điện Thanh Ca dùng tuy không phải là loại thượng hạng, nhưng cũng xem như hàng tốt, một cục than có thể cháy rất lâu và không có khói.

Nhưng số than hỗn hợp trong tay Bảo Cầm là loại than kém chất lượng nhất, không chỉ vụn mà còn cháy nhanh, khói nhiều, nếu dùng than này đốt lò sưởi có thể xông cả phòng chảy nước mắt.

Đương nhiên, Bảo Cầm không muốn tiểu chủ nhà mình chịu thiệt.

Nàng muốn đổi số than kém chất lượng này, không cần đổi thành thứ tốt nhất, ít nhất phải là đồ mà điện Thanh Ca thường dùng.

Liễu Nhứ không chịu đổi.

Nàng hếch cằm, đắc ý nói "Đồ nên phát cho Tiêu lương đệ không thiếu món nào, tất cả đều ở đây, nếu ngươi chê mấy thứ này không tốt, thì đừng lấy nữa!"

Bảo Cầm rất tức giận "Các người lấy chuyện công báo thù riêng!"

Liễu Nhứ cười lạnh "Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, nương nương chúng ta làm theo quy tắc. Nếu ngươi nói bậy, hủy hoại thanh danh của Trắc phi nương nương, đừng trách chúng ta không khách khí, chiếu theo cung quy, cung nữ nói bậy về chủ tử sẽ bị vả miệng!"

Bảo Cầm giận đỏ mặt, còn muốn nói gì đó, thì bị Thanh Tùng ngăn lại.

Thanh Tùng nhỏ giọng khuyên "Nơi này là điện Ngọc Liên, là địa bàn của bọn họ, nếu làm ầm ĩ, chúng ta sẽ chịu thiệt, chúng ta trở về trước xem tiểu chủ nói thế nào đã?"

Bảo Cầm đành kìm nén tức giận trong lòng.

Nàng bảo Thanh Tùng chuyển hết những thứ này về.

Liễu Nhứ cố ý cao giọng để nói cho người khác nghe.

"Có một số người, rõ ràng chỉ là gà rừng, lại xem mình như phượng hoàng, còn nghĩ những thứ tốt trên đời này đều phải cho mình dùng, đúng là không biết tự lượng sức! Hôm nay ta chỉ muốn bọn họ nhìn rõ thân phận của mình, gà rừng thì là gà rừng, vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng!"

Người các cung khác sợ đắc tội Bạch trắc phi, sau này sẽ không nhận được đồ tốt, nhao nhao phụ họa theo, khen Liễu Nhứ tỷ tỷ nói đúng.

Bảo Cầm tức muốn chết.

Nếu không phải Thanh Tùng kéo nàng lại, nàng đã xông tới xé rách miệng Liễu Nhứ kia rồi!

Khi hai người đi xa, Liễu Nhứ mới im lặng, đắc ý trở về.

Bạch trắc phi đang pha trà, động tác thành thạo uyển chuyển.

Liễu Nhứ cười nói "Nương nương, nô tỳ đã làm theo lời dặn của người, phân phát bổng lộc của tháng này rồi."

Bạch trắc phi "Người của điện Thanh Ca có nói gì không?"

"Bảo Cầm kia xem ra rất tức giận, nhưng có thể làm gì chứ? Ai bảo chủ tử nàng ta chỉ là Lương đệ, thấp hơn nương nương một bậc, dù tức giận cũng chỉ có thể nhịn thôi."

Bạch trắc phi khẽ cười.

Nàng sớm đã biết chuyện Thái tử tạm thời không thể cưới Thái tử phi, nói cách khác, về sau nàng và Lý trắc phi sẽ là hai người có địa vị cao nhất trong hậu viện Đông cung.

Dù Tiêu lương đệ được sủng ái, sau cùng cũng phải cúi đầu trước nàng thôi.

Liễu Nhứ hơi lo lắng "Nếu Tiêu lương đệ đi cáo trạng với Thái tử thì sao?"

Bạch trắc phi bình tĩnh nói "Đến lúc đó, ta chỉ cần nói mình không cẩn thận nhầm lẫn, rồi nhỏ nhẹ nói vài câu, chuyện này sẽ qua thôi."

Đây cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa nàng là nữ nhi của Thái phó, về tình về lý Thái tử sẽ không so đo chuyện này với nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi