QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Bảo Cầm chỉ là cung nữ bình thường, lần đầu tiên nghe nói đến chuyện dấy binh tạo phản, nàng thấy sợ hãi, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Nếu Thái tử phản thật, chúng ta nên làm sao?”

Tiêu Hề Hề “Nếu đến lúc đó thật, ta sẽ tìm cách dẫn em rời cung, còn những người khác chỉ đành tự cầu nhiều phúc thôi.”

Bảo Cầm “Vậy Thanh Tùng, Hạnh Nhi thì sao? Còn những người khác trong điện Thanh Ca thì sao?”

Tiêu Hề Hề thở dài “Năng lực của ta có hạn.”

Bảo Cầm không khỏi đỏ mắt.

Chiến tranh thật tàn khốc, mạng người nhỏ bé dưới đáy vực như họ chỉ cần không cẩn thận sẽ trở thành vật hi sinh của chiến tranh.

Tiêu Hề Hề trầm giọng nói “Ta sẽ cố hết sức để mọi chuyện không đến mức đó.”

Nàng thổi khô mực, gấp giấy lại, nhét vào phong thư rồi dùng sáp nến dán lại.

Viết ba chữ lên mặt phong thư —

Thái tử nhận.

Tiêu Hề Hề nhét thư vào tay áo, vội vã rời cung.

Nàng ngồi xe ngựa đến phủ Anh vương.

Nhưng phát hiện phủ Anh vương đã bị cấm vệ quân bao vây.

Xem ra phủ Anh vương cũng xảy ra chuyện rồi!

Tim Tiểu Hề Hề trầm xuống, nàng nói với Thượng Khuê.

“Tới phủ Trung Võ tướng quân.”

Xe ngựa quay lại, đi đường vòng đến phủ Trung Võ tướng quân.

Xe ngựa còn chưa dừng lại, Tiêu Hề Hề đã nhảy xuống xe.


Nàng chạy nhanh vào trong phủ.

Gác cửa biết nàng, thấy nàng tới, vội quỳ xuống hành lễ.

Tuy nhiên, Tiêu Hề Hề không có thời gian nói chuyện, nàng xách váy chạy vào trong, trên đường đi tình cờ gặp Tiêu Khải Minh đang chuẩn bị ra ngoài chơi.

Tiêu Khải Minh kinh ngạc “Nương nương, sao người lại về?”

Tiêu Hề Hề không kịp giải thích, vội hỏi “Tướng quân đâu?”

“Cha vẫn còn ở trong cung chưa về.”

Tiêu Hề Hề lấy thư từ trong tay áo, đặt vào tay Tiêu Khải Minh, nghiêm túc dặn.

“Đệ giúp ta đưa thư này cho tướng quân, nhờ ông ấy tìm cách gửi thư này cho Thái tử, nhớ kỹ, chuyện này rất quan trọng, đừng để người khác biết.”

Tiêu Khải Minh bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm sững sờ, hắn siết chặt phong thư, dùng sức gật đầu “Ừm, ta nhớ rồi.”

Tiêu Hề Hề vỗ vỗ vai hắn “Chuyện này giao cho đệ, ta còn có việc phải làm, không thể ở đây lâu, ta đi trước.”

Tiêu Khải Minh thấy nàng muốn đi, vội vàng hét lên.

“Khó lắm mới về nhà một chuyến, người không gặp mẫu thân và muội muội sao?”

Tiêu Hề Hề xua tay “Không có thời gian, thay ta chào hỏi họ đi.”

Nói xong nàng vội vàng chạy đi.

Tiêu Hề Hề lên xe ngựa, nói với Thượng Khuê đang đánh xe.

“Đến Tam Thanh Quan.”

Trong Tam Thanh Quan, Thiên Nhất đạo nhân đang nghiên cứu đạo pháp, có một tiểu đạo sĩ tới cửa báo.

“Sư phụ, có khách quý tìm người.”

Thiên Nhất đạo nhân buông sách trong tay xuống “Là ai?”

“Tiêu trắc phi.”

Thiên Nhất đạo nhân vội nói “Mời vào nhanh.”

Một lúc sau, Tiêu Hề Hề bước vào phòng.

Thiên Nhất đạo nhân hành lễ với nàng “Bần đạo bái kiến trắc phi nương nương, không biết nương nương đại giá quang lâm có gì chỉ dạy?”

Tiêu Hề Hề không có thời gian nói chuyện với ông, đi thẳng vào vấn đề.

“Ta cần ông giúp một chuyện.”

Thiên Nhất đạo nhân tò mò “Chuyện gì?”

Tiêu Hề Hề nghiêm giọng nói “Trong cung có người bày thuật yểm thắng, hiện giờ vật yểm thắng đã được tìm thấy, ta cần ông vào cung chứng minh, vật yểm thắng được tìm thấy không thể làm hại ai.”

Thiên Nhất đạo nhân kinh ngạc “Thuật yểm thắng?”

Từ xưa đến nay, các bậc đế vương đều cực kỳ nhạy cảm với thuật yểm thắng, một khi phát hiện có người dùng thuật này, đế vương sẽ tuân theo nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, giết sạch những người có liên quan.

Tiền triều cũng từng có trường hợp dùng thuật yểm thắng, kết quả khiến gần trăm người thiệt mạng.

Cả Hoàng hậu cai quản hậu cung lúc bấy giờ cũng bị xử tử.


Thiên Nhất đạo nhân không muốn bị cuốn vào chuyện này, vội xua tay.

“Bần đạo không biết mấy chuyện này, e là không giúp được người.”

Tiêu Hề Hề hỏi “Không phải ông luôn ngưỡng mộ Huyền Môn sao?”

Thiên Nhất đạo nhân không hiểu nàng hỏi câu này là có ý gì.

“Vậy thì sao?”

Tiêu Hề Hề lấy lệnh bài Huyền Môn của mình đặt trước mặt ông.

Thiên Nhất đạo nhân cầm lệnh bài lên xem, sắc mặt hơi đổi, giọng nói bất giác run lên “Đây … đây là lệnh bài Huyền Môn, người là người của Huyền Môn?”

Không đợi Tiêu Hề Hề trả lời, ông lại hỏi “Bùa hộ thân lần trước người đưa ta, lẽ nào cũng do người làm?”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Đúng.”

Thiên Nhất đạo nhân hiểu ra “Chẳng trách, người bình thường sao có thể làm được bùa hộ thân này, cũng chỉ có người Huyền Môn mới có thể làm được.”

Tiêu Hề Hề “Không phải ai ở Huyền Môn cũng có thể làm được bùa hộ thân đó, cả Huyền Môn chỉ có ta mới làm được.”

Thiên Nhất đạo nhân cung kính nể phục nàng.

“Nương nương lợi hại quá!”

Tiêu Hề Hề thu lại lệnh bài “Chỉ cần ông giúp ta, ta có thể tặng ông thêm hai tấm bùa hộ thân, thế nào?”

Thiên Nhất đạo nhân bây giờ không quan tâm bùa hộ thân gì nữa, ông quan tâm người Huyền Môn sống sờ sờ trước mặt mình hơn.

Ông nhanh chóng đáp “Không thành vấn đề, chỉ cần người mở lời, bần đạo quyết không chối từ.”

Tiêu Hề Hề lấy hai tấm bùa đã chuẩn bị trước, đặt trước mặt Thiên Nhất đạo nhân.

“Như vậy, phiền đạo trưởng rồi.”

Nàng đứng dậy cáo từ.

Thiên Nhất đạo nhân đích thân tiễn nàng ra ngoài.

Trước khi nàng đi, Thiên Nhất đạo nhân không kiềm được hỏi nghi hoặc trong lòng.

“Nếu nương nương đã là người của Huyền Môn, sao phải hạ mình làm trắc phi cho người khác? Với thân phận của người, dù làm Thái tử phi cũng không thành vấn đề.”

Tiêu Hề Hề “Trắc phi chỉ là thân phận tạm thời để tiện hành động, nếu trở thành Thái tử phi sẽ có rất nhiều hạn chế.”


Thiên Nhất đạo nhân hiểu ra “Thì ra là vậy.”

Ông biết điều không hỏi Tiêu trắc phi muốn làm gì, sau đó lại hỏi chuyện khác.

“Nếu người là người của Huyền Môn, vậy Không Thiền …”

Tiêu Hề Hề cười lạnh “Ông ta là kẻ lừa đảo!”

Thiên Nhất đạo nhân lộ ra vẻ mặt chân thành “Bần đạo biết ông ta không phải người tốt, Hoàng đế chắc chắn đã bị ông ta lừa!”

Tiêu Hề Hề “Lần này ông vào cung chỉ cần chứng minh thuật yểm thắng là giả, không cần lo chuyện Không Thiền.”

Thiên Nhất đạo nhân “Bần đạo đã hiểu, mấy kẻ giương cờ Huyền Môn đi rêu rao lừa gạt nên để người Huyền Môn tự xử lý, bần đạo sẽ không can thiệp.”

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, chỉ là ta nghĩ ông quá yếu, nếu đối đầu trực tiếp với Không Thiền thì ông sẽ thảm lắm.

Nhưng lời này nói ra sẽ làm tổn thương lòng tự trọng, nên nàng im lặng, mỉm cười gật đầu.

Thiên Nhất đạo nhân khách khí tiễn nàng ra cửa.

Sau khi xe ngựa đi xa, Thiên Nhất đạo nhân mới quay người vào trong.

Tiêu Hề Hề rời khỏi Tam Thanh Quan, bèn đến phủ Anh vương.

Lần này cấm vệ quân bao vây phủ Anh vương càng nhiều hơn.

Tiêu Lăng Phong cầm đao trong tay sải bước rời vương phủ.

Tiêu Hề Hề thấy ông cũng ở đây, nàng suy nghĩ một chút, đang định xuống xe hỏi ông xảy ra chuyện gì thì thấy Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên đi ra.

Cấm vệ bao vây xung quanh hai người, mỗi người cầm một thanh đao trông rất nghiêm nghị.

Ngược lại, Lạc Dạ Thần tức giận gầm lên.

“Đã nói là mấy vật yểm thắng này không phải của ta, là người khác đổ tội cho chúng ta, sao các người nghe không hiểu tiếng người vậy?!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi