QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Bốn người trở về nơi ở của Nam Nguyệt vương.

Quả nhiên như Huyền Cơ Tử dự đoán, đại vu đã đi, cũng dẫn theo rất nhiều người.

Những người này đi, thôn Đại Nguyệt tức thì trống một nửa.

Vậy cũng tốt, phản loạn đã đi hết, chỉ còn lại những người trung thành với Nam Nguyệt vương.

Xem như là một cách trá hình giúp Nam Nguyệt vương thanh lý môn hộ.

Nam Nguyệt vương sai người chôn cất Thải Điệp, đồng thời đóng động Vạn Trùng lại, toàn bộ đổ nát ngoài động đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Bây giờ trông bà càng tệ hơn, mặt không có chút máu, cả nói chuyện cũng khó khăn.

Huyền Cơ Tử bảo bà nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng bà không muốn.

“Ta đã như vậy rồi, chỉ sợ sống không được bao lâu, trong lúc ta còn thở thì phải thu xếp hậu sự của mình.”

Huyền Cơ Tử thở dài “Nàng muốn làm gì? Chỉ cần nói với ta, ta giúp nàng.”

Nam Nguyệt vương nhìn ông mỉm cười.

Huyền Cơ Tử thấy không tự nhiên “Nàng cười gì?”

Nam Nguyệt vương “Ta thấy mình thật buồn cười, hận chàng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại phát hiện ta trách lầm chàng, làm ta mấy năm qua như tên ngốc.”

Huyền Cơ Tử “Nàng không có trách lầm ta, năm đó quả thật là ta bỏ rơi nàng.”

Nam Nguyệt vương “Nhưng ít ra chàng không lừa ta, cũng không phản bội ta.”


Huyền Cơ Tử nghe xong, tâm trạng trở nên phức tạp.

“Ta còn tưởng, dù nàng không hận, cũng sẽ giận, phải đánh ta một trận mới thôi.”

Ông không ngờ bà không giận không ầm ĩ, lại bình tĩnh nói chuyện xưa với ông.

Điểm này hoàn toàn không hợp với tính cách của bà.

Nam Nguyệt vương cười khẽ “Nếu ta còn khỏe, nhất định sẽ đánh một trận với chàng. Nhưng giờ ta đã như thế này rồi, dù có muốn thì cũng không thể làm ầm lên được. Hơn nữa, ta sắp chết rồi, thế sao phải bận tâm? Với thời gian ít ỏi còn lại, chi bằng nói chuyện tử tế với chàng. Tránh để ta trước khi chết mãi canh cánh trong lòng.”

Huyền Cơ Tử thấy khó chịu khi nhìn vẻ ngoài hốc hác ốm yếu của bà.

Ông an ủi “Ta sẽ cố hết sức chữa cho nàng.”

Nam Nguyệt vương lắc đầu.

“Không chữa được, đây không phải bệnh bình thường, mà là trúng độc. Năm đó ta trúng độc, suýt nữa thì chết. Sau đó dựa vào độc của cổ vương, lấy độc trị độc, mới miễn cưỡng ép được độc tính xuống. Cách đây không lâu, ta không cẩn thận bị thương, khiến độc tố tích tụ trong cơ thể phát tác. Hiện giờ hai loại độc này đồng thời phát tác, dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được ta.”

Nói đến đây, bà cười cay đắng.

“Ta nhớ năm đó lúc ta bị trúng độc, tưởng như sắp chết rồi, ta chỉ muốn gặp chàng lần cuối. Kết quả chàng không nói tiếng nào đã lặng lẽ rời đi. Chàng có biết lúc đó ta hận chàng đến mức nào không? Ta hận không thể b.óp chết tên phụ tình như chàng!”

Huyền Cơ Tử cười ngượng “Chẳng phải nàng không sao rồi ư? Quá khứ đã qua, chuyện cũ cũng đừng nhắc nữa.”

Nam Nguyệt vương tức giận trước thái độ tự tại của ông, bà ho kịch liệt, lại ho ra máu!

Bà nhìn máu đen trong lòng bàn tay, nghĩ lần này bà thật sự khó thoát kiếp nạn.

Huyền Cơ Tử nhanh chóng lấy kim bạc mang theo bên mình châm cứu cho bà.

Bà chợt cảm thấy đỡ hơn.

Huyền Cơ Tử dùng khăn lau sạch tay và miệng cho bà.

Nam Nguyệt vương yếu ớt nói “Chàng có thể quên những chuyện năm đó, nhưng ta không thể. Ta không so đo với chàng, không phải vì ta tha thứ cho chàng, mà là vì ta không còn sức lực.”

Huyền Cơ Tử “Ta biết.”

Nam Nguyệt vương vốn muốn nói, đời này bà không thể nào tha thứ cho ông, nhưng nhìn khuôn mặt già nua của ông, lời nói nghẹn lại cổ họng, không nói ra được.

Huyền Cơ Tử giúp bà đắp chăn, nhẹ giọng nói.

“Nàng đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc trước đi.”

Nam Nguyệt vương không muốn ngủ.

Bà đột nhiên hỏi “Tại sao chàng quay lại? Vì hai đệ tử kia của chàng sao?”

Huyền Cơ Tử gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Nam Nguyệt vương không hiểu ý ông.

Huyền Cơ Tử giải thích “Quả thật ta tới đây là để bảo vệ chúng, nhưng cũng không hoàn toàn là vì chúng.”


Lời chỉ nói một nửa, nhưng cả hai người đều hiểu lời chưa nói là gì.

Ông làm trái lời thề, ngàn dặm xa xôi đến Nam Nguyệt, không chỉ vì hai đệ tử của mình mà còn vì người mà ông thích.

Hai mắt Nam Nguyệt vương chợt đỏ lên.

Bà nghẹn ngào nói “Bây giờ chàng biết nói mấy lời này rồi à, năm đó lúc ta sắp chết chàng đã làm gì? Nhiều năm như vậy chàng cũng không có lấy một lời nhắn, ta còn tưởng chàng đã cưới nữ nhân khác, con đàn cháu đống rồi!”

Huyền Cơ Tử tự giễu cười nói “Ta đã già vậy rồi, còn nữ nhân nào muốn ta?”

Hai mắt Nam Nguyệt vương đỏ hoe trừng ông “Chàng đừng có giả vờ đáng thương trước mặt ta, ta không mắc bẫy đâu!”

Huyền Cơ Tử thở dài “Ta biết lòng nàng cứng như đá, điều này ta đã sớm lĩnh giáo rồi.”

“Nếu đã biết, tại sao không quay lại tìm ta?”

Huyền Cơ Tử lại im lặng.

Nam Nguyệt vương “Ta biết chàng giỏi bói toán, chàng nhất định là biết ta sắp chết nên tới gặp ta lần cuối phải không?”

Huyền Cơ Tử vẫn không lên tiếng.

Thấy ông như vậy, Nam Nguyệt vương cũng mất hứng, không nói mấy lời ép buộc ông nữa, mà chuyển sang nói chuyện chính.

Bà nói rất nhiều, nói một hồi sẽ dừng lại nghỉ một chút, tinh thần trông rất tệ.

Sau khi nói hết những điều cần nói, sắc mặt bà tái nhợt, thấy vô cùng khó chịu.

Huyền Cơ Tử cho bà uống thuốc an thần dưỡng khí.

“Nàng ngủ một giấc trước đi.”

Đợi Nam Nguyệt vương ngủ say, Huyền Cơ Tử bước ra khỏi phòng.

Tiêu Hề Hề đang muốn tới gặp Nam Nguyệt vương, nàng thấy sư phụ đi ra liền hỏi Nam Nguyệt vương thế nào.

Huyền Cơ Tử thở dài “Không ổn.”


Tiêu Hề Hề liếc nhìn cánh cửa đóng kín phía sau, thấp giọng hỏi.

“Sư phụ, trước đó người nói người từng đổi mệnh cho một người, là bà ấy à?”

Huyền Cơ Tử không nói gì, xem như là thừa nhận.

Tiêu Hề Hề “Vậy tại sao người không nói cho bà ấy biết?”

Huyền Cơ Tử “Không cần thiết.”

Tiêu Hề Hề “Sao lại không cần thiết? Bà ấy là đương sự, có quyền biết sự thật!”

Huyền Cơ Tử tức giận hỏi “Lúc con rời Thịnh Kinh cũng đâu nói cho Lạc Thanh Hàn biết con sắp chết, con còn gạt hắn là con đi du ngoạn, để lại bao nhiêu thư cho hắn. Lúc con làm những chuyện đó, sao không nghĩ hắn cũng có quyền biết sự thật đi?”

Tiêu Hề Hề “……”

Không có gì để nói.

Huyền Cơ Tử “Trong chuyện tình cảm rất khó công bằng chính trực, nếu trong lòng con thích ai đó, sẽ muốn cho người đó tất cả những gì tốt đẹp, sẽ vô thức lâm vào bế tắc.”

Tiêu Hề Hề gãi đầu “Thích một người thật khó.”

Huyền Cơ Tử “Rất khó.”

Đôi sư đồ cùng nhau cúi đầu ủ rũ.

Sau khi Phương Vô Tửu bình phục, Tiêu Hề Hề chuẩn bị rời khỏi Nam Nguyệt.

Còn Huyền Cơ Tử đương nhiên sẽ tiếp tục ở lại Nam Nguyệt, tiếp tục chăm sóc Nam Nguyệt vương.

Nào ngờ trước khi Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu lên đường, lại nghe được tin đại vu đã liên kết mười lăm thôn tạo phản!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi