[QUYỂN 1] HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH

Edit: cầm thú
"Khộng tệ không tệ, tiền đồ của cậu rất sáng lạn."
Lăng Hiểu ngồi ghế sau khen ngợi một câu, đồng thời cũng nhanh chóng tìm trong đống đồ ăn vặt những khẩu vị chưa từng nếm thử, chắc hẳn là sản phẩm mới mà Sở Hoài nói?
"Rắc."
Lăng Hiểu cắn một miếng, mùi vị ngọt ngào, cũng không tệ lắm.
"Lăng tiểu thư muốn đi đâu?"
Lúc này Sở Hoài lại hỏi Lăng Hiểu một câu.
"Cà phê Tinh Không."
Lăng Hiểu nuốt miếng khoai tây chiên xuống: "Cậu có biết đi như thế nào không? Cách nơi này hai con phố."
"Ừm."
Sở Hoài gật đầu, hắn thường xuyên đưa Sở Nguyên đến trường, đối với đường phố nơi này rất quen thuộc.
Hiện tại xe cộ trên đường cũng không đông, cho nên chỉ vài phút sau, xe của Sở Hoài đã đậu trước cửa quán cà phê Tinh Không.
Mà Lăng Hiểu cũng đã ăn xong gói khoai tây chiên trong tay rồi.
"Trước khi xuống xe Lăng tiểu thư có thể đóng góp ý kiến cho sản phảm mới của công ty chúng tôi không?"
Sở Hoài không vội tắt máy xe, ngược lại quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lăng Hiểu một câu.
"Ách, khoai tây chiên vị phô mai này ăn cũng ngon, không đúng, ăn rất ngon, vô cùng thơm ngọt, nhưng mà... hình như có hơi ngọt quá, tôi nói với cậu, tôi thích nhất là vị cà chua."
Lăng Hiểu ăn ngay nói thật.
Có thể do gần đây ăn bánh ngọt trong tiệm cà phê, cho nên ăn đến ngấy rồi.
"Tôi cũng thích khoai tây chiên vị cà chua."
Nghe thấy Lăng Hiểu trả lời, Sở Hoài tin tưởng trả lời một câu.
"Vậy sao? Nhưng mà..."
Lăng Hiểu nhìn trong đống đồ ăn vặt, không có gói nào là khoai tây chiên vị cà chua cả.
"Cô thắc mắc vì sao trong xe của tôi không có? Thật ra tôi có thói quen để đồ ăn vặt trong xe là để cho khách hàng và bạn bè có thể thưởng thức, còn khoai tây chiên vị cà chua tôi sẽ không mang ra, bởi vì trước kia có một người đã nói với tôi, khoai tây chiên này... còn có vợ, đều không thể chia sẻ cùng người khác!"
Nói xong, Sở Hoài nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu, mong chờ phản ứng của cô.
Đáng tiếc...
Lăng Hiểu không chút phản ứng.
"Có thể nói như vậy sao? Thật kì lạ, ha ha."
Cực kì rõ ràng, Lăng Hiểu đã quên mất lời nói mười mấy năm trước của mình, chính là cô nói đó.
Hiện tại người đàn ông ngồi trước mặt chính là thằng nhóc Tiểu Minh trong cô nhi viện năm đó, ừm, hiện tại nên gọi hắn là Sở Hoài, Sở đại thiếu.
Cô...
Thì ra đã quên rồi.
Đáy lòng Sở Hoài có chút thất vọng.
Nhìn thấy Lăng Hiểu đẩy cửa xe rời khỏi, Sở Hoài lập tức khôi phục tinh thần, thu hồi cảm xúc phức tạp, nhanh chóng gọi Lăng Hiểu một câu: "Lăng tiểu thư, tôi thấy cô cũng là một người biết ăn uống, nếu như cô không ngại, có thể làm người đánh giá cho tôi được không? Chiều hôm nay tôi đem vài sản phẩm của công ty sang, cô nếm thử giúp tôi?"
"Chuyện này... tất nhiên là được rồi!"
Lăng Hiểu mặt mày hớn hở gật đầu, sợ Sở Hoài sẽ đổi ý.
Nhìn thấy bộ dạng Lăng Hiểu vui vẻ như thế, tâm trạng của Sở Hoài cũng tốt hơn một chút.
Quả nhiên...
Cô ấy vẫn như vậy, rất dễ dàng hài lòng.
... ...
Chiều hôm đó, Sở Hoài quay lại quán cà phê Tinh Không, hơn nữa còn mang theo một xe đồ ăn vặt.
Đúng rồi đó!
Chính là đầy một xe đồ ăn vặt!
Nhóm nhân viên trong tiệm cà phê sợ đến ngây người ---
Bọn họ từng thấy người đưa đến 999 đóa hoa hồng, nhưng chưa từng thấy ai lái xe qua đưa 999 túi đồ ăn vặt!
Hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt rồi!
Đừng nói nhân viên trong tiệm cà phê hay là khách hàng, ngay cả Lăng Hiểu khi nhìn thấy một xe đồ ăn vặt, cũng có chút mơ hồ rồi ---
Hạnh phúc đến quá bất ngờ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi