[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

"Hắn ta lột xác, đó không phải là một bức tượng thạch cao, da thạch cao trên người hắn ta biến thành cát lún bong tróc rồi.

Hắn đang động, đồng hồ cát thủy tinh trong ngực vừa mới bị rò rỉ xong.

Đó là một thiếu niên omega.

Mắt hắn ta bị thương, đó là vết thương cũ do thuốc men gây ra, tôi phán đoán hắn ta bị mù, hắn ta đang lắng nghe vị trí của mọi người."

Hàn Hành Khiêm ở trong máy thông tin nói cho hắn biết tình huống nhìn thấy từ trong hình ảnh giám sát.

Mấy người ẩn thân trong kho hàng đều nín thở, Rimbaud một chút cũng không sợ hắn, muốn đi ra ngoài làm một trận liền bị Bạch Sở Niên vớt về trong khuỷu tay che miệng lại.

"Là thí nghiệm thể đồng hồ cát Võng Lượng số 613." Bạch Sở Niên cúi đầu ấn mấy chữ trên màn hình cảm ứng cổ tay, gửi cho omega bò sát, tìm hắn muốn một phần tư liệu về omega đồng hồ cát Võng Lượng.

Bọn họ đã dần dần tin tưởng lập trường IOA cùng bọn họ đạt thành cục diện cùng thắng, trong ngục giam quốc tế cũng giúp hắn một phen, ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng, Bạch Sở Niên hướng bọn họ muốn tình báo cũng trở nên hợp tình hợp lý.

Nhưng bình thường omega bò sát luôn luôn có câu hỏi phải trả lời nên chậm chạp không trả lời tin nhắn.

"Quái lạ, một cơ hội hợp tác tốt như vậy, sao lại không nắm bắt chứ." Bạch Sở Niên gãi gãi tóc, chuyển tiếp tin tức cho Hà Sở Vị bảo hắn đem manh mối biết về đồng hồ cát Võng Lượng gửi tới đây.

Hà Hà Sở Vị mang theo đội viên ở vị trí cách hải đảo 10km chờ tín hiệu, nhìn thấy tin tức của Bạch Sở Niên, cố gắng ở trong đầu nhớ lại trong chốc lát.

Họ đã thấy một báo cáo xét nghiệm về đối tượng 613 trong bài kiểm tra ATWL được tìm thấy từ cơ thể của các thành viên của đối phương bị đánh bại.

Báo cáo xét nghiệm nói:

"Vũ khí tác chiến đặc chủng 613 đồng hồ cát Võng Lượng, thời kỳ nuôi dưỡng, từ không sinh mệnh thể sau khi cấy ghép tuyến thể cho tư duy chip tiên tiến hơn từ đó có được cảm xúc và khả năng tư duy."

Ngoài những nội dung này thì các hạng mục như bệnh tật đều viết "Trống rỗng", chỉ có cột ghi chú cuối cùng viết một số kết quả quan sát...

"Đồng hồ cát Võng Lượng thích đứng hoặc ngồi bất động, nhìn chằm chằm và quan sát hành động của những người xung quanh, đôi khi có thể duy trì liên tục trong 96 giờ bất động, ngay cả mắt cũng không chớp.

Các nhà nghiên cứu đã gửi hắn qua đây chỉ vì hắn quá ngu ngốc và kiểm tra thấy rằng hắn không có vấn đề gì."

Về đồng hồ cát Võng Lượng thì Hà Sở Vị cũng chỉ biết nhiều như vậy, tận lực dựa vào ký ức mơ hồ mà để kể lại cho Bạch Sở Niên.

"Get!" Bạch Sở Niên tổng kết một chút: "Nghe có vẻ rất dễ khi dễ."

Nhưng báo cáo xét nghiệm không đề cập đến vấn đề mù mắt của đồng hồ cát Võng Lượng, hơn nữa từ một câu nói có thể phán đoán, khi đó tham gia kỳ thi thì đồng hồ cát vẫn có thể nhìn thấy một cái gì đó.

"Lãm Tinh, chúng ta bắt lấy hắn." Bạch Sở Niên nói: "Trước sau giáp công, tôi đếm một hai ba liền xông ra ngoài."

Bọn họ phân chia nhau phá cửa mà ra, Bạch Sở Niên hướng đồng hồ cát Võng Lượng rơi xuống trên người nhào tới, Tất Lãm Tinh ở trên đường lui của hắn phong bế dây leo.

Đồng hồ cát Võng Lượng mặt không chút thay đổi đứng sừng sững, trên người và trên đầu chỉ bọc một cái sa trắng dài, che khuất bộ vị xấu hổ, màu da tiếp cận cát trắng, mắt bịt kín một tầng sương trắng bệnh trạng, duy chỉ có trên trán có hình tam giác ngược phân bố một ít chấm tròn màu xanh lam khảm viền vàng, làm cho trên người thiếu niên suy yếu dễ vỡ này có thêm chút màu sắc.

Sau khi tới gần hắn, Bạch Sở Niên thấy rõ phương thức kết nối giữa hắn và đồng hồ cát, hai tay hắn cùng đáy và nắp đồng hồ cát phân biệt sinh trưởng cùng một chỗ, không cách nào tách ra, đồng hồ cát là một bộ phận của hắn thể hiện thái độ.

Đồng hồ cát Võng Lượng nghe được hai tiếng nổ lớn, chậm rãi xoay đầu về phía thanh âm, hắn vốn hướng về phía Tất Lãm Tinh nhưng lúc này đầu lại chậm rãi, trơn nhẵn xoay 180 độ quay lại, không tiếng động dùng đôi mắt mờ mịt kia nhìn chăm chú Bạch Sở Niên.

Tuy rằng mắt hắn bị mù nhưng thính giác lại rất linh mẫn, bằng vào thanh âm phán đoán ra phương hướng Bạch Sở Niên và Rimbaud nhào tới, đột nhiên lật đồng hồ cát trong tay lên xuống.

Sau khi đồng hồ cát được điều chỉnh, cát trắng bên trong thủy tinh được đảo ngược, từ từ chảy xuống từ lối đi hẹp ở giữa đồng hồ cát.

Bạch Sở Niên không hiểu sao lại đập đầu vào dây leo của Tất Lãm Tinh, đồng thời, nước rơi trên mặt đất khi Rimbaud dọn xuống thùng nước uống bắt đầu bốc cháy.

Vị trí có đèn chiếu sáng trên trần hành lang trở nên tối đen, mà hai nhà kho tắt đèn lại sáng như ban ngày.

Bạch Sở Niên cảm giác được hô hấp khó khăn, phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng mình trúng độc của dây leo, sau đó mới ý thức được thân thể cũng không bị thương, chỉ là oxy thở được không cách nào cung cấp cho thân thể, hơn nữa oxy trong máu nhanh chóng chảy ra ngoài.

Bạch Sở Niên đưa tay bắt đồng hồ cát Võng Lượng, lại bởi vì đột nhiên hít thở không thông mà lệch tay, đồng hồ cát Võng Lượng thừa dịp hắn tạo ra khoảng cách hỗn loạn mà biến mất.

Những người khác cũng lâm vào tình trạng ngạt thở, omega Đàm Dương có tuyến thể oxy hít thở không khí nghiêm trọng nhất, mà alpha Đàm Thanh sở hữu tuyến hydro lại không bị thương.

Đàm Thanh cũng là lần đầu tiên tham dự thực chiến, tuy rằng khẩn trương nhưng cũng có thể duy trì bình tĩnh cơ bản nhất, hắn mạnh mẽ đem Tất Lãm Tinh nhào ra ngoài cửa, Tất Lãm Tinh mới khôi phục hô hấp.

"Mau đi ra!" Tất Lãm Tinh lập tức dùng dây leo quấn lấy những người khác, kéo bọn họ ra khỏi hành lang, hô hấp rốt cục khôi phục, mấy người vịn vào tường thở hổn hển.

Bạch Sở Niên xoa xoa mặt để cho mình tỉnh táo lại.

"Sơ suất rồi, trong cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng lại có thực lực mạnh mẽ như vậy sao?"

Tất Lãm Tinh nhìn cửa xưởng dược phẩm xuất thần, xem ra cũng đang cân nhắc hành động sau đó.

Bạch Sở Niên nhìn đồng hồ, hiện tại trong xưởng dược phẩm có thêm một thí nghiệm thể không chắc chắn cực mạnh, vì học viên an toàn mà suy nghĩ, hắn phải cân nhắc xin rút lui.

Nhưng qua ngày hôm nay, viện nghiên cứu có thể sẽ phát hiện ra, bất kể là chuyển dược tề HD hay là tăng mật độ canh gác thì đối với việc tìm kiếm sau đó đều là phiền toái lớn.

Nhưng đồng hồ cát Võng Lượng tựa hồ cũng là lẻn vào, hắn giết bảo an, lại không dây dưa nhiều với bọn Bạch Sở Niên, lần này gặp nhau có thể là trùng hợp.

Cái gọi là địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Bạch Sở Niên suy nghĩ có nên mạo hiểm tiếp tục xâm nhập hay không.

"Tôi cảm thấy nên đuổi theo." Tất Lãm Tinh không xác định nói, lợi dụng đồng hồ cát Võng Lượng mà dò đường xem mục đích của hắn là gì, chúng ta đi theo phía sau."

"Không tồi, can đảm là có thể. Tôi đi trước với Rimbaud." Bạch Sở Niên nói.

Hắn phải tùy thời chịu trách nhiệm về an toàn cho học viên, những thiếu niên này còn chưa từng trải qua mấy lần thực chiến, tạm thời còn chưa có được năng lực có thể một mình đảm đương một mặt.

Bọn họ lại một lần nữa tiến vào cửa F, trước khi lên lầu, Bạch Sở Niên lại một lần nữa kiểm tra hành lang vừa rồi của bọn họ.

Bước vào vị trí vừa rồi bị tập kích, cảm giác hít thở không thông lại một lần nữa xông lên, nhưng chỉ cần rời khỏi vị trí kia là cảm giác hít thở không thông liền biến mất, Bạch Sở Niên rất nhanh xuyên qua đoạn hành lang hít thở không thông này, trở lại trong hai nhà kho đã điều tra trước đó.

Nước trên mặt đất còn đang cháy, một gian khác trong kho hàng bọn Tất Lãm Tinh bọn họ lục soát, trên mặt bàn đặt một quả xoài chín tươi.

"Lãm Tinh, lúc trước cậu nói trong kho hàng đều có cái gì?"

"Tờ cắt dán trên tường, trên bàn có một quả xoài thối rữa."

Bạch Sở Niên từ trên bàn cầm lấy xoài, nháy mắt, quả xoài nặng trịch, tản ra hương trái cây nhàn nhạt.

Hồ sơ ra vào kho hàng ghi rõ, buổi sáng căng tin nhập một nhóm trái cây tươi, bên trong bao gồm cả xoài. Quả xoài này hẳn là lấy từ trong hàng nhập, hẳn là tươi mới đúng, cho dù bên này nhiệt độ cao, loại xoài này cũng sẽ không thối rữa trong vòng một ngày.

Bạch Sở Niên cân nhắc qura xoài, đến bên tường nhìn tờ cắt trên tường, kỳ thật trên tường dán không ít tờ báo cắt, cơ bản đều tuyên truyền vinh danh mà viện nghiên cứu đạt được.

Bắt mắt nhất chính là trang phỏng vấn của tập đoàn Vạn Tống, bố cục rất hoàn chỉnh, đè lên tờ báo cắt khác.

Người sáng lập tập đoàn Vạn Tống- Khâu Vạn Tống già rồi mới có con trai nên đã chân thành cảm ơn viện nghiên cứu giúp đỡ, cố ý tặng một nhóm thiết bị đắt tiền. Thời gian phỏng vấn là năm K033 ngày 4 tháng 10 năm 2033, thời gian xuất kho của đồng hồ cát quỷ quái là năm K032 ngày 20 tháng 11 năm 2032, cách nhau khoảng mười tháng, trùng với thời gian cần thiết của thời gian sinh con người.

Bạch Sở Niên lại trở về lật lại ghi chép nhập kho sau K033, đích xác có một nhóm thiết bị mới nhập kho, nguồn gốc chính là Vạn Tống.

Ba năm trước tập đoàn Vạn Tống xảy ra một vụ bê bối, cháu trai của Khâu Vạn Tống là Khâu Huy Hảo kết giao với công tử quyền thế, thường xuyên ra vào câu lạc bộ cao cấp, bởi vì một số chuyện mơ hồ không rõ ràng say rượu lỡ tay giết một quý công tử, trong nhà người ta không phải ăn chay, vụ án nhiều lần trằn trọc, Khâu Vạn Tống cũng không thể bảo vệ độc miêu nhà hắn. Cuối cùng Khâu Huy Hảo vẫn bị kết án mười năm, năm thứ hai hắn ở trong tù liền tự sát, về phần có phải thật sự tự sát hay không, trong lòng rất nhiều người rõ ràng.

Bạch Sở Niên khi đó mới vào tổ đặc công không lâu, các tiền bối đi điều tra ẩn tình, trở về nói chuyện phiếm ân ân oán oán trong hào môn nên hắn cũng nghe thêm chút tin đồn.

Lão alpha Khâu Vạn Tống thật sự là xui xẻo, con trai chết sớm, cháu trai cũng không còn, tập đoàn Vạn Tống không có người kế thừa, người ngấp nghé thì vô số kể.

"Già rồi lại được con, đúng là mưa đúng lúc." Bạch Sở Niên bóc xoài ra gặm hai miếng, lại còn rất ngọt.

Nếu như Khâu Vạn Tống mua được thí nghiệm thể 613 thì đây có lẽ chính là khả năng của đồng hồ cát đó đi.

"Vị trí cuối cùng là số 3 đại diện cho khả năng giả mạo loài. Ngược dòng... Lật đổ... Đảo ngược sao?" Bạch Sở Niên chuyên chú suy đoán năng lực của hắn, cúi đầu nhìn màn hình điện tử đồng hồ thấy omega bò sát còn chưa trả lời.

Rimbaud từ trần nhà bò qua gọi hắn: "Tôi đã tìm kiếm một vòng, không có ai, rất yên tĩnh."

Bạch Sở Niên rời khỏi kho hàng, cùng Tất Lãm Tinh ở tầng hai hội hợp, hỏi tình huống trong giám sát của Hàn Hành Khiêm.

Hàn Hành Khiêm: "Xác nhận qua rồi, khu vực F của các người căn bản không có người, đồng hồ cát quỷ quái còn đang tiến lên, sắp rời khỏi phạm vi giám sát, hẳn là đã tiếp cận khu A rồi. Bây giờ tôi chuyển đến khu C để xem liệu tôi có thể chặn đường đến tầng giữa của hắn ta không."

Tầng bên ngoài có sáu lối vào và sáu khu vực được biên soạn ngược chiều kim đồng hồ ABCDEF.

Bạch Sở Niên: "Được, mất bao lâu?"

......

Bạch Sở Niên: "?"

Không ai trả lời.

Tất Lãm Tinh cũng ở trong máy thông tin gọi cho những người khác trong bảng B, đồng dạng không có ai lên tiếng.

"Lục Ngôn? Lục Ngôn!" Thanh âm của Tất Lãm Tinh có thêm vài phần bối rối.

"Bình tĩnh lại đi, cậu là đội trưởng, những gì cậu phải suy nghĩ là tiếp theo là nên phải làm gì." Bạch Sở Niên giáo huấn hắn: "Một cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng mà thôi, Hàn ca phân hóa cấp A3 là thiên mã đấy, cậu sợ cái gì?"

Tất Lãm Tinh dùng sức nhắm mắt lại, Bạch Sở Niên nhìn ra được hai chân hắn đang run rẩy, tay cầm súng cũng run rẩy.

"Tôi không được, tôi không biết làm thế nào..."

Bạch Sở Niên đỡ thẳng đầu hắn, hai tay ôm khuôn mặt tái nhợt của hắn nhìn chăm chú hắn: "Sớm muộn gì cậu cũng phải làm những chuyện này, nếu như tôi không có ở đây, bọn họ đều chỉ có thể nghe lời cậu, cậu do dự thêm một giây sẽ có thêm một thi thể đội viên đưa về trước mặt cậu đấy!"

Mồ hôi chảy xuống cằm theo thái dương của Tất Lãm Tinh, hắn nghẹn ngào nói: "Tôi còn chưa chuẩn bị tốt."

"Khi nào cậu mớ chuẩn bị tốt? Chờ đến khi đội bên con thỏ con ngu ngốc kia bị tiêu diệt hết sao?"

Bả vai Tất Lãm Tinh run rẩy.

Một họng súng lạnh như băng đặt lên huyệt thái dương Tất Lãm Tinh, Rimbaud từ phía sau hắn quấn lấy, ở bên tai hắn nói: "Nếu như cậu làm sai, tôi liền nổ súng, chuyện này không có gì to tát, chết rồi cũng không có người trách cứ cậu được."

Bị đôi vợ chồng đặc công này bức bách trước sau, Tất Lãm Tinh giống như đang đứng ở rìa vách núi, bị buộc phải nhảy lên khe núi trăm mét, đầu đau như muốn nứt ra liền sắp điên rồi, rách nát thấp giọng gào thét hạ mệnh lệnh: "Bạch Sở Niên, Rimbaud đi phòng giám sát tầng trung cấp, Đàm Thanh, Đàm Dương theo tôi đi phòng giám sát tầng ngoài tìm kiếm đội viên tổ B, mỗi phút thử liên lạc một lần, sau khi điều tra xong sẽ gặp nhau tại điểm mà tôi đánh dấu ở bản đồ, trước tiên định vị ra vị trí của đồng hồ cát quỷ quái kia."

Bạch Sở Niên lại dừng một chút.

Hắn buông tay ra, hài lòng búng tay một cái: "Đúng vậy, thật ngoan. Rimbaud, chúng ta đi thôi."

Rimbaud đem súng lục ném lên không trung thu hồi lại, đuôi cá quấn lên người Bạch Sở Niên, theo hắn từ cửa sổ hơn mười thước nhảy xuống, chạy tới tầng giữa.

"Tôi nói anh nữa, đừng có động tí là lôi súng ra chứ, vạn nhất dọa hắn thì sao."

"Em đang dạy tôi làm việc?" Rimbaud lười biếng quấn lấy hắn, cọ cọ bụi bặm trên súng lục sau lưng hắn: "Tiểu hài tử tôi dạy qua so với em ăn cơm còn nhiều hơn, em cũng là tôi nuôi lớn, không phải là nuôi rất tốt sao, cũng không có bị dọa sợ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi