[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Sân bay căn cứ quân sự PBB.

Bạch Sở Niên đặt bút điện lên bàn nhỏ duyệt qua tư liệu tổng bộ gửi tới, Rimbaud ở chỗ ngồi bên cạnh hắn dựa vào lối đi, mỗi lần nhân viên phục vụ trong khoang máy bay tới anh đều muốn cùng người ta đòi đồ ăn, trên mặt viết "Trẫm chờ rất lâu rồi, có thể lên ngự thiện được rồi."

"Bọn họ đều là đứng đưa thức ăn, nhân loại thật sự là không có quy củ." Rimbaud nuốt mười hộp cơm với giấy thiếc và nói.

"Thói quen thôi, cũng không phải ngày một ngày hai mà thành được." Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm màn hình, động tay lột cho anh một quả quýt, không chỉ lột vỏ mà còn đem từng cánh cam lớp da vỏ mỏng ra, đưa thịt quýt vào miệng Rimbaud.

Rimbaud cắn bỏ thịt quýt, sau đó mở miệng thật lớn, ném cả áo cam và vỏ cam vào miệng, một túi quýt còn lại cũng đổ vào miệng nốt.

"Không đúng, Tất Lãm Tinh đi đâu rồi?" Bạch Sở Niên khép bút điện lại, đứng lên nhìn về phía cửa khoang: "Từ sáng sớm đã thoái thác rồi, lề mề chậm chạp, đợi lát nữa đến tôi giáo huấn chết cậu ta."

Một lúc lâu sau, Tất Lãm Tinh được bọc kín lên máy bay đi xuống, tuy rằng nhiệt độ ở căn cứ quân sự rất thấp, nhưng bọn họ đều được huấn luyện, không đến mức sợ lạnh đến mức này, hơn nữa trên máy bay có điều hòa, mặc một bộ áo đơn cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Tất Lãm Tinh bây giờ lại quấn khăn quàng cổ, đeo găng tay chậm rãi đi đến chỗ ngồi cách lối đi của Bạch Sở Niên mà ngồi xuống, cũng không có ý muốn cởi quần áo.

"Bệnh rồi sao?" Bạch Sở Niên nhìn hắn cảm thấy không bình thường.

"À, vâng..." Tất Lãm Tinh ấp úng, ý đồ cầu xin Bạch Sở Niên một lần nữa: "Sở ca, tôi có thể không đi hay không? Báo cáo tôi đã làm xong, tất cả đã được bàn giao, tôi đi thực sự không có ý nghĩa gì cả."

"Lần này cậu là chỉ huy, sao cậu có thể không đi đước, đến hội trưởng còn phải tự mình hỏi thăm tình hình đấy, cậu buộc phải trả trực tiếp trả lời."

"Hả? Cái này..." Tất Lãm Tinh lại ý đồ thương lượng: "Anh có thể thay tôi trả lời hay không, tôi không đi gặp hội trưởng đâu."

"Hội trưởng nhìn cậu lớn lên từ bé, nói là chú ruột của cậu cũng không sai, cậu khẩn trương cái gì?" Bạch Sở Niên híp mắt đánh giá hắn, Tất Lãm Tinh được coi là học trò mà hắn sủng ái nhất, nghe lời, năng lực mạnh, nói đông đi đông, nói tây đi tây, hôm nay thái độ khác thường này cũng không giống hắn cho lắm.

Rimbaud chống cằm, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn Tất Lãm Tinh: "Tôi từ trên người cậu ngửi được mùi phát tình... Tin tức tố của cậu không phải là Tiến Độc Mộc sao, nhưng tôi lại ngửi thấy mùi mật ong."

Ánh mắt u lam của anh nhẹ nhàng chớp chớp hai cái, nhướng mày nhìn chăm chú Tất Lãm Tinh: "Đã làm chuyện gì xấu nên không muốn để người khác thấy sao?"

"Tôi xem xem tiểu tử nhà cậu đã làm cái gì rồi." Bạch Sở Niên một tay nắm lấy tay Tất Lãm Tinh, tay kia nắm lấy thắt lưng hắn, đem hắn mạnh mẽ đặt ở chỗ ngồi, Rimbaud bò tới móc khăn quàng cổ cùng găng tay của hắn ra, kéo áo vệ y bên ngoài xuống.

Tất Lãm Tinh bị lột sạch như cam lột vỏ. Ở phía tay phải của hắn lưu lại một vòng dấu răng màu tím rõ ràng, không chỉ như thế, trên cổ và xương quai xanh của hắn cũng phủ đầy vết cắn và vết cào, những dấu vết này đều rót vào tin tức tố tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của mật ong, trên da xung quanh vết cắn xuất hiện ký hiệu đầu thỏ màu trắng.

"Ối trời đất ạ!" Bạch Sở Niên che miệng: "Xong rồi, xong rồi, cậu xong đời rồi!"

"Không tồi nha, tiểu tử!" Rimbaud khẽ huýt sáo, giơ đầu đuôi lên bắn cho hắn một cái cử chỉ like.

Tất Lãm Tinh thu lại vạt áo, bất đắc dĩ ngồi trở lại chỗ ngồi, nhẹ giọng giải thích: "Lục Ngôn mười sáu tuổi lần đầu tiên phát tình, em ấy vừa khóc vừa nháo cả đêm."

Bạch Sở Niên: "Cậu làm gì nhóc đó rồi?"

Tất Lãm Tinh vội vàng xua tay: "Tôi chỉ dỗ dành em ấy thôi, tính tình Lục Ngôn các người có thể không biết, tùy hứng giống như con thỏ nhỏ vậy, lăn lộn khắp nơi vừa cào vừa cắn."

Rimbaud khẽ cười: "Thật vô dụng!"

Bạch Sở Niên đè đầu Rimbaud lại: "Anh bớt quạt gió vào lửa lại đi!"

"Cùng tôi lại không liên quan nha." Rimbaud lại gọi thêm một hộp đồ ăn khác.

Cửa khoang đóng lại, máy bay chuẩn bị cất cánh, Bạch Sở Niên một lần nữa ngồi xuống, thắt dây an toàn, nâng cằm nghĩ biện pháp đối phó.

Tất Lãm Tinh cứng ngắc ngồi ở chỗ ngồi, đại não chết máy, nghe được Bạch Sở Niên bên cạnh phát ra một tiếng thở dài, tinh thần liền căng thẳng một phần.

Mười phút sau, Bạch Sở Niên lại thở dài, nâng tay khoác lên vai Tất Lãm Tinh: "Cậu hãy bảo trọng, tôi coi như không biết việc này, kiếp sau chúng ta vẫn là anh em tốt!"

Hắn mở bút điện, một lần nữa ở lớp chiến thuật đảo Nha Trùng tìm ra người thay thế học viên thích hợp.

Tất Lãm Tinh: "?????"

Máy bay hạ cánh, xe mang logo của IOA đã chờ bên ngoài sân bay trong một thời gian dài, đợi đến khi đi tới tòa nhà trụ sở chính vừa đúng ba giờ chiều, thành phố Nha Trùng đang vào mùa xuân, chỉ cần mặc áo sơ mi dài tay bình thường thôi, không lạnh lắm.

Bạch Sở Niên đem Rimbaud đặt ở trong hoa viên cho anh ngắm phong cảnh rồi tự mình dẫn Tất Lãm Tinh lên lầu gặp hội trưởng.

Chủ yếu vẫn là lo lắng Rimbaud cùng Ngôn Dật chính kiến bất hợp, Rimbaud sẽ cắn nát bàn làm việc của hội trưởng cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Tất Lãm Tinh vẫn mặc trang phục mùa đông bất hòa của hắn mà đi theo phía sau Bạch Sở Niên, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

"Ngồi đi." Hội trưởng ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Bạch Sở Niên ngồi xuống, trên bàn hội trưởng bày một ít hoa hồng tươi mới cắt, giống như loại hoa trong hoa viên mà Kim Lũ Trùng chăm sóc, xem ra Kim Lũ Trùng khôi phục không tệ.

"Đại khái tình huống cậu hẳn là đã hiểu rõ rồi." Ngôn Dật đưa cho hắn một văn kiện: "Thiều Kim Công Quán đột nhiên bị tập kích, hung thủ là đối tượng thí nghiệm thể."

Bạch Sở Niên tiếp nhận văn kiện mở ra, bên trong đặt một ít ảnh chụp lúc đó của sở cảnh sát liên minh, tổng cộng chụp được mười một cơ thể thí nghiệm khác nhau, căn cứ vào báo cáo đại khái có thể xác định, số lượng thí nghiệm thể phát động tập kích trên bốn mươi tên.

"Nhiều như vậy cơ à?" Bạch Sở Niên nâng cằm xem ảnh, bên trong không có thí nghiệm thể nào nhìn quen mắt: "Vốn tôi đoán là Hồng Hầu Điểu phát động tấn công khủng bố, nhưng hiện tại xem ra khả năng rất thấp, bọn họ không lấy ra được nhiều thí nghiệm thể như vậy. Nhiều khả năng là viện nghiên cứu 109 rồi."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Ngôn Dật gật gật đầu: "Hình ảnh các cậu gửi về về nhà máy dược phẩm Bernard vô cùng quan trọng, bộ phận kỹ thuật đã chỉnh sửa xong tin tức chuẩn bị công bố, không nghĩ tới Thiều Kim Công Quán lại bị tập kích vào lúc này, sau đó viện 109 liền tổ chức họp báo."

Ngôn Dật quay máy tính qua cho Bạch Sở Niên xem một đoạn video trực tiếp.

Người phụ nữ alpha tóc đỏ đứng trên bục phát biểu, chính là chim ruồi Ngải Liên, môi son màu đỏ tươi, âu phục khôi ngô kết hợp với giày da cao gót mảnh khảnh, đứng trên sân khấu dung mạo có vẻ tao nhã, lại lộ ra một loại khí chất sắc bén quyết đoán.

Ngải Liên thành khẩn nói với các phóng viên, từ lúc trước bị thế lực nước ngoài tập kích, xảy ra vụ nổ ngoài ý muốn, đúng là mất đi một ít cơ thể thí nghiệm, nhưng bọn họ trước tiên liền báo cảnh sát, hơn nữa nộp phạt tiền, đồng thời cũng đang tích cực tìm kiếm tung tích của những thí nghiệm thể bị mất này, bọn họ còn chủ động báo cáo với sở cảnh sát quốc tế, hơn nữa còn cung cấp manh mối về đối tượng thí nghiệm.

Liên quan đến sự kiện Thiều Kim Công Quán gặp phải sự vây công của thí nghiệm thể, Ngải Liên bày tỏ sự tiếc nuối, nhưng trên thực tế đây là một lần nội chiến giữa các thí nghiệm thể, nhóm ôm thí nghiệm bị lạc hình thành tổ chức, nhưng trong tổ chức lại quản lý không đúng cách, cuối cùng dẫn đến nội chiến.

Bạch Sở Niên hừ lạnh: "Quan hệ công chúng này đủ lợi hại, trở tay chuyển thành tai nạn, đem viện nghiên cứu hái bỏ sạch sẽ, không hổ là Ngải Liên."

Trong dư luận, viện 109 đã nắm bắt cơ hội đầu tiên, bây giờ bất kể IOA công bố bằng chứng gì thì mọi người cũng sẽ nghĩ rằng đây là kết quả của cuộc đấu tranh của thí nghiệm thể, sẽ chỉ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn giữa hai bên và gây ra sự nhầm lẫn lớn hơn.

Ngôn Dật khẽ thở dài: "Viện nghiên cứu 109 làm thí nghiệm mua bán người sống ở nhà máy dược phẩm Bernard trên đảo, bọn Hàn Hành Khiêm chụp không ít ảnh, cũng viết báo cáo chi tiết, hiện tại xem ra cũng chỉ có thể đặt trong tay được thôi."

"Không sao." Bạch Sở Niên nở nụ cười một tiếng: "Trước đè lên là được rồi. Thứ tốt chỉ có thể đ khi thích hợp rồi đưa ra ngoà mới gọi là kinh hỉ."

Hắn từ trong túi lấy ra một cái USB đưa cho Ngôn Dật: "Trước tiên đem thứ bên trong phát ra. Thông cáo báo chí tôi cũng đã viết và để cho họ làm nó một lần nữa rồi."

Ngôn Dật tiếp nhận USB cắm vào máy tính đọc, khi nhìn thấy nội dung, lộ ra biểu tình có chút thoải mái: "Làm tốt lắm."

"Những người ở Thiều Kim Công Quán đâu rồi? Sẽ không toàn bộ trận vong chứ?" Bạch Sở Niên rốt cục hiểu được vì sao lúc hắn tập kích nhà máy dược phẩm, hắn liên lạc không được bọn họ, thì ra là mình ứng phó nguy hiểm đều giật gấu vá vai, đương nhiên không có thời gian trả lời hắn.

"Được chúng ta bảo vệ, giáo sư Lâm Đăng chỉ bị thương nhẹ, ông ấy nói muốn gặp cậu."

"Được, tôi sẽ đi gặp ông ta."

Bạch Sở Niên đứng dậy rời khỏi văn phòng, Tất Lãm Tinh cũng theo sát đứng dậy, bỗng nhiên bị hội trưởng gọi lại.

"Lãm Tinh, cháu lại đây. Tháo găng tay khăn quàng cổ ra."

Hội trưởng chuẩn bị mấy gian nghỉ tạm thời cho những người sống sót của Thiều Kim Công Quán, có người trở về chẩn đoán và băng bó vết thương cho bọn họ, ba bữa một ngày cũng đều chuẩn bị cùng một bữa ăn như căng tin công nhân.

Giáo sư Lâm Đăng ngồi ở trước bàn vùi đầu viết cái gì đó, omega bò sát ngồi bên giường miệng ngậm kẹo mút nhìn chằm chằm vào màn hình bút điện gõ bàn phím.

Bạch Sở Niên gõ cửa, đẩy cửa đi vào.

"Cậu tới rồi." Omega bò sát ngẩng đầu lên.

Hắn bị thương, tay trái đánh nẹp treo trên cổ, dưới tình huống bình thường hẳn là đã khép lại, nhưng lần này lại không có.

Bạch Sở Niên quan sát thương thế của hắn một chút: "Vũ khí đặc thù?"

Omega bò sát gật đầu: "Viện 109 đã gửi năm mươi thí nghiệm đến quét chúng tôi, vũ khí của họ cũng rất đặc biệt, chúng tôi không thể chống lại được, Domino bị thương nặng, các bác sĩ của Hiệp hội y khoa IOA đang cứu hắn."

"Ma Sứ đâu?"

"Hắn đi rồi. Mặc dù bởi vì có hắn nên chúng tôi mới có thể sống đến ngày hôm nay, nhưng chúng tôi vẫn chia tay, hắn không muốn tiếp nhận sự cứu trợ của IOA, hiện tại tôi cũng không biết hắn ở đâu nữa."

Omega bò sát siết chặt nắm đấm của mình: "Tôi đã cố gắng hết sức để thu thập dữ liệu chiến đấu của anh để chuẩn bị cho ngày này, nhưng tôi không nghĩ rằng họ sẽ đến nhanh như vậy."

Bạch Sở Niên một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Bởi vì chuyện của nhà máy dược phẩm sớm bại lộ, viện nghiên cứu hiện tại rất hoảng hốt, lo lắng nhược điểm của bọn hõe bị công khai cho nên lấy các người dời tầm mắt."

"Chuyện gì xảy ra sao?"

"Người làm con rối thoát ly Hồng Hầu Điểu, liên hợp mấy thí nghiệm thể cường đại tập kích nhà máy dược phẩm Bernard trước, chúng tôi từ trong nhà máy dược phẩm tìm ra đủ lượng thuốc nổ, bọn họ vốn là muốn nổ tung toàn bộ nhà máy dược phẩm, nhưng bởi vì chúng tôi nên mới phá vỡ kế hoạch của bọn họ. Tôi nghĩ rằng viện 109 đã phát hiện ra hành động của họ, nhưng không ngăn chặn nó, có thể từ một số góc độ ý tưởng của họ không mưu cầu, nhưng sau đó các nhà máy dược phẩm không thể nổ tung, những bằng chứng đó rơi vào tay chúng tôi."

"Tình hình bây giờ quả là thú vị. Cậu có muốn nghe tình hình cụ thể hơn không?" Bạch Sở Niên vươn tay về phía hắn: "Thế nào, IOA đãi ngộ không tệ đi, có muốn suy nghĩ một chút không?"

Trong thực tế, omega bò sát đã được xem xét trong một thời gian dài.

"Đây coi như là thừa dịp cháy nhà hôi của đi, tôi không có lựa chọn nào khác." Hắn vươn tay, cùng Bạch Sở Niên bắt tay nhau: "6010, Hacker."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi