[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Cá hề phản ứng rất nhanh, kéo Huỳnh né sau tảng đá ngầm, trên bờ có một tảng đá ngầm rất lớn, đủ để ngăn trở bóng dáng của hai người.

Huỳnh còn đang ở trong trạng thái tiếc nuối dán trên cây kem ốc quế dính trên chân mình, còn cá hề lặng lẽ thò đầu ra, đánh giá hai người đang ôm hôn trong nước. Hắn rõ ràng nhìn thấy hạ thân omega đang hôn nồng nhiệt với huấn luyện viên là một cái đuôi cá màu xanh trong suốt, cũng chú ý tới vết thương vừa để lại trên cánh tay nhân ngư.

Thanh âm nói chuyện của nhân ngư giống như lần trước trong giọng nói nghe được, lúc ấy bọn họ còn suy đoán là vị tổng tài bá đạo alpha nào, thì ra người gọi huấn luyện viên là "Mèo con" kia chính là người này. Cái người mà họ nhìn thấy trong xe buýt cũng là anh ta.

Trong lúc nhất thời đầu óc cá hề bỗng trống rỗng, quên kịp thời rụt đầu trở về, vị nhân ngư kia bỗng nhiên quay lại, dưới tình huống Bạch Sở Niên không biết mà cùng hắn nhìn thẳng vào mặt, mắt xanh vô thần giống như biển rộng sâu không thấy đáy, khóe môi nhân ngư nhếch lên, ý cười lạnh lùng làm cho đầu gối cá hề cong cong một cái, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, chính mình đã đang quỳ trên mặt đất, hạt cát chôn vùi đầu gối của hắn rồi.

Huỳnh lặng lẽ bò tới, ấn đầu cá hề thò đầu ra xem náo nhiệt, hắn chỉ thấy huấn luyện viên đứng lên, một tay ôm lấy vị omega xinh đẹp kia, đứng lặng sừng sững trong gió, sau đó ném anh ta xuống biển.

Omega bơi xa cách bờ khoảng 20 mét, đột nhiên nhảy lên, đuôi cá cực dài vẽ một vòng cung màu xanh ma quái trên không trung, giống như tiếng kêu dài tiếng của cá voi phát ra từ cổ họng của mình, sau đó người cá rơi xuống nước, biến mất trên bờ biển.

Hai tiểu O trở về ngồi cùng nhau, Huỳnh nhỏ giọng ngạc nhiên: "Tôi chỉ thấy người cá trong phim tài liệu! Lần trước trời quá tối cái gì cũng không thấy rõ, anh ta cũng quá đẹp đi."

Nhân ngư khi nói chuyện ngữ điệu ôn nhu, giơ tay nhấc chân lại mang theo một loại lạnh lùng cùng thói quen ở vị trí cao, rõ ràng khi cùng huấn luyện viên khi nhìn nhau ánh mắt nóng bỏng nhiệt tình, nhưng lúc nhìn lại bọn họ lại chỉ còn lại những lãnh tuyệt nhạt nhẽo cao cao tại thượng kia, làm cho người nhìn trộm sinh ra một loại sợ hãi tự ti.

Cá hề mang theo Huỳnh đến thùng rác, muốn thừa dịp huấn luyện viên nhìn mặt biển xuất thần chạy trốn, sau đó giả vờ vô sự phát sinh.

Bọn họ đang định làm như vậy thì Bạch Sở Niên đi tới.

Hai tiểu O ngồi xổm sau thùng rác lặng lẽ niệm chú "không nhìn thấy tôi".

Chờ bọn họ mở mắt ra, huấn luyện viên liền đứng ở trước mặt bọn họ, trên cơ bụng dính chút hạt cát màu vàng, cổ treo một sợi dây đen nhỏ, có một viên trân châu treo ở đó, tóc ngắn nửa khô khép ra phía sau lộ ra trán.

Huỳnh nhìn dấu vân cá trên vai hắn, mặt đỏ bừng, đột nhiên đứng thẳng lớn tiếng nói: "Báo cáo huấn luyện viên chúng tôi không nhìn trộm huấn luyện viên cùng đối tượng của ngài hôn môi!"

Cá hề lặng lẽ giẫm lên chân hắn: "Câm miệng đi, đồ ngốc!"

Hai tiểu O ngửa đầu nhìn huấn luyện viên alpha cao hơn bọn họ một cái đầu mà run rẩy.

"Buổi chiều đi học như thường lệ." Bạch Sở Niên treo đồ đạc trên vai, đi ngang qua bọn họ đi rồi, quay đầu lại dặn dò: "Quét dọn sạch sẽ, một mảnh rác cũng không được lưu lại."

Thân thể hai tiểu O căng thẳng thẳng, chờ huấn luyện viên đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo bên cạnh thùng rác.

Cá hề đánh vào đầu Huỳnh: "Ngốc chết tôi đi, huấn luyện viên chắc chắn nghĩ rằng chúng ta là một kẻ ngốc. Tối hôm qua tôi phải suy nghĩ rất lâu mới dám gửi lời mời kết bạn cho huấn luyện viên đấy, lần này khẳng định không được chấp nhận rồi, haiz."

Bạch Sở Niên trở về ký túc xá tắm rửa, thay trang phục huấn luyện viên đến căng tin ăn một bữa cơm, vừa ăn vừa xem điện thoại di động, thấy cá hề có gửi tới lời mời kết bạn, nghĩ qua một thời gian sau sau khi tốt nghiệp, đội cá hề bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp của khoa điều tra, vì thế liền chấp nhận.

Sau đó liền phát hiện nhóm huấn luyện viên yên lặng hồi lâu cư nhiên có 99+ tin nhắn khiến hắn chú ý.

Giảng viên kỹ thuật- K: "[Nhấp để xem hình ảnh ban đầu]"

Huấn luyện viên chiến đấu- Đới Ninh: "Quá mạnh bạo đi, hôn tới như vậy."

Huấn luyện viên hướng dẫn hồ sơ- Trịnh Dược: "Người này dáng người quá nóng bỏng, cái đuôi cuốn vào đùi Sở ca, tôi chảy máu mũi rồi, đầu óc thực trống rỗng."

Huấn luyện viên bắn tỉa- Lorentz: "Tôi đã cho các sinh viên tự học, hình ảnh đâu cho tôi xem xem, cho tôi xem xem."

Huấn luyện viên chiến thuật- Hồng Giải: "Ngu ngốc, đợi lát nữa bị hắn nhìn thấy là xong đời."

Huấn luyện viên bắn tỉa- Lorentz: "Sở ca chưa bao giờ nhìn vào nhóm này đâu. Hơn nữa người ta đang ôm đối tượng tán gẫu, người ta nào có quan tâm chứ."

Chỉ huy huấn luyện viên- Bạch Sở Niên: "Nói chuyện gì vậy? Tôi cũng muốn tham gia với."

Trong nhóm đột nhiên im lặng.

【Chỉ huy huấn luyện viên- Bạch Sở Niên đã được mời ra khỏi nhóm tán gẫu】

Bạch Sở Niên vẻ mặt nghi hoặc.

Có điều là lúc này tin tức của Hàn Hành Khiêm chen vào: "Đi ra nhận đồ này."

Bạch Sở Niên buông bát đũa xuống, đi về phía bến phà.

Hai giờ chiều luôn là thời gian nắng nóng nhất trong ngày, Bạch Sở Niên đeo kính râm, tay đút túi quần chờ ở bến tàu.

Phà cập bến, cửa khoang mở, Hàn Hành Khiêm từ trong khoang thuyền đi ra, khác với trước kia là không mặc áo bác sĩ màu trắng, mà là một thân trang phục huấn luyện viên giống như Bạch Sở Niên, chỉ mặc thêm một lớp áo khoác ngụy trang ngắn tay hơn áo đen của Bạch Sở Niên, đầu nút buộc chính là phía trên cùng.

Thân là bác sĩ, dáng người hắn cũng không đơn bạc, hiển nhiên đã được huấn luyện thể lực nghiêm khắc, so với Bạch Sở Niên cũng không thua kém.

Bạch Sở Niên nâng hàm lên, bàn tay đút túi hỏi: "Người tôi muốn đâu?"

Trong cabin chậm rãi đi ra một omega.

Tiêu Thuần thoạt nhìn rất không quen mặc bộ đồng phục đặc huấn sinh này, phía sau tay áo ngắn màu xanh nhạt thêu biểu tượng bồ công anh và IOA, phía dưới là quần dài ngụy trang tối màu. Hắn có chút không được tự nhiên che cánh tay áo ngắn tay không đỡ được, đeo túi xách hành lý, xách vali y tế của Hàn Hành Khiêm, rũ mắt đi tới.

Bạch Sở Niên thuận tay nhận lấy túi hành lý nặng nề trên lưng Tiêu Thuần, vại, bên trong hẳn là có không ít dụng cụ y tế nhỏ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Hành Khiêm một cái: "Tất cả đều là đồ của anh đấy."

Hàn Hành Khiêm phủi bụi trên vai: "Đúng vậy."

"Trâu bò!" Bạch Sở Niên bật cười, nâng tay nâng cằm Tiêu Thuần lên, ngón cái đè lại hàm hắn, khiến hắn há miệng, lộ ra một hàng răng chó nhỏ chỉnh tề.

Tiêu Thuần trợn mắt trừng mắt nhìn hắn.

"Tôi khuyên cậu đừng cắn lung tung, người tốt người xấu cũng không phân biệt được." Bạch Sở Niên cong người đánh giá hắn, nắm lấy cúc của hắn làm hắn chỉ có thể nhìn mình: "Gia tộc Linh Đề mắt chó nhìn người thấp, rồi sẽ có một ngày phải hối hận."

"Đi thôi." Bạch Sở Niên ngậm túi hành lý trong tay, dễ dàng treo lên vai dẫn đường phía trước: "Một người làm thí nghiệm, một người bắn tỉa, hai tay các người đều quý giá, việc làm thô lỗ để tôi làm đi."

Trên đường Bạch Sở Niên túm lấy Huỳnh và cá hề đang quét dọn bờ biển xong, đem túi hành lý ném cho bọn họ, bảo bọn họ đem đồ đạc cho Hàn Hành Khiêm chuyển đến ký túc xá huấn luyện viên, thuận tiện dẫn đường cho Hàn Hành Khiêm, rồi tự mình mang theo Tiêu Thuần đi đến trường bắn tỉa.

Tiêu Thuần mím môi trầm mặc đi theo.

Bây giờ hắn là người vô gia cư, ngoại trừ nơi này thì cũng không có nơi nào khác, bác sĩ Hàn cũng không thể cho phép hắn ở nhờ nhà mình.

Hắn đã sớm quen với việc nghịch lai thuận theo, đối với sự an bài của Bạch Sở Niên cũng sẽ không mở miệng phản đối, một đường không nói gì.

Khu rừng rậm hẻm núi của hải đảo có ưu thế tự nhiên được cải tạo thành sân huấn luyện bắn tỉa, các học viên am hiểu bắn tỉa mỗi ngày đều huấn luyện kỹ năng cơ bản và mô phỏng thực chiến ở đây.

Trong ghế dài dưới ô nằm một vị xà điêu alpha, hai cánh tay xăm hình nhìn qua có chút khiến người ta sợ hãi, hai bên đầu cạo trọc, da đầu xăm hình đằng màu xanh, tóc đen ở giữa chải thành đầu lưng, giống như trang phục huấn luyện viên, dưới áo đen bày ra một nửa nhét vào bên trong thắt lưng quần, nửa còn lại treo ở bên ngoài thắt lưng quần.

Hắn đang giậm chân chơi điện thoại di động, đè nút thoại cười hì hì nói với bên trong: "Tôi đánh cuộc một bữa nhậu khuya, Sở ca tối nay một đêm bảy lần, ngày mai thận hư không thể dạy học được."

Lorentz còn chưa gửi đi giọng nói đi thì đã nhìn thấy trên đỉnh đầu ghế dài vươn tới một cái đầu.

Bạch Sở Niên dựa người lên lưng ghế dựa của hắn, cúi đầu nói: "Đến phòng vệ sinh, cho cậu thử xem thận của lão tử có hư hay không."

Tay Lorentz run lên, tin nhắn giọng nói phát vào nhóm huấn luyện viên, trong nhóm huấn luyện viên bộc phát ra một trận cười điên cuồng.

Huấn luyện viên chiến đấu- Đới Ninh: "Hy vọng người không bị làm sao."

"Đứng lên, đưa học sinh tới cho cậu đây." Bạch Sở Niên đem Tiêu Thuần đứng trốn ở phía sau mình ra, đẩy cho Lorentz: "Linh Đề omega 19 tuổi, bắn tỉa tuyệt đối, khuấy động khiến tôi gà bay chó sủa, chỉ là có chút nhút nhát."

Lorentz đứng lên, kéo Tiêu Thuần qua, khoác vai hắn nhéo hai cái: "Luyện bao nhiêu năm rồi?"

Hắn nhất định là tin tưởng ánh mắt của Bạch Sở Niên, có thể được Bạch Sở Niên không che dấu khen ngợi, nói vậy thiếu niên này trước khi tới trường bắn tỉa chuyên nghiệp cũng luyện ít nhất mười lăm năm đi.

Tiêu Thuần đỡ cánh tay nhìn về phía nơi khác: "Tôi chưa từng học qua, cũng chưa từng luyện qua."

Lorentz sửng sốt một chút, nghi hoặc liếc Bạch Sở Niên một cái: "Căn cứ huấn luyện đặc biệt của chúng ta cũng bắt đầu nhận tiền hối lộ?"

Bạch Sở Niên từ tường vũ khí mang theo một khẩu súng bắn tỉa M25, lắp kính cao gấp bội, đưa cho Tiêu Thuần.

Tiêu Thuần chần chờ một chút, yên lặng nhận lấy súng, đứng thẳng nhắm vào mục tiêu, mục tiêu bóng bay cách đó 600 mét vỡ vụn.

Lorentz bị sốc bởi tốc độ bắn tỉa của thiếu niên. Hắn lấy ra điều khiển từ xa, điều khiển tốc độ gió và vị trí nguồn sáng của trường bắn tỉa, thay đổi nhằm vào các ảnh di động.

"Cậu thử lại."

Tiêu Thuần yên lặng kéo nút đạn, vẫn đứng thẳng bắn, cơ hồ trong nháy mắt khi mục tiêu xuất hiện trong kính ngắm, bóng bay nổ tung, vỏ đạn rơi xuống dưới chân.

Tiêu Thuần liên tiếp bắn tỉa sáu tên bắn tỉa 600 mét, không có bất kỳ sai lệch hay sai lầm nào. Hắn hình như căn bản không cần tính toán số liệu, chỉ cần hắn có thể tìm được con mồi, là có thể một kích tất sát.

Sắc mặt Lorenz từ lúc ban đầu khinh thường trở nên nghiêm túc, xoay người đi về phía thang máy.

Tiêu Thuần có chút bất an, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Bạch Sở Niên lôi kéo Tiêu Thuần tiến vào thang máy khác. Thang máy được xây dựng trong thung lũng rừng rậm, hai bên thung lũng được xây dựng thang thẳng, có thể đưa học viên đến các vị trí khác nhau để tiến hành tìm kiếm mục tiêu và bắn tỉa.

Đi ra khỏi thang máy, Bạch Sở Niên vỗ vai hắn: "Bên trong là đạn rỗng, nhắm vào đầu bắn mà bắn đi."

Sau khi thang máy mở ra, trước mắt hoàn toàn là một cảnh tượng khác, dây leo quấn quanh sơn cốc rừng rậm ẩm ướt, hắn căn bản tìm không thấy mục tiêu, chỉ có thể từng chút từng chút tìm kiếm vị trí đối phương khi có thể.

Đột nhiên, hắn nhạy cảm nắm bắt một điểm nhỏ di chuyển, vì vậy hắn ngay lập tức ngồi xổm xuống và nhắm mục tiêu bắn tỉa.

Ngay khi mũi ngón tay của Lorentz vừa xuất hiện trong kính ngắm của hắn, một viên đạn rỗng đã bắn trúng tim Tiêu Thuần.

Ngực dồn dập đau một chút, Tiêu Thuần bị trùng kích ngửa ra sau, Bạch Sở Niên từ sau lưng đỡ lấy hắn, lấy ra bộ đàm: "Mẹ nó cậu quá chó đi, người ta đã nói chưa từng học qua, cậu không ngắm lên vai được à!"

Lorenz: "Cậu ta đã bắn vào ngón tay tôi."

"Chậc." Bạch Sở Niên không nói gì nữa.

Tiêu Thuần cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Tôi... Quả thật không được."

Trở lại bên chiếc ghế dài ô dù trong sân bắn tỉa, gương mặt Lorenz vì hưng phấn và ngạc nhiên mà tăng lên:

"Tôi không tin cậu chưa từng huấn luyện trên hệ thống."

Tiêu Thuần rũ mí mắt trả lời: "Người trong nhà không cho."

"Cậu thật tuyệt vời."

Lorentz kéo Tiêu Thuần ra sau lưng, giống như chỉ sợ Bạch Sở Niên đổi ý vội vàng nói: "Người này tôi lấy."

Bạch Sở Niên buông tay, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thuần: "Hiện tại có người dạy cậu rồi đó, cậu cảm thấy thế nào?"

Tiêu Thuần không thể tin tưởng, trong đầu hắn đều là câu "Cậu thật tuyệt vời". Hắn cảm thấy mình thực ngây thơ, nhưng quả thật chưa từng nghe có ai nói với mình như vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ cũng không có, ngoại trừ bác sĩ Hàn nói với hắn "Cậu làm rất tốt".

"Tôi đi trước." Bạch Sở Niên xoay người, hai tay đệm gáy ra khỏi sân huấn luyện bắn tỉa.

Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, vòng tròn bạn bè có cập nhật trạng thái mới.

Bạch Sở Niên tiện tay liếc mắt một cái, một người tên là "Vô Địch Đại Dương" bình luận một bức ảnh hắn đã đăng mấy tháng trước.

Đó là tin nhắn đầu tiên mà Rimbaud gửi cho hắn.

Văn bản gốc của vòng tròn bạn bè là như thế này: Nhiệm vụ gặp phải một mật khẩu cao cấp, không thể giải quyết, tìm kiếm giải mã @ông trùm phá vỡ: →→u@%%%honglanbokadinlion ~. @%jiji mua→←

Những bình luận bên dưới đều là những ông trùm kỹ thuật đang cãi nhau.

Nick "Vô Định Đại Dương" bình luận: Ý của anh ấy là "Chờ Rimbaud ăn xong rồi lại nói tiếp" @ Đại diện cho người cá có đuôi dài.

Bạch Sở Niên mở hộp thoại: "Cậu lấy điện thoại di động ở đâu ra đấy? Vẫn chưa đến ngày liên lạc hàng tháng với phụ huynh."

Cá hề: "..." Hỏng rồi quên chuyện này, bây giờ xóa kết bạn còn kịp sao, nhưng lại không nỡ xóa, haiz.

Bạch Sở Niên: "Cậu hiểu tiếng của nhân ngư?"

Cá hề: "Ừm ừm ừm, có thể hiểu nhưng không biết nói."

Bạch Sở Niên đánh vần ra một âm tiết: "Jideio (túi nuôi con) dịch ra là gì?"

Cá hề: "... Từ này mà nói thì trong tiếng Trung Quốc không có từ đặc biệt thích hợp với bản dịch tương ứng, từ có nghĩa gần đúng nhất mà chúng tôi nói là "Ba đứa bé" "

5 phút sau.

Cá hề: "... Huấn luyện viên... Tôi có làm anh giận rồi sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi