(QUYỂN 1) TÊN TỔNG TÀI LẮM CHUYỆN



Lăng Viễn nhìn gia đình bạn thân mình đã đủ cả, gia đình êm ấm mà anh với An Nhiên vẫn chưa đâu vào đâu, đúng là quá tệ, như này thì hỏng
Nhìn bé con mà bà Hàn đang bế, Lăng Viễn quay qua nhìn An Nhiên hỏi "Hay mình cũng sinh một đứa đi, anh thích con gái"
Ông bà Hàn và ông bà Lục nghe thấy thì kiểu "cười nửa miệng" ấy.

Nói thẳng ra cái hồi mà hai ông cua hai bà cũng chả mất liêm sỉ như Lăng Viễn đâu, đúng là quá kém, cứ như này thì bao giờ mới hốt được con gái nhà người ta về
Ông Hàn và ông Lục rủ nhau ra một góc xì xào "Ông xem kìa, thanh niên trai tráng thế mà lại kém như vậy"
"Tôi với ông hồi trẻ có khi hơn cậu ta gấp 10 lần"
"10 lần thế nào, cả trăm lần ấy"
Lăng Viễn đứng ở đó nhìn hai ông bạn già đang bốc phét một cách đầy bất lực.

An Nhiên cũng chán chả buồn nói với cái tên đầu đất này, cái gì mà cứ suốt ngày bắt cô sinh con đã thế lại còn ra vẻ "anh thích con gái cơ" đúng là mặt dày vô sỉ

"Mẹ đưa bé con đây, Nhiên Nhiên muốn thấy bé con này" Hàn Lãnh hớt hải chạy đến định giằng một cái thì bị ông Hàn và ông Lục giữ lại "Làm gì đấy con trai, nhẹ nhàng chút, cháu nhà này đấy"
"Vâng vâng" Nói rồi anh bế đứa bé thật nhẹ nhàng.

Những người mẹ ru con ngủ vừa đi vừa rung rung, à ơi cho con ngủ.

Còn Hàn Lãnh thì....
Anh vừa đi vừa nhún một cái, có thể liên tưởng đến những người múa ba lê khi người ta kết thúc bài thì người ta sẽ nhún vào khán giả, anh thì y nhứ vậy đấy.

Vừa đi vừa nhún bước được một bước lại nhún cái tướng đứng đúng là không thể mê nổi mà
Nhìn Hàn Lãnh mà Lăng Viễn cười ẻ hết sức và cũng y như tự vả ấy "Thứ sợ vợ, không có tiền đồ" Anh nói rồi cười cười quay qua nhìn An Nhiên lại thấy cô đang lườm anh muốn tóe khói, môi chợt khép lại nở tiếp nụ cười từ thiện
An Nhiên thì nói "Tự vả"
[...]

Ở phồng hồi sức anh vẫn vừa đi vừa nhún như thế, cô nhìn thấy muốn cười nhưng cứ cười lại đau sợ đứt chỉ anh nhìn cô khó hiểu
"Em cười cái gì?"
Cô nhìn nhìn ra ngoài ám chỉ anh nhìn ra bên ngoài, anh nghe tho cô cũng nhìn ra ngoài cửa.

Đến mấy chục người đứng ở cửa cứ cười cười, chắc tại cái tướng đi của anh đẹp quá lên họ theo tới đây luôn.

Để xem người vợ nào có phúc hốt được anh chồng thế này
"Ngó gì, mau về đi" Anh ngại quá hóa giận đâm ra đuổi hết, không còn một ai anh đóng cửa và tiến lại phía cô bế đứa trẻ đến gần cô
"Anh định đặt tên nó là gì?"
"Hàn Nãnh"
"Cái gì cơ?" Cô ngớ ra nghe cái phất âm của anh
"Thì là Hàn Nãnh đó" Anh vẫn ngây thơ trả lời
Ủa, trên thế giới thiếu tên hay gì mà anh định đặt tên con như thế, chết dở kiểu này đi học thảo nào cô giáo cũng nhìn thằng con trai của cô một cách khinh bỉ cho coi
------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi