(QUYỂN 1) TÊN TỔNG TÀI LẮM CHUYỆN



Cả nhà trố mắt nhìn nhau, từ khi nào mà thằng con mặt lạnh ít khi nói một câu quá đến 5 từ mà đã trở thành một đứa trẻ con thế này
"Con.

.

con vừa nói gì cơ?" Hàn phu nhân chớp chớp mắt nghe không hiểu mấy cái câu mà cậu con trai mình vừa nói
"Nhiên Nhiên không cho con ăn cơm" Anh ra cái vẻ mặt thách thức nhìn cô làm cô càng cảm thấy lo sợ hơn mà dính chặt vàn mẹ mình, mẹ cô nghe thấy cũng bất ngờ quay sang nhìn đứa con gái cưng của mình, anh mắt sắc lạnh nhìn cô ý hỏi "Sao không cho chồng con ăn cơm"
Cô hiểu ý lên lắc đầu nguầy nguậy, cô lấy hết can đảm bước lên nói chuyện với Hàn phu nhân "Mẹ à con.

.

con không cố ý"
Hàn phu nhân cười nhẹ, chắc hai cái đứa này chỉ đùa giỡn nhau thôi chứ làm gì đến mức ghét nhau mà không cho nhau ăn vả lại đứa con trai này của bà lại chịu thua

"Không sao đâu, mẹ biết là hai đứa đang đừa nhau mà"
Anh nghe thấy vậy thì trợn to mắt nhìn mẹ mình "Đùa, mẹ thấy con vào bệnh viện giống đùa lắm à"
Anh vừa nói khiến vả nhà nhớ đến vấn đề chính là vì sao anh lại ở bệnh viện, cả nhà quay sang nhìn chằm chằm cô khiến cô sợ hãi mà rụt đâu, thủ phạm là đây chứ đâu nữa
Tất cả mọi người bao gồm có ba mẹ cô và ba mẹ anh , từ nãy đến giờ hai người đàn ông không hề lên tiếng chút gì bây giờ trực tiếp ngồi xuống để xem cái vấn đề anh vào viện là vì điều gì, cái này càng khiến cô lo hơn
Cô lườm cái tên đang nhởn nhơ ngồi ăn đùi gà của cô, miệng vẫn nhếch lên châm trọc cô, bây giờ cắc anh ta đang đắc ý lắm.

Anh vẫ là cái ý cười đó mà trêu đùa cô
Bỗng lúc này Lục lão gia lên tiếng "Mau nói đi con gái, nhìn cái gì mà thất thần vậy" Cô nhìn ba mình rồi lại cúi gằm đầu sợ hãi, tay bắt đầu di di lại với nhau
Tự dưng có ai đó nhảy ra ôm lấy cô "Hay là để con kể cho" Không ai khác chính là cái tên đáng ghét Hàn Lãnh, là hắn cô tình đây mà, thật tức chết mà, cô vội cắt ngang
"Không cần, tôi kể cũng được" Nếu mà để tên này kể chắc tội của cô sẽ cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất, xanh hơn cả trời mất
"Chuyện là!.

"

"Thôi mà mọi người, con cũng có bị gì đâu, mọi người mau về đi con còn nghỉ ngơi với vợ con nữa" Mọi người nghe thấy "nghỉ ngơi" với vợ con thì hiểu ý đứng dậy xách đồ đi hết chưa hết 30 giây
ư
Cô bất ngờ ngẩn lên, không ngờ tên này cũng gỏi thật đấy, nói một câu mà mọi người nghe theo liền,đã thế lần này con giúp cô nữa vì vậy cô sẽ ghi công ơn của anh
"Cảm ơn anh" Cô nhìn anh với khuôn mặt lấp lánh nhưng bỗng mặt anh lại thay đổi cảm xúc, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng mà cô thường thấy khi anh chuẩn bị bước ra thế giới bên ngoài
Anh ngồi xuống giường mở miệng "Tôi không cho không ai cái gì cả"
Cô nhăn mày nhìn anh "Vậy ý anh là! "
"Tôi muốn cô đến công ty tôi làm với chức vụ thư kí của tôi"
Gì, thư kí á, đùa cô à, cô mới có 2 mươi mấy tuổi đầu mà đã được làm thư kí cho CEO của hàn Thị, thật quá sốc rồi nhưng mà quan trọng hơn hết là cô có biết làm gì ngoài cái việc đánh máy viết truyện đâu hả
"Tôi.

.

tôi đâu có biết làm" Cô lắp ba lắp bắp nhìn anh, thực ra cô cũng muốn có một công việc riêng đỡ phải xin tiền của ba mẹ nữa, cảm thấy độc lập và tự do hơn nhiều
Anh vẫn nhìn cô bằng cái gương mặt lạnh nhạt "Chỉ cần nói có hoặc không, nếu cô nói có thì không cần thắc mắc điều gì cả, tôi có thể hỗ trợ cô rất nhiều"
Vậy thì cô ngu gì không đồng ý, hưởng lợi nhuận rồi các thứ cô vãn đều có lợi mà
"Tôi đồng ý!"
---------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi