RẤT YÊU CÔ VỢ ÉP HÔN

Edit: Thích Cháo Trắng

Lại Tư uống một ngụm nước rồi nói, “Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.” Sau đó mọi người lặng lẽ lui ra ngoài.

“Lại đây.”

Lại Tư liếc mắt nhìn Tuyết Thuần tựa như con chim nhỏ đang yên lặng đứng ở kia, trong lòng có chút buồn cười. Cô lại còn có loại bản lãnh này nữa, còn hiểu được chuyện phải che giấu hơi thở của bản thân hơn cả sát thủ. Vô cùng an tĩnh, anh phải khiến cho cô trở nên tự tin hơn mới được.

Tuyết Thuần ngồi ở mép giường, Lại Tư nhẹ nhàng kéo cô, hai người cùng ngã xuống.

Lại Tư ôm Tuyết Thuần, nhắm hai mắt lại nói, “Ngủ đi.” Trong giọng nói lộ ra một chút mệt mỏi không dễ phát hiện, nếu không chăm chú cảm nhận, sẽ không dễ gì nhận ra được.

Tuyết Thuần vội vàng cẩn thận nằm xuống, không đành lòng để anh phải tốn nhiều tâm trí. Giương mắt lên nhìn gò má đẹp đẽ của anh, trên mặt anh đang toát mồ hôi lạnh, trong tâm Tuyết Thuần lại dâng lên một loại cảm giác đau lòng xa lạ như bị ai nhéo lấy.

Cô rút giấy lau trong tủ đầu giường ra, nhẹ nhàng lau cho anh. Thời điểm còn là chủ tịch tập đoàn YD, mỗi ngày anh đều bận đến túi bụi, Laptop, điện thoại, hội nghị, không có lúc nào rảnh rỗi. Nhưng bình thường cho dù bận như thế nào, anh cũng không có vẻ mỏi mệt, lần này hình như thật sự bị thương nặng rồi.

Trái với kiểu huấn luyện địa ngục như ngày xưa, so với mỗi ngày quanh quẩn bên bờ sinh tử mà nói, lần này Lại Tư bị thương quả thật không tính là nặng. Chỉ có điều, đã hai ngày hai đêm anh không được chợp mắt, giờ lại bị thương mất máu, nên tự nhiên rất dễ buồn ngủ.

So ra thì, những khổ cực mà Tuyết Thuần chịu từ nhỏ đến giờ cũng chưa được coi là gì, bây giờ mới cảm thấy lo lắng.

Lúc vừa rồi cô đứng ở một bên sợ hãi nhìn, không xen tay vào được chút nào, căn bản cô không thể giúp đỡ được gì, trong lòng tự nhiên sinh ra loại cảm giác bất lực. Nhưng cô chịu đựng, cố gắng bỏ qua cái loại cảm giác tiêu cực ấy. Lại Tư trở về, là quan trọng hơn bất kỳ điều gì.

Lại Tư ngủ nhưng khóe môi lại nhếch lên một chút ý cười, trong lòng hơi vui vẻ. Giữa đêm yên tĩnh, suy nghĩ của anh lặng lẽ biến chuyển.

Nghĩ tới việc tại sao anh lại động lòng với một mình cô? Ở trên thế giới này cái không thiếu nhất chính là phụ nữ đẹp, anh lại chọn trúng cô, có lẽ cũng chỉ vì cô là một người hoàn toàn không có tâm cơ. Cho dù người ta đối xử với cô như thế nào, cô vẫn cố chấp kiên trì nguyên tắc của mình, không trả thù, không căm thù, cũng không oán hận.

Ai cũng đều nói anh là thiên tài, mà chắc chắn rằng, anh chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu thấu suy nghĩ trong lòng người khác. Tất cả những người tiếp cận anh, anh đều có thể thấy rất rõ ràng mục đích của bọn họ.

Bây giờ trong giới xã hội này, vì leo lên cao, vì lợi ích, người ta đều có thể tình nguyện vứt bỏ lương tâm, dẫm đạp lên người khác để bò lên trên. Hoàn hảo là, người khác đều vô dụng, cho nên anh lên được.

Chỉ có người phụ nữ ngốc này, cứ cố chấp kiên trì, tin chắc rằng con người sinh ra đều có tính lương thiện, không thích tranh quyền đoạt lợi.

Mới đầu anh còn suy nghĩ, nếu như không có anh, căn bản cô sẽ không có biện pháp sinh tồn ở trong xã hội này. Nhưng rất nhanh anh lại phát hiện ra mình đã sai, trên người cô có một loại bền bỉ, luôn có thể giúp bản thân mở ra một cái con đường quang minh chính đại. Nhìn một chút mà xem, cho dù là lựa chọn công việc, cô cũng chọn công việc tránh được chuyện tổn thương lẫn nhau.

Mà làm cho anh khó chịu nhất lại là, Tuyết Thuần thà cầm chút tiền nhuận bút ít đến đáng thương đó, cũng không chịu dùng đến một đồng tiền anh để ở nhà cho cô.

Đúng là trạch nữ!

Sau đó trong màn đêm yên tĩnh, vang lên một tiếng “Ba” khe khẽ.

Lại Tư vỗ ** cô, trên tay tràn đầy cảm giác co dãn mượt mà, sờ qua một lần là sẽ không cam lòng buông ra. Đêm khuya lạnh dần, bên cạnh có nhiệt độ và hương thơm của phụ nữ, Lại Tư quyến luyến càng ôm cô chặt hơn.

Trong màn đêm đen nhánh, mặt Tuyết Thuần đỏ tới tận mang tai, bàn tay của một người đàn ông dán lên vị trí đó, dù là ai cũng sẽ không được tự nhiên.

Cho đến khi Tuyết Thuần nằm gọn ở trong ngực của anh, Lại Tư mới thỏa mãn nhếch khóe môi chìm vào giấc ngủ.

Lại Tư luôn luôn ngủ không sâu, mỗi ngày cũng chỉ ngủ bốn tiếng, nhưng lại vô cùng tỉnh táo.

Kéo chăn đắp lên cho Tuyết Thuần, Lại Tư liền ra khỏi phòng.

Trong thư phòng, Lại Tư ngồi ở ghế sa lon bằng da thật, đang nghe người phụ trách tình báo là Đao Dân báo cáo đầy đủ.

“Lần này, chẳng những chúng ta đã phá huỷ ba cứ điểm tại Trung Đông của nhà họ Trù, lấy lại hàng hóa của chúng ta, hơn nữa còn khiến cho chuyện buôn bán súng đạn với bên Trung Đông của nhà họ Trù cũng trở thành con số không, tổng tổn thất gần 100 tỉ, tổn hại này cũng rất nghiêm trọng.”

Lại Tư cười lạnh, “Nhưng đối với nhà họ Trù không khác nào con sâu trăm chân kia mà nói, chỉ như là chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể.”

Lại Tư vuốt vuốt cằm, tròng mắt đen tinh xảo thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, đây cũng là dấu hiệu cho hay anh vừa nghĩ ra được mưu kế hoàn mỹ.

“Ý của ông chủ là chúng ta còn phải tiếp tục chủ động xuất kích?”

Lại Tư cười như không cười, xoa nhẹ bờ môi, “Cho tới bây giờ, nhà họ Lại đều không bao giờ là phía bị động, dám can đảm khiêu khích, sẽ phải khiến cho chúng nhận ra thất bại thảm hại!”

Lam Dạ luôn luôn đóng băng ở một bên đúng lúc này lại lên tiếng: “Nhưng mà ngày hôm qua cô cả ra ngoài đã gặp được Trù Nhân, theo ý tứ của hắn ta thì, việc khiêu chiến Nhà họ Lại chúng ta chỉ là chủ ý của một mình Trù Nhiên mà thôi. Theo như em thấy, trong nội bộ nhà họ Trù đã bắt đầu chia rẽ, nếu có thể thâu tóm nhà họ Trù, thì không còn gì tốt hơn nữa.”

Mặc dù trong tâm trí Đao Dân từng mơ hồ xuất hiện ý nghĩ này, nhưng khi nó phát ra từ miệng Lam Dạ, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nhà họ Trù là một dòng họ lớn, trong giới này không ai là không biết, gần như có thể so sánh được với Nhà họ Lại. Nhưng cho dù Nhà họ Lại có mạnh hơn nữa, thì trong thời gian ngắn cũng không nuốt trôi được món mồi béo bở như vậy.

“Làm như thế, chưa nói đến việc có thành công hay không, nhưng nhất định sẽ phải trả giá thật lớn. Ngộ nhỡ có kẻ có lòng, thừa dịp hai nhà chúng ta trai cò tranh chấp, ngồi đó ngư ông đắc lợi, chẳng những nhà họ Trù bị diệt môn, chúng ta cũng có khả năng rơi vào tình thế trước sau có địch, rất nguy hiểm. Mặt khác mà nói, nếu như thực sự thâu tóm nhà họ Trù thành công, mấy cường quốc kia còn có thể cho phép Nhà họ Lại chúng ta tồn tại sao?”

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen của Lại Tư, anh lạnh nhạt nói: “Ý của các cậu, tôi đều hiểu. Trước đây người lớn hai nhà Lại - Trù có ý tổ chức đám cưới liên gia, cũng đã khiến cho một số quốc gia nảy sinh cảnh giác. Nếu bây giờ hai nhà lại thống nhất về một mối, đoán chừng thế giới này muốn đảo điên rồi.”

Lam Dạ cau mày nói, “Thế nhưng như vậy chẳng phải là quá đáng tiếc sao.”

Lại Tư đã liệu trước, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, “Ai nói đáng tiếc, cũng không phải là không thể thâu tóm nhà họ Trù.”

“Ý của ông chủ là…?” Lại Tư liếc mắt một cái, mắt phượng của Đao Dân sáng lên, ý tứ của ông chủ không phải là lấy đi một nửa đấy chứ.

“Chủ nhân của nhà họ Trù cũng nên thay đổi rồi.”

Đao Dân mím môi cười, “Thì ra là vậy.”

Thấy Lam Dạ bắn ánh mắt lạnh lẽo sang phía này, Đao Dân bèn giải thích cặn kẽ, “Kia chẳng qua chỉ là thay đổi một cách thức khác mà thôi. Nhà họ Lại cũng đã đủ lớn mạnh, nếu nắm chắc làm được, sẽ không cho ai có cơ hội gây ra tranh chấp không cần thiết. Một số vị trí quan trọng trong Nhà họ Trù, bọn họ không có lập trường, trở thành vật trong túi của chúng ta là chuyện vô cùng đơn giản. Về phần những kẻ yếu ớt khác, không cần cũng được. Để cho một kẻ không có đầu óc lên làm chủ, nhà họ Trù có tiếp tục tồn tại đi chăng nữa, cũng hoàn toàn không tạo nên uy hiếp gì.”

Đao Dân không hổ là não lớn, trong đầu Lại Tư thì có sạn. Lam Dạ khâm phục sát đất, đồng ý nói: “Trù Nhân làm ông chủ, quả thật không có uy hiếp gì.”

Lại Tư gật đầu, không chút do dự tán thưởng Đao Dân thêm mấy phần, “Nhà họ Trù sự thực đã không còn đoàn kết như trước, tương lai cũng sẽ không thay đổi được gì, xuống dốc không phanh, đều là con đường họ tự chọn. Nhà họ Lại không cần phải thể hiện ra bên ngoài lớn mạnh thêm nữa, quan trọng cần làm là phải diệt trừ những kẻ địch cản đường chúng ta tiến lên. Mặc dù tôi không nghĩ muốn thâu tóm nhà họ Trù, nhưng nếu đây là mối uy hiếp đến sự an toàn của Nhà họ Lại, thì tất nhiên tôi sẽ không cho nó tiếp tục tồn tại trên đời này nữa.”

“Lam Dạ, điểm này, ngươi còn phải học tập Đao Dân nhiều.”

Trong lòng Lam Dạ vui mừng, khâm phục lên tiếng, “Lam Dạ tuân lệnh.”

Đột nhiên, con ngươi sắc bén của Lam Dạ chợt lóe lên tia sáng lạnh lùng, chưa cần nhìn rõ bóng dáng, đã sớm lao ra ngoài cửa, chiếc nhẫn trong tay bắn ra sợi tơ trong suốt, chỉ trong nháy mắt, trên gáy Tuyết Thuần đột nhiên xuất hiện một sợi tơ hồng.

Cũng trong lúc đó, Lại Tư luống cuống rống giận: “Dừng tay!”

Ấn Thanks ủng hộ Cháo Trắng nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi