RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Khương Thục Đồng lười biếng, giống như không thể rời khỏi chiếc sofa, Cố Minh Thành đặt bàn ủi xuống, đưa một tay ra, kéo cô đứng lên, theo quán tính, cả người Khương Thục Đồng nằm gọn trong lòng Cố Minh Thành, hai tay cô co lại, ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Thành.

“Có phải sau này đảm nhận trọng trách làm người phụ nữ gia đình không? Hả?” Cố Minh Thành ôm lấy eo cô rồi hỏi.

Tim Khương Thục Đồng đập thình thịch, mỗi lần ở riêng hai người với cô như vậy, hóc môn đều đang chuyển động, cô có thể nghe thấy tim mình đang đập.

Tay của cô đang di chuyển nhẹ nhàng trên ngực Cố Minh Thành, đôi mắt mộng mơ, có một làn sương mờ, “Người phụ nữ của ai?”

“Em nói xem?”

“Em không biết.”

Ánh mắt Cố Minh Thành hướng về kế bên một lúc, cũng học được cùng với anh rồi? Nhưng quả thực đã làm cảm xúc anh trỗi dậy rồi.

“Không hiểu à?” Cố Minh Thành lại hỏi.

“Uhm.” Khương Thục Đồng vẫn ngước đầu lên, trêu chọc anh.

“Còn không thì thử đi, xem rốt cuộc em là người phụ nữ của ai?” Cố Minh Thành không lên tiếng tung tuyệt chiêu ra.

Khương Thục Đồng vội đẩy anh ta ra, đi ủi quần áo cơ mà, anh ta bạo lực như vậy, cô rất sợ!

Ủi quần áo xong, Cố Minh Thành hôm nay rất mệt, lên giường rồi, cởi quần áo, Khương Thục Đồng đang xoa bóp cho anh.

Gió từ cửa sổ lùa vào, Khương Thục Đồng cảm thấy cuộc sống như vậy rất tuyệt rất tuyệt.

Ngồi trên giường không đủ sức, cô đứng dậy, cong lưng lại, xoa bóp cho anh.

Thực ra vai của Cố Minh Thành sớm đã hết đau rồi, nhưng mà, anh rất tận hưởng cảm giác lúc Khương Thục Đồng xoa bóp cho anh, vì vậy cứ hay trêu chọc cô không lí do.

Khương Thục Đồng lại mặc chiếc đầm hai dây lúc nãy, khá là ngắn, không che được cả đôi chân, Cố Minh Thành quay đầu lại, nhìn Khương Thục Đồng, luồn tay vào trong đầm cô, năm ngón tay xòe ra, vuốt ve chiếc bụng nhỏ của Khương Thục Đồng.

“Chưa có động tĩnh gì à?” Anh hỏi.

Khương Thục Đồng vẫn còn đang xoa bóp cho anh, có chút mất tập trung, gật gật đầu.

Phụ nữ nếu thời gian dài không có thai, sẽ cảm thấy có chút tự ti, họ thường xuyên gần gũi nhau, anh cũng không đeo bao, nhưng cô vẫn chưa có thai, vậy là vấn đề ở cô rồi.

Ánh mắt của Cố Minh Thành nhìn về hướng khuôn mặt Khương Thục Đồng, “Muốn sinh con cho anh không?”

Khương Thục Đồng gật gật đầu.

Cố Minh Thành cười nhẹ, năm ngón tay hướng xuống dưới, tiếp tục lần theo khu rừng rậm của Khương Thục Đồng.

Một cái run rẩy của Khương Thục Đồng, đột nhiên mặt đỏ bừng lên, cơ thể cô lui về phía sau theo bản năng, tay của Cố Minh Thành nắm chặt lấy rìa chiếc quần lót của cô, nhưng khoảng cách xa bất lực, anh ta đành buông ra.

“Sao lại giở trò lưu manh rồi? Chẳng quân tử tí nào cả.” Khương Thục Đồng nhẹ nhàng oán trách. 

“Chưa từng nói anh là chính nhân quân tử. Không giở trò lưu manh thì cũng không đáng là đàn ông, hơn nữa, không giở trò lưu manh, làm sao sinh con với em được?” Cố Minh Thành có một khoái cảm đắc thắng, quan sát sự biến đổi biểu cảm tinh tế của Khương Thục Đồng rồi nói.

Khương Thục Đồng cười, đây hình như là lần đầu tiên cô nghe Cố Minh Thành nói những lời lưu manh như thế này.

Nhưng mà, lại nghe rất vui tai.

Vì lần trước Mạc Tư An nói với Cố Minh Thành về việc Mạc Ly muốn Khương Thục Đồng đến thăm cô, nhưng Khương Thục Đồng mãi không sắp xếp được thời gian, gần đây cô rảnh rỗi chút rồi, muốn về Hải Thành một chuyến, đến thăm Mạc Ly.

Chỉ là cô không biết tại sao Mạc Ly lại chỉ đích danh cô đến thăm?

Trực giác của phụ nữ nói cho Khương Thục Đồng biết, Mạc Ly chắc là có hứng thú với Cố Minh Thành, cái thứ giác quan thứ 6 kỳ lạ này rất mạnh.

Vì vậy, lúc đến thăm Mạc Ly, cô cố ý lôi cả Cố Minh Thành đi cùng.

Vả lại, hôm đó, Cố Minh Thành đã thông báo cho Mạc Tư An, ông ta không biết Cố Minh Thành đã lén đến thăm Mạc Ly rồi, tưởng rằng Cố Minh Thành không biết bệnh viện của Mạc Ly, nên dẫn hai người họ đi.

Mạc Ly dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Khương Thục Đồng, ngưỡng mộ đố kị hận, nhưng mà, Khương Thục Đồng có thể thấy được, ánh mắt ngưỡng mộ nhiều hơn, hơn nữa, ánh mắt cô ta nhìn Cố Minh Thành càng phức tạp hơn.

Cố Minh Thành luôn nắm tay Khương Thục Đồng, Mạc Ly nhìn thấy đôi tay của hai người, chỉ biết cắn chặt môi lại.

Dù sao cũng không thân với Mạc Ly, những lời Khương Thục Đồng có thể nói cũng không nhiều, chỉ là đại loại như cố gắng tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ nhiều.

Nước mắt của Mạc Ly chảy ra giàn giụa.

Làm Khương Thục Đồng rất không nhẫn tâm.

Nhưng mà, tâm tư của Cố Minh Thành dường như không hề ở Mạc My, ánh mắt nhìn về hướng Mạc Tư An không rời.

Sự phiền muộn, đau lòng, và còn những cảm xúc khác của Mạc Tư An đều lọt vào mắt Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành chính là đợi -- 

Thăm Mạc Ly xong, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng ra về.

Mạc Tư An cúi đầu tiễn hai người họ.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, nước mắt của Mạc Ly như trút nước, rơi lên gối, cô lắc đầu, dường như không chấp nhận được sự thật này.

Tuy Cố Minh Thành đã có bạn gái, cô rất hy vọng hai người tốt đẹp, hy vọng Cố Minh Thành hạnh phúc.

Nhưng người con gái đó rốt cuộc không phải là mình mà, vả lại, cô bây giờ cả ngày nằm trên giường bệnh, tuy là đang tuổi thanh xuân phơi phới, nhưng trái tim cô, sớm đã bị chôn vùi một nửa mất rồi.

Tuyệt vọng, đau lòng, nhìn thấy người mình yêu trở thành người của cô gái khác.

Mạc Tư An thấy bộ dạng kích động của Mạc Ly, cũng khóc rồi.

“Cha nhất định sẽ giúp con, nhất định!”

Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng ra khỏi bệnh viện, Khương Thục Đồng nói cô muốn đến thăm Từ Tranh Dương, đứa trẻ này khiên người khác rất thích, do gãy chân, phải nằm viện 1 tháng mấy, nhưng nó và Mạc Ly không ở cùng một bệnh viện.

“Anh có đi thăm không?” Khương Thục Đồng hỏi Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành đồng ý rồi, thế là cả hai đến bệnh viện mà Từ Tranh Dương đang điều trị, vừa đúng lúc bảo mẫu đang chăm sóc Từ Tranh Dương, bà ấy nói Từ Mậu Thận do công ty có việc nên đi rồi.

Từ Tranh Dương nhìn thấy Khương Thục Đồng, đặc biệt vui mừng, vội vã nói, “Dì Thục Đồng, cuối cùng dì cũng đến rồi!”

Khương Thục Đồng cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi