RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Xe của Cảnh Thụy chạy trong mưa không nhanh lắm.

Nói Khương Thục Đồng được sủng sinh kiêu cũng được, sao cũng được.

Cô biết Tiểu Cù đã đến phòng làm việc của Cố Minh Thành nói xấu cô, nếu không Cố Minh Thành cũng sẽ không tức giận, lần trước anh đánh cô, Khương Thục Đồng vẫn nhớ rất rõ, lần này anh lại đá Tiểu Cù, cô có thể tưởng tượng ra Tiểu Cù đã nói ra những lời khó nghe cỡ nào.

Đáng lẽ cô phải thông cảm cho sự bảo vệ cô của anh mới đúng.

Nhưng mà giữa hai người yêu nhau, nếu vì một chuyện nên làm mà nói lời cảm ơn với anh, có phải quá xa lạ rồi hay không?

Ở bên nhau lâu như vậy, theo thời gian hai người sẽ hợp thành một, bảo vệ đối phương đã trở thành chuyện bản năng.

Nghĩ chắc anh cũng không cần Khương Thục Đồng nói cảm ơn.

Nhưng khiến cô phẫn nộ là, Cố Minh Thành lại đá bay mất đứa con của Tiểu Cù.

Adam hôn mê sâu, có thể tỉnh lại hay không, tạm thời vẫn chưa biết được, tia hy vọng duy nhất của Khương Thục Đồng chính là đứa con trong bụng Tiểu Cù, hy vọng Adam có hậu thế, cô biết một đứa bé vừa sinh ra đã không có bố, là rất tàn nhẫn, nhưng ít nhất trong lòng Khương Thục Đồng sẽ dễ chịu hơn.

Cô suy nghĩ cho Adam nhiều hơn so với suy nghĩ cho Tiểu Cù.

Tình người ấm lạnh là chuyện rất thường tình của con người, trong việc này, thế nào cũng phải có một người nhận lấy số phận bất công.

Nhưng cuối cùng, Tiểu Cù vẫn sảy thai.

Cố Minh Thành đã làm đảo lộn khiến mọi thứ không thể trở lại được nữa.

Cô rất hận anh, khiến cô đi vào ngõ cụt, ép cô đến mức không thở được nữa.

Cô lên xe của Cảnh Thụy không phải vì giận Cố Minh Thành, trước tiên bởi vì bây giờ cô không muốn nhìn thấy Cố Minh Thành, ngoài ra, cô biết Cố Minh Thành đã đến phòng của Adam, hai người đàn ông này ở chung một chỗ, khó tránh khỏi sinh ra chuyện, cho nên, cô gọi Cảnh Thụy ra đây, hơn nữa, cô cũng không biết Cố Minh Thành nhìn thấy cô lên xe của Cảnh Thụy.

Đến trước cổng dưới lầu, cô nói với Cảnh Ngụy, “Đến nhà rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Ý trong lời nói là, anh có thể đi được rồi!

Đương nhiên Cảnh Thụy nghe hiểu ý cô, trời đổ mưa lớn, cũng không thích hợp ở lại nhà của người khác, nên anh rời đi.

Sau khi về nhà, Khương Thục Đồng bắt đầu nấu cháo trứng thịt bằm, làm một ít món thanh đạm, đem qua cho Tiểu Cù.

Cô đã nhắn tin cho Chúc Vân rồi, cô không nói với Chúc Vân chuyện Tiểu Cù mang thai, chỉ hỏi thăm về ba mẹ của Tiểu Cù, Chúc Vân là bạn thân của Diệp Hạ, quan hệ với Cố Minh Thành cũng không tệ, trong lòng tự nhiên thông suốt, sẽ không hỏi lung tung.

Chúc Vân nói, ba mẹ của Tiểu Cù đã ly hôn từ khi cô còn nhỏ, cô ở với mẹ, sau đó mẹ cô lại đèo bòng với mấy tên đàn ông, cũng không quan tâm đến cô, cho nên, không có người nào đến thăm Tiểu Cù.

Tiểu Cù cũng là một người đáng thương.

Khương Thục Đồng nấu xong cháo, buổi chiều lại đến bệnh viện, Cố Minh Thành cũng vừa đi khỏi.

Anh trở về văn phòng của mình, bảo thư kí gọi luật sư của công ty đến, anh muốn hỏi một số việc.

Tiểu Cù không ăn đồ mà Khương Thục Đồng nấu cho cô, cả người đều chống đối, tuyệt thực.

“Cô đừng nghĩ rằng chăm sóc tốt cho tôi là tôi sẽ cảm động rơi lệ, là cô khiến cho Adam cả đời này không nhìn thấy được mặt trời!” Tiểu Cù quay mặt vào trong, quay lưng về phía Khương Thục Đồng nói.

Khương Thục Đồng của bây giờ đã không còn là Khương Thục Đồng của mấy năm về trước, trái tim pha lê, chịu không nổi sự chê cười và khinh thường của người khác.

Cô của bây giờ, đã trưởng thành.

Lời của Tiểu Cù, đối với cô không có nửa điểm tác dụng.

Hơn nữa, Khương Thục Đồng có dụng ý riêng, cô sợ sau khi Tiểu Cù tỉnh lại sẽ đi tố cáo Cố Minh Thành.

Dù sao cũng là Cố Minh Thành cố ý đánh người.

Đây là sự bảo vệ của cô với Cố Minh Thành, đã như bản năng của cô, dù sao cô cũng sẽ không nói chuyện này với Cố Minh Thành, cũng không cần anh cảm ơn.

Cô muốn dùng trái tim mình cảm hóa Tiểu Cù.

Khương Thục Đồng cầm bát, ngồi trên giường của Tiểu Cù.

“Hôm nay cô nhất định phải ăn, nếu không ăn, tôi sẽ đợi đến lúc cháo nguội, lại đi hâm nóng, nếu như cô vẫn không ăn, tôi sẽ đợi ở đây mãi!”

Tiểu Cù nằm trên giường, nhắm mắt, không nói chuyện.

Khương Thục Đồng vẫn giữ vững tư thế đó, bát trong tay đã nguội, cô thật sự đi đến lò vi ba hâm nóng!

Tiểu Cù đối với tính tình của Khương Thục Đồng cũng có chút hiểu rõ, biết cô rất cố chấp.

Cố Minh Thành đang bàn với luật sự chuyện của Tiểu Cù.

Anh biết việc mình gây ra lần này, đã đắc tội sâu sắc với Khương Thục Đồng, anh cần phải làm gì đó, mới đổi lại được nụ cười của cô.

Thảo luận với luật sư một lúc, cuối cùng cũng ra kết quả, luật sư muốn anh đi hỏi ý kiến của Tiểu Cù, dù sao những chuyện cưỡng ép như vậy, không phải người phụ nữ nào cũng muốn công bố với mọi người, nói không chừng, sẽ dẫn đến hậu quả ngược lại.

Cho nên, buổi tối, Cố Minh Thành lại đến phòng bệnh của Tiểu Cù.

Lúc này Khương Thục Đồng mới rời đi, cuối cùng Tiểu Cù không cố chấp lại cô, nên đành phải ăn cơm.

Khương Thục Đồng mang theo nụ cười thắng lợi rời đi.

Cố Minh Thành bước vào phòng của Tiểu Cù, cô đang vô cùng buồn bực, cười lạnh, “Hai người các người luân phiên đến làm thuyết khách sao?”

Hai tay Cố Minh Thành để trong túi quần, đứng trước cửa sổ phòng Tiểu Cù.

“Có muốn tố cáo Kiều Tư Niên không?” Cố Minh Thành một bộ dạng “chuyện không liên quan đến tôi” hỏi.

“Không!” Tiểu Cù nói như đinh đóng cột.

Đúng như Cố Minh Thành đoán.

Anh không nhiều lời thêm một câu nào nữa liền rời đi.

Chuyện của Kiều Uy, vốn muốn dồn hắn vào chỗ chết, nhưng hắn ta chỉ tráo cột tránh sét, có xử phạt cũng chỉ mấy tháng, không đụng được tới một chút da lông của hắn.

Cho nên, anh gọi một cuộc điện thoại, tìm người ngày mai đến công xưởng của Khương Thục Đồng sửa chữa đường dây điện và thay mới cột tránh sét, nếu chút việc này cũng làm không xong, không cần đến gặp anh nữa.

Lúc này Khương Thục Đồng vừa về đến nhà, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng vẫn bực bội.

Cố Minh Thành đá Tiểu Cù ra thế mà vẫn ra vẻ không liên quan đến mình.

Anh ta đá mất con của Adam, lẽ nào không cảm thấy tội lỗi chút nào sao?

Nghĩ rồi nghĩ, cô gửi cho Cố Minh Thành một tin nhắn: đi bệnh viện thăm Tiểu Cù!

Cố Minh Thành vừa lên xe, còn chưa khởi động.

Anh sờ cằm nhìn tin nhắn rất lâu, muốn từ trong những từ ngữ này nhìn ra một chút tình cảm trong lòng cô, đáng tiếc, anh không nhìn ra gì cả.

Sau khi sự việc này xảy ra, lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với anh.

Anh trả lời một tin: Buổi tối gặp mặt rồi nói.

Lúc Khương Thục Đồng nhận được tin nhắn này, ngây ra một lúc.

Khương Thục Đồng hỏi: Ở đâu?

Cố Minh Thành nghĩ nghĩ: Nhà hàng Lục Đằng.

Khương Thục Đồng lại ngây ra, anh rất ít khi hẹn cô ra ngoài, cô thậm chí còn không biết nhà hàng Lục Đằng ở đâu.

Lên mạng tra một chút, nhà hàng Lục Đằng nằm trên tầng hai mươi tám của một tòa nhà, chuyên các món ăn khuya, ở đây có thể nhìn toàn cảnh ban đêm của Hải Thành.

Bởi vì phong cách độc đáo, nên giá cũng cao, người đến đây cũng rất ít.

Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành làm sao biết chỗ này, có lẽ nơi tiêu tiền của những người giàu có cũng không ít.

Buổi tối mùa hạ, tám giờ, trời vẫn còn sớm, nhưng bởi vì đổ mưa, cho nên, thời tiết không đẹp, bầu trời tối rất nhanh.

Lúc Khương Thục Đồng đến nhà hàng Lục Đằng, Cố Minh Thành đã đến trước.

Anh đang cầm một ly bia, ngồi gần một bức tường phục cổ dài có một nửa.

Cơn gió sau mưa thổi lay tóc anh, từng sợi từng sợi lay động, anh dựa vào chiếc ghế sau lưng, vừa uống bia, vừa nhìn về phía bức tường, áo sơmi đen mở một nút.

Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không thay đổi.

Như một thói quen đã sớm đi vào xương cốt, cho dù có sửa thế nào cũng không được.

Lúc Khương Thục Đồng ngây ra, Cố Minh Thành xoay đâu lại mới nhìn thấy cô.

Khương Thục Đồng đi qua, đến chỗ bức tường nhìn một chút.

Từ tầng hai mươi tám nhìn xuống, con người nhỏ như kiến, từng chiếc xe hơi di chuyển giống như đồ chơi, chỉ thấy đèn neon nhấp nháy, ánh sáng rực rỡ.

Chân Khương Thục Đồng nhũn ra, đầu hơi choáng, vội ngồi xuống.

“Sợ sao?” âm thanh của Cố Minh Thành truyền đến, giọng điệu vui vẻ.

Khương Thục Đồng gật gật đầu.

Cô đang đói nên đã gọi một phần thức ăn, trong lúc đợi phục vụ, cô vốn định chất vấn Cố Minh Thành.

Từ đầu đến cuối anh vẫn ngồi trên ghế, mười ngón tay đan vào nhau, từng ngón thon dài rất đẹp mắt.

Đôi tay như vậy, nếu như đeo vào một chiếc nhẫn bạch kim, có lẽ sẽ vô cùng vô cùng cuốn hút phụ nữ.

Trong lúc Khương Thục Đồng xuất thần, Cố Minh Thành đã nói ra hết những gì anh đã làm hôm nay.

Đã đi hỏi ý kiến của Tiểu Cù, cô ta không đồng ý tố cáo Kiều Tư Niên, có thể là vì danh tiếng, chuyện của Kiều Uy, mức trừng phạt quá thấp, không đáng cho anh ra tay, Cố Minh Thành cho rằng hành động đánh rắn động cỏ sẽ vô tình chuyện bé xé to, cho nên tạm thời tha cho hắn.

Khương Thục Đồng trong một lúc câm nín không biết nói gì, cô vốn định chất vấn anh mà.

Những việc anh làm, đã vượt qua dự kiến của Khương Thục Đồng rất nhiều, hơn nữa, cách nghĩ của anh, còn đi trước Khương Thục Đồng rất nhiều bước, kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.

“Còn muốn hỏi gì nữa?” Cố Minh Thành nghiêng đầu sang hỏi Khương Thục Đồng.

“Cho dù anh đã làm rất nhiều nhưng chuyện này vẫn không có lối thoát! Tôi hận con người anh!” Khương Thục Đồng vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi rối của mình.

Bởi vì “thánh” Adam vẫn ngủ say chưa tỉnh, nên tâm trạng của cô vốn đang vô cùng tồi tệ.

“Oán tôi sao?” anh hỏi.

“Tất nhiên!”

“Đến mức độ nào? Không lên giường với tôi nữa?” Anh lại hỏi.

Trước mặt biết bao nhiêu người, Cố Minh Thành lại nói ra lời kinh thiên động địa đó.

Khương Thục Đồng đỏ mặt tía tai.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, khoảng cách giữa các bàn ở đây khá lớn, không có ai nghe thấy.

Cô bất an nhấc tay lên, Cố Minh Thành thấy trên cổ tay cô là một chiếc vòng vàng thanh mảnh.

Anh rất thích phụ nữ mang những chiếc vòng vàng như vậy, nhìn dáng vẻ rất nhu mỹ, rất nghe lời, rất ngoan.

Anh chưa từng nói suy nghĩ này với Khương Thục Đồng, chỉ là một sở thích nhỏ nhoi, nên âm thầm để trong lòng.

Nói đến hai từ “lên giường”, Khương Thục Đồng liền nhớ lại ngày đó, Tiểu Cù gọi điện thoại cho họ, nhưng cô và Cố Minh Thành đang ở trên giường.

Nghĩ đến tình trạng bây giờ của Adam, cô rất có cảm giác tội lỗi.

Cho nên, cô không muốn lên giường với anh nữa.

Hơn nữa, anh hỏi cô có oán giận anh không, vấn đề đầu tiên anh hỏi lại là: có phải sẽ không lên giường với anh nữa không, điều này làm Khương Thục Đồng có cảm giác nhục nhã.

Vô cùng phẫn nộ.

“Tất nhiên là không!” cô trả lời, ánh mắt lại đảo ra bên ngoài một vòng.

Có gió, từng âm thanh lọt vào tai.

“Ép tôi ra ngoài tìm đàn bà sao?” Cố Minh Thành nói ra một câu trêu chọc.

Vừa nghiêm túc, vừa trêu chọc.

Làm cho Khương Thục Đồng không đoán được anh đang nói thật hay đùa.

Trong một lúc trái tim của Khương Thục Đồng như bị ánh mắt anh nhấc lên, làm sao cũng không xuống được.

Có mùi giấm, chua chua.

“Tùy Cố chủ tịch!” Khương Thục Đồng bực tức nói.

Cố Minh Thành gọi phục vụ lại, tính tiền, chuẩn bị rời đi.

Vừa hay Khương Thục Đồng làm đổ cà phê lên váy, cô cúi người xuống.

“Không cần tiễn.” Cố Minh Thành không vui không buồn nói một câu nhưng vẫn rất nam tính, liền rời đi.

Trong lòng Khương Thục Đồng đột nhiên có chút mất mát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi