RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Chuyện này Cố Minh Thành vẫn chưa đi điều tra rõ ràng, vẫn giữ một loại thái độ yên lặng.

Anh ta càng làm sáng tỏ thì kẻ hở càng nhiều.

Vì lẽ đó, anh ta cũng không nghĩ tới chuyện này là do Tiểu Cù làm.

Tiểu Cù rời đi trong nháy mắt.

Adam trong mắt tiểu Cù đã rời đi rồi.

Trước kia Adam bảo vệ Khương Thục Đồng như thế nào thì cô cũng sẽ bảo vệ cô như vậy.

Cô muốn hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành của Adam, là Adam đã cứu giúp tiểu Cù.

Cô nghĩ lại, ở trong bệnh viện thái độ của cô đối với Khương Thục Đồng không tốt, nên cô muốn thay đổi.

Ngược lại là Bạch Mi, cố ý gọi hỏi Khương Tiểu Đồng xảy ra chuyện gì, tại sao không làm giấy hôn thú.

Khương Thục Đồng nói làm sao có khả năng không lấy? Cậu không thấy giấy hôn thú đều được đưa lên mạng kia sao?

Bạch Mi là cao thủ photoshop, lần này nhìn một chút liền có thể nhìn ra dấu vết photoshop.

Cô phóng to, nhìn thấy cánh tay Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành có điểm khác biệt.

Có điều, Cố Minh Thành cùng Khương Thục Đồng làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân.



Cảnh Thụy bị khủng hoảng kinh tế sau sự việc lần này.

Lúc trước, nhập một loạt các loại vải, nợ người khác rất nhiều tiền mua hàng, mặt khác hắn ta có một nguồn cung cấp, vốn dĩ là muốn đợt hàng đến sẽ trả sạch nợ, nhưng đợt hàng này bị chậm trể không đem được tiền hàng trả về, Cảnh Thụy phải đối mặt với hai bên đều là kẻ thù.

Gia thế người anh ta nợ tiền vô cùng mạnh, dường như là muốn phá bỏ công ty của hắn.

Bởi vì hắn ở Hải Thành không có quan hệ giao thiệp, vì vậy, bắt đắc dĩ hắn phải đi nhờ sự giúp đỡ của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng biết chuyện giấy hôn thú là do Cảnh Thụy làm ra, chuyện quần áo xảy ra mấy ngày trước sau đó lại xảy ra chuyện giấy hôn thú, Khương Thục Đồng không phải ngu ngốc, nghĩ lại cô cũng biết.

Có điều, cô vẫn quyết định giúp hắn ta.

Nói cô cổ hủ cũng tốt, thế nào cũng được, cô chỉ hy vọng Cảnh Thụy biết cô là người như thế nào, không muốn lại để cho Khương Thục Đồng vướng tay vướng chân.

Kẻ địch trên con đường tình yêu của Khương Thục Đồng đã quá nhiều rồi.

“Tôi biết, chuyện giấy hôn thú là do anh làm ra, tôi đây không muốn dây dưa chuyện này nữa, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tôi sẽ cho anh mượn tiền, tiền này anh trả cũng được, không trả cũng được. Thái độ của tôi rất rõ ràng, không muốn anh nhớ tôi.” Khương Thục Đồng đem một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt Cảnh Thụy.

Trên mặt Cảnh Thụy xanh trắng một trận, vô cùng lung túng, chỉ nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

Cầm chi phiếu đi.

Trở về phía bắc, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại.

Bạch Mi đến công ty của Khương Thục Đồng, ân cần hỏi han Khương Thục Đồng, vòng tới vòng lui vẫn là vòng tới trên giấy chứng nhận kết hôn.

“Cậu bình thường gọi Cố tổng là cái gì?” Bạch Mi hỏi.

“Cố Minh Thành, Minh Thành cũng được. Đại đa số thời điểm không gọi cái gì cả.” Khương Thục Đồng câu được câu mất nói qua.

“Không kêu danh xưng kia?” Bạch Mi tìm tòi nghiên cứu, tò mò, dò hỏi, ánh mắt nhìn Khương Thục Đồng.

“Cái nào?”

“Hai người cũng đã lấy giấy hôn thú rồi, đương nhiên là… ông xã rồi.” Bạch Mi bình thường ở nhà đều gọi Từ Mậu Thận là “ông xã”, danh xưng này đối với cô mà nói quả thực là bình thường.

“Ừ, gọi tự nhiên thôi, dù sao đều là kết hôn mà.” Ánh mắt Khương Thục Đồng bắt đầu lúng túng, rõ ràng là đang nói dối.

Anh ta không kêu cô là bà xã, cô cũng không có kêu anh ta là ông xã.

Anh ta biến thái thích gọi cô là “Cố phu nhân.”

“Như vậy? Cậu gọi cho anh ta một cú điện thoại, gọi cho tôi nghe một chút?” Bạch Mi bắt đầu ồn ào.

Khương Thục Đồng liền nhìn xuống chân, xem trò vui không chê sự tình lớn chính là đang nói Bạch Mi đây mà.

Bạch Mi bắt đầu kích tướng: “Tôi nói này, người luôn để ý đến thể diện như cậu, làm sao có khả năng tùy tiện gọi anh ta là ông xã, khẳng định là không thể nào.”

Nhìn thấy Khương Thục Đồng bị khí thế của Bạch Mi đè xuống, nhìn thấy giấy hôn thú của cô và Cố Minh Thành ở trong mắt Bạch Mi là đồ giả, tác phẩm dởm.

Tuy rằng đúng là đồ giả, là tác phẩm dởm, có thể Khương Thục Đồng không muốn để cho Bạch Mi biết.

Cái này là tôn nghiêm của phụ nữ.

Khương Thục Đồng lấy điện thoại gọi cho Cố Minh Thành.

Lúc này, Cố Minh Thành đang làm việc ở trong phòng làm việc của mình.

Nghe được điện thoại di động vang lên, vừa liếc nhìn liền nhìn thấy điện thoại của cô, liền nghe máy.

Anh xoa bóp bàn tay, để đồ vật trong tay qua một bên giống như để không bị phân tâm.

“Sao vậy?” Anh ta thuận miệng hỏi.

“Cái kia, ông....ông xã, ngày hôm qua em đã làm làm một chuyện có lỗi với anh, muốn báo cho anh một tiếng.” Thanh âm của Khương Thục Đồng cẩn thận từng li từng tí truyền tới.

Cây bút trong tay Cố Minh Thành đột nhiên dừng lại, giống như có một tia mặt trời xuyên qua trong lòng anh, âm thanh cũng trở nên cực kỳ nhu hòa.

“Ừ, nói.” Âm thanh này so với lúc nãy nhu hòa rất nhiều, ngữ điệu hiu hiu như gió mùa xuân.

Khương Thục Đồng cặn kẽ nói lại chuyện của Cảnh Thụy, cô cảm thấy làm người không thể quá độc ác, nếu như cô lấy thù báo thù, ân oan tương báo biết đến bao giờ, cô không cầu đem cô cho anh gỗ đào, anh tặng cô mỹ ngọc báo đáp, chỉ hy vọng anh ta không lấy ân báo oán là tốt rồi.

“Ai lừa đảo? Chồng em hả?” Hiển nhiên Cố Minh Thành nói chuyện rất vui vẻ.

Trước đây Khương Thục Đồng đã từng nói Cố Minh Thành làm việc quá ác độc.

“Em nào dám a. Gặp anh sau nhé.” Khương Thục Đồng nói xong câu đó còn lặng yên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Mi một chút.

“Muốn ăn đòn.” Cố Minh Thành cười cười cúp điện thoại.

Hôm nay tâm tình không tệ.

Tuy rằng anh biết Cố Thanh Nguyên sẽ dùng mảnh đất này để đối phó với anh, nhưng anh vẫn không nói ra chuyện mình không có đăng ký giấy kết hôn, địch không động, ta không động.

Hiện tại, anh cũng không còn tùy tiện ra tay với Cố Thanh Nguyên, dù sao cũng là tình cha con, Cố Minh Thành biết Cố Thanh Nguyên sẽ không dễ dàng xuất thủ như vậy, bởi vì ông ta đang đợi Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng ly hôn.

Cố Minh Thành trở về nhà.

Nhưng lại nhìn thấy Khương Thục Đồng yên lặng ngồi trên ghế salon, giống như đã phạm vào một lỗi lớn vậy.

“Làm sao vậy?” Cố Minh Thành hỏi, ngồi xuống bên cạnh Khương Thục Đồng liền hôn lên trán cô.

“Minh Thành, xin lỗi, hôm nay Bạch Mi đi tới công ty của em, cô ấy cũng hoài nghi việc chúng ta không có giấy đăng ký kết hôn, còn kêu em gọi điện cho anh, gọi anh...” Ánh mắt Khương Thục Đồng lo lắng nhìn Cố Minh Thành.

Hóa ra là như vậy.

Làm cho anh nghĩ rằng Khương Thục Đồng đã hiểu rõ.

Xem ra cô vẫn như vậy, ngoan cố không thay đổi, bày ra một vẻ mặt bị ép buộc.

“Gọi anh là cái gì?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thục Đồng hỏi.

“Chính là lúc sáng gọi.” Vốn dĩ Khương Thục Đồng cho rằng bất quá chỉ là một danh xưng, cũng không có gì, nhưng bây giờ ở ngay trước mặt Cố Minh Thành, miệng của cô giống như đã bị bịt kín vậy, căn bản là không nói ra được.

Môi của cô mấp máy, nhưng không nói ra cái gì cả.

Quan trọng nhất, cô không có gọi anh là “ông xã”.

Nói chính xác hơn, bọn họ bây giờ dùng lễ cưới để che lấp quan hệ “ở chung”.

Cố Minh Thành không phải không thất vọng.

Anh đứng dậy, nói có việc đi ra ngoài một chuyến, một lúc sẽ trở về.

Buổi chiều, Khương Thục Đồng một mực ở trong phòng ngủ của Ken, tính toán món nợ một chút.

Bảo mẫu ở dưới lầu đang chơi với Ken, cô nghĩ Khương Thục Đồng đi ra ngoài, Cố Minh Thành giống như trở về một chút cũng đi ra ngoài.

Trong nhà có một vị khách không mời mà đến - Diệp Thu.

Bây giờ Diệp Thu trong ứng ngoài hợp với Cố Thanh Nguyên.

Diệp Thu vốn dĩ không thích Khương Thục Đồng, Cố Thanh Nguyên có thể biết được thông tin về cha của Khương Thục Đồng là thông qua cô, ôm hận trong lòng.

Sở dĩ hiện tại Cố Thanh Nguyên không dùng biện pháp cũng không phải như Cố Minh Thành nghĩ là ông ta nhớ tình cha con, mà là Cố Thanh Nguyên vẫn chưa nắm được nhược điểm cuối cùng.

Cái nhược điểm này Diệp Thu vẫn đang cố lừa Cố Thanh Nguyên, nhược điểm này Diệp Thu đã làm mất, cô sợ Cố Thanh Nguyên biết được sẽ giết cô.

Vì lẽ đó, cô nhất định phải quấy nhiễu tâm trí của Cố Minh Thành.

Rõ ràng là người một nhà, vì oán thù trước đây mà làm tới mức độ này, cũng thật là quá tuyệt tình.

Diệp Thu nhìn thấy Cố Minh Thành cùng Khương Thục Đồng không có nhà, hỏi bọn họ đi đâu, bảo mẫu nói không biết, có điều Cố tổng mới đi ra ngoài nên một lát nữa sẽ trở về.

Diệp Thu cắn răng.

Trên khay trà bày cốc của Cố Minh Thành, đây là Cố Minh Thành dùng để uống nước, người bình thường không được dùng.

Diệp Thu biết rằng tổng giám đốc điều hành Hongkong chiều hôm nay có tới nhà Cố Minh Thành, tổng giám đốc xưa nay chưa từng tới nhà Cố Minh Thành, hôm nay Diệp Thu đi tới công ty của Cố Minh Thành, đúng lúc gặp tổng giám đốc mới biết.

Át chủ bài cuối cùng trên tay Diệp Thu – Niếp Doanh Doanh đã mất.

Hiện tại, chỉ cần có thể ngăn cản Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ở cùng nhau, cô đều sử dụng.

Ít nhất phải để cho bọn họ bị tổn thương.

Diệp Thu gần như phát điên, bởi vì cô làm mất đi thứ Cố Thanh Nguyên cần nhất, cản trở Cố Thanh Nguyên, cô tựa như muốn chết tâm rồi.

Cô lấy xuân dược đổ vào ly của Cố Minh Thành, tưởng tượng ra lúc Cố Minh Thành uống nước.

Cô thả vào trong ly của Cố Minh Thành một lượng lớn xuân dược, những bột phấn này đều tan ra trong ly, cho dù trong ly chỉ có một ít nước cũng có thể hòa tan những bột thuốc này, thần không biết quỷ không hay, chờ tổng giám đốc Hongkong đến rồi, hai người bọn họ...

Khương Thục Đồng là một người phụ nữ mạnh mẽ, khẳng định sẽ không tha thứ được, cô ta sẽ chủ động rời khỏi Cố Minh Thành.

Cố Thanh Nguyên sẽ không cần dùng đến nhiều tiền.

Cố Thanh Nguyên muốn mua lại tập đoàn Minh Thành thì nhất định phải bán đi trang viên ở Canada.

Thời điểm tuyên bố, Cố Thanh Nguyên không biết là phiên tòa cuối cùng là Diệp Hạ thắng, Diệp Thu không dám nói cho ông ta biết.

Cố Thanh Nguyên không biết trang viên ở Canada hiện tại đã là của Khương Thục Đồng rồi.

Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Thu rời đi không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Khương Thục Đồng từ trên lầu đi xuống, muốn nhìn xem Ken cùng bảo mẫu chơi có tốt hay không.

Vừa đúng lúc cô khát nước, bảo mẫu liền cầm lấy cốc của Cố Minh Thành đi rót nước.

Bảo mẫu căn bản không nhận ra cái cốc này là của ai, bởi vì có lúc Cố Minh Thành cầm từ trên lầu đi xuống, có đôi lúc là Khương Thục Đồng cầm xuống.

Trên phương diện dùng cốc, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng có lúc không xác định được là của ai.

Bảo mẫu rót nước, Khương Thục Đồng uống, trời mùa hè dễ làm cho khát nước.

Thời điểm nằm trên ghế salon, dần dần cảm thấy rất nóng, giống như là uống rượu vậy, sắc mặt dần dần đỏ lên, cả người khô nóng, rất khó chịu, tiếp theo trên đầu đổ mồ hôi, rất muốn rất muốn.

“Cô bỏ cái gì vào trong nước?” Khương Thục Đồng mở mắt hỏi bảo mẫu.

“Cốc, không a. Lúc nãy Diệp Thu có tới, tôi không có chú ý.” Ánh mắt bảo mẫu thấp thỏm nhìn Khương Thục Đồng, cái cốc này màu đen, bởi vì bà thường thường nhìn thấy Cố Minh Thành hoặc Khương Thục Đồng cầm xuống, nhưng là Diệp Thu cũng chưa từng nhìn thấy, vì vậy, Diệp Thu cho rằng đây là cốc của Cố Minh Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi