RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Mặc dù chỉ trong một buổi chiều, nhưng cả người Khương Thục Đồng như đã bị phế, cô lại phải chạy nhanh lên lầu, ngồi trên giường, ôm lấy Ken, vì ngồi xuống, nên để lộ một chút vòng eo của cô, mái tóc dài che mất khuôn mặt.

Một đôi mắt oán giận nhìn Cố Minh Thành, bệnh hen suyễn của Ken là do một tay anh mà ra, từ lúc Ken đến Cố gia, cả người đều tốt, nhưng chiều nay lại tái phát.

Từ suy nghĩ của Khương Thục Đồng, đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho cô, quên đi cái chết của Adam, ông trời liền dùng sự trừng phạt tàn nhẫn hơn đối với cô – khiến bệnh suyễn của Ken tái phát!

Nhưng chuyện đó phát sinh không phải là ý của hắn. Là cô đã cầu xin hắn không phải sao? Nếu không như vậy, thì cô sẽ chết!

Ken thở hổn hển, nghẹt thở ôm chặt lấy cánh tay của Khương Thục Đồng, muốn gọi “Mummy” nhưng không gọi ra được!

Nhìn bộ dạng này của nó trông thật đáng thương.

Khi một đứa trẻ bị bệnh, đó là một sự đau khổ đối với mẹ của nó!

Khương Thục Đồng nhờ bảo mẫu lấy chai thuốc được Adam cho ra, xịt cho Ken.

Ken từ từ thở chậm, bảo mẫu nói có thể do buổi trưa hôm nay không được nghỉ ngơi tốt, lại chạy đi chơi nguyên một buổi chiều, hoạt động quá mức, nên mới gây ra hậu quả như vậy.

Nói đi nói lại, vẫn là lỗi của Khương Thục Đồng, nếu không phải cô và Cố Minh Thành ở trên giường vật lộn cả buổi chiều, làm sao phải để Ken ra ngoài!

Tối nay, cô quyết tâm không ngủ chung với Cố Minh Thành nữa, sẽ ở lại ngủ với con trai một đêm.

Ngày hôm sau, Cố Minh Thành đã đi làm.

Khương Thục Đồng đang cầm chai thuốc mà Adam đưa cho, đây là thuốc đặc trị tập trung, gần như là dựa vào tình trạng thân thể của Ken mà chế ra, có hiệu quả rất tốt với Ken, nhưng số lượng rất ít, muốn có thêm thuốc này từ Adam là không thể được nữa vì người đó bây giờ đã không còn.

Nghĩ về Adam, Khương Thục Đồng vô cùng đau lòng, không cầm được nước mắt khóc thổn thức.

Thuốc Adam đưa đã dùng hết rồi, Khương Thục Đồng còn nhớ, có một lần Cố Minh Thành đi Mỹ công tác, đã đem về cho Ken một chai thuốc hen suyễn, hiệu quả tất nhiên không thể so với thuốc đặc trị của Adam, nhưng hiệu cũng không tồi, nhưng cô quên mất đã để đâu rồi, trải qua lần này, Khương Thục Đồng không còn dám dựa vào may mắn nữa, loại thuốc này cần phải có ở trong tay mọi lúc.

Cô gọi cho Cố Minh Thành.

Lúc này Cố Minh Thành đang họp để thảo luận về những ưu khuyết điểm của việc chuyển dời toàn bộ công ty.

Mục tiêu của Cố Minh Thành là khu phát triển, một khu phát triển rộng lớn, anh có thể sẽ mua thêm một tòa nhà.

Chắc là Cố Thanh Nguyên biết anh sẽ không từ bỏ miếng đất phong thủy quý giá này, vì vậy ông ta mới ra tay từ đây.

Hầu như tất cả các giám đốc điều hành không đồng ý chuyển đi.

Cố Minh Thành không thèm để ý, cuộc họp đang được chủ trì bởi tổng giám đốc, còn anh đang chơi với điện thoại trong tay.

Chiếc điện thoại đột ngột reng lên, không ngờ là Khương Thục Đồng.

“Anh có tiện không?” Khương Thục Đồng hỏi, khi anh rời đi vào buổi sáng, đã nói hôm nay sẽ có một cuộc họp.

“Chuyện gì? Chuyện trên giường sao?” Cố Minh Thành đứng dậy khỏi ghế và bước ra ngoài cửa.

Những người trong cuộc họp ho khan vài tiếng, biết ngay là vợ của chủ tịch gọi đến.

“Cố Minh Thành!” Khương Thục Đồng gọi to một tiếng, “Lần trước anh mua thuốc trị hen cho Ken ở đâu? Đã lâu lắm rồi, em quên mất!”

“Tôi trở về sẽ tìm cho em!” Cố Minh Thành gác máy.

......

Hôm qua, giám đốc điều hành của Hồng Kông đã đến tìm Cố Minh Thành để bàn chuyện hợp tác, nhưng không thành công. Hôm nay cô ta lại đến công ty.

Hôm nay không thành công cô cũng không gấp, dù sao, mục đích của cô ấy khi đến đại lục không phải vì kinh doanh, mà vì một người.

Thật không may hôm nay Cố tổng có cuộc họp, cô chỉ có thể đợi ở văn phòng của anh, đi vào nhà vệ sinh một lúc, khi cô bước ra, vừa hay gặp phải Diệp Thu!

Diệp Thu bây giờ như một con chó bị dồn vào chân tường.

Bởi vì chuyện bất động sản ở Canada, đó là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Cố Thanh Nguyên, đó là số tiền Cố Thanh Nguyên đưa cho tập đoàn Minh Thanh làm kinh phí chuyển dời, nhưng đã bị cô làm mất, vô cùng trùng hợp lại mất trong tay của Khương Thục Đồng, nếu như bị Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành biết, khẳng định sẽ không còn gì để uy hiếp.

Diệp Thu tuyệt đối sẽ không để điều này xảy ra, cô phải liều mạng đè ép Khương Thục Đồng khiến cô ta nhanh chóng rời khỏi Cố Minh Thành.

Nếu Khương Thục Đồng không rời khỏi Cố Minh Thành, dù Cố Thanh Nguyên có ở trong tù cũng có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.

Anh ta bây giờ đã bị kết án vô thời hạn, không có gì đáng sợ.

Bây giờ, người duy nhất có thể chia lìa Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành là CEO của Hồng Kông!

Hai người đã gặp nhau trước đây ở tập đoàn Minh Thành, bây giờ Diệp Thu như ngựa chết gặp được bác sĩ.

Cô thử mở cửa phòng vệ sinh, trong đó vốn có một người, nhưng cô mở ra xem lại không thấy ai.

Thực ra, Tiết Lan đang đứng bên cạnh bồn vệ sinh chỉnh lại quần của mình, lúc nãy cô đã mở cửa ra rồi, nhưng thấy quần mình bị nhăn, nên cô cuối đầu chỉnh lại quần, đứng đằng sau cánh cửa.

Diệp Thu mở cửa mạnh như một cơn gió, sắp đập vào đầu cô.

Khi Tiết Lan đang muốn mắng người, liền nghe Diệp Thu nói, “ Cô có muốn có được Cố tổng không? Muốn Khương Thục Đồng rời đi không?”

Trái tim của Tiết Lan thiếu chút nhảy lên tới mắt, lời này có ý gì?

“Tất nhiên rồi”, CEO Hồng Kông trả lời.

“Khương Thục Đồng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, trong mắt không chứa nỗi một hạt cát, nếu biết người đàn ông của mình ngủ với người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ rời khỏi Cố Minh Thành! Có điều muốn Cố Minh Thành lên giường với cô không phải là dễ, phải làm từng bước, cô làm như thế này...” Diệp Thu nói gì vào tai của CEO Hồng Kông.

Tiết Lan không nghe thấy gì nữa.

Cô rất lo lắng cho Khương Thục Đồng.

Trong lòng nghĩ, tính cách của Thục Đồng thực sự vô cùng mạnh mẽ, giữa cô ấy và Cố tổng đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, gió thổi cỏ lay, đều có thể khiến cho hai người rời xa nhau, trong lòng cô ấy chắc chắn không thể bỏ qua cho loại chuyện này, Diệp Thu ôm ấp ý tưởng chết người như vậy, nhất định sẽ khiến cho Khương Thục Đồng chịu không nổi.

Do đó, sau khi Diệp Thu và CEO Hồng Kông rời đi, Tiết Lan nhanh chóng chạy ra, đi vào gian phòng bên cạnh gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng.

“Thục Đồng, cậu phải cẩn thận Vinh Trăn!” Tiết Lan nói.

“Vinh Trăn là ai?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Vinh Trăn chính là CEO Hồng Kông mà công ty chúng ta sắp hợp tác! Bây giờ mỗi ngày cô ta đều đến công ty, mục đích là gì chúng tớ ai cũng biết, có lẽ chỉ mình cậu là không biết thôi! Lúc nãy tớ nghe Diệp Thu và cô ta ở trong nhà vệ sinh thì thà thì thầm, mục định chính là khiến cậu rời xa Cố tổng, cậu không được bị mắc lừa đâu đó, Thục Đồng! Phải thể hiện ân ái với Chủ tịch một chút, đừng để cho người khác xen vào!” Tiết Lan nói có chút hơi quá, bởi vì cô biết Khương Thục Đồng có thể sẽ không nghe lời cô.

“Có người theo đuổi anh ta? Điều đó không tốt lắm!” Sau khi Khương Thục Đồng nói xong liền cúp điện thoại!

Cô vẫn còn giận anh vì bệnh suyễn của con trai, đồng thời giận bản thân vì chuyện ngày hôm qua!

Hôm qua bệnh hen suyễn của Ken cũng đã tái phát, còn hai ngươi đã định ở bên nhau sẽ không có kết quả, vậy còn ở bên nhau làm gì?

Thôi chia tay vậy!

......

Vào buổi tối, Vinh Trăn nói rằng cô phải rời đại lục, về Hồng Kông, cô muốn mời Cố Minh Thành ăn cơm.

Một buổi đưa tiễn như vậy, đối với Cố Minh Thành mà nói, thật sự cầu mà không được!

Vì vậy, anh đã đi!

Trong một nhà hàng phương Tây yên tĩnh, Vinh Trăn mặc một chiếc váy hai dây, cả người vô cùng quyến rũ.

Lúc bước vào, Cố Minh Thành có cảm giác mình đã rơi vào bẫy.

Quả nhiên, khi đang ăn, Vinh Trăn giả vờ choáng váng ôm lấy Cố Minh Thành, vô cùng thân mật, vuốt ve bờ vai của anh.

Cảnh này đã bị Khương Thục Đồng nhìn thấy.

Là Diệp Thu gửi cho cô một tin nhắn ẩn danh, từ một số điện thoại lạ.

Khương Thục Đồng biết rằng đây là kế hoạch của Diệp Thu, nếu cô không đến, Diệp Thu sẽ phí công biết bao nhiêu?

Lần trước Diệp Thu khiến cô uống thuốc kích dục, dẫn đến bệnh hen suyễn của Ken.

Nếu màn kịch này do Diệp Thu đạo diễn, cô tất nhiên phải đến!

Khương Thục Đồng ở bên cửa sổ nhìn rất lâu, rồi rời đi.

Dáng vẻ Vinh Trăn cố ý tiếp cận cơ thể Cố Minh Thành, đã lọt vào mắt của Khương Thục Đồng, cũng lọt vào trong điện thoại di động của cô.

Quả nhiên ngày hôm sau, Vinh Trăn đến tìm cô, Khương Thục Đồng không nói bất cứ điều gì, đã đi mất!

Vinh Trăn cảm thấy rằng người phụ nữ này thực sự không có não, rõ ràng biết đó là hố lửa mà vẫn nhảy vào.

Người phụ nữ này, thật uổng công Cố Minh Thành đã bảo vệ cô ta, nếu không, có thể đã chết không chỗ chôn rồi!

Hai người đang ở trong một quán cà phê.

Vinh trăn khiêu khích nói, “Tôi muốn ở bên Cố tổng, cô đã sinh con cho anh ta, nhưng anh ta vẫn không cưới cô, ở bên cạnh người đàn ông như vậy còn có ý nghĩa gì?”

Chuyện giấy kết hôn của Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành bây giờ có rất nhiều người đã biết, chỉ là mọi người đều không dám nói ra.

Bởi vì giấy chứng nhận mà Tiểu Cù làm giống như thật vô cùng hoàn hảo, nhưng núi cao còn có núi cao hơn.

Vinh Trăn đã nghiên cứu giấy kết hôn này trong một thời gian dài, cuối cùng đi đến kết luận rằng hai người vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận kết hôn, nếu không họ sẽ không bao giờ lấy bản photoshop ra để chặn miệng mọi người.

“Tôi đang mang thai đứa con thứ hai!” Khương Thục Đồng nói một cách bình thản.

“Cô nói gì?” Rất rõ ràng, cuộc trò chuyện hôm nay đã nằm ngoài tầm tay của vinh Trăn.

“Tôi đang mang thai đứa con thứ hai! Ai là cha của đứa trẻ, cô cũng biết rồi! Tôi không thể để con tôi sinh ra không có cha, cô và anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không đi khỏi Cố gia, vị trí Cố phu nhân, tôi vẫn sẽ giữ lấy! Cứ như thế đi!” nói xong, Khương Thục Đồng đứng dậy rời đi!

Vinh Trăn đã nghĩ tới mọi khả năng thất bại, có vẻ ý của Khương Thục Đồng là, cô có thể làm “tình nhân” của Cố Minh Thành.

Nhưng cô không hề muốn làm cái gì tình nhân, cô muốn làm Cố phu nhân, làm vợ của Cố Minh Thành.

Trên đường về, Khương Thục Đồng gửi những bức ảnh Vinh Trăn và Cố Minh Thành hẹn hò qua điện thoại của anh.

Trong mối quan hệ của anh với cô, anh luôn chủ động, anh luôn nắm lấy cô, khiến trái tim cô luôn lo lắng! Tiến không được mà lùi cũng không xong!

Bây giờ cô muốn nắm lấy anh!

Khi Cố Minh Thành nhận được những bức ảnh này, thực sự có một chút...

Giống như ra ngoài tìm đàn bà bị vợ mình bắt được vậy!

Lúc Cố Minh Thành về nhà, Khương Thục Đồng đang từ trên cầu thang đi xuống, lúc nãy có chuyển phát nhanh gọi cho cô, nói rằng có chuyển phát nhanh từ nước ngoài gửi về, kêu cô mau xuống nhận.

Lúc nhìn thấy Cố Minh Thành trở về, Khương Thục Đồng không nói gì, khi đi qua anh ta, bàn tay mạnh mẽ của Cố Minh Thành kéo cô lại ngồi lên đùi anh.

“Giống tôi gieo, có thu hoạch nhanh vậy sao?” Anh cọ xát vú của cô bằng một tay, tay kia chạm vào bụng cô.

Là Vinh Trăn vô tình tiết lộ cho anh ta, anh ta đã biết hết rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi