RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Cố Hành Cương ngồi trên ghế, một cánh tay đặt lên bàn, chân này gác chân nọ, bàn tay cầm một bật lửa bật lên bật xuống, “Hoắc thiếu gia không chịu đánh người phụ nữ mình à?”

“Tại sao tao phải nghe theo một thằng tài xế như mày? Nếu có ngày có người kêu mày đánh vợ mày coi mày dám không?” Hoắc Đông đỡ Đỗ Huyên đang bị giật mình, về việc thượng cẳng tay cẳng chân, dù sao Cố Hành Cương là con trai Cố Minh Thành, chỉ là theo cách nói của người khác, việc mất mặt như vậy không cùng đường anh sẽ không làm.

Chưa kể, anh vẫn là bạn trai Đỗ Nhược, tương lai lại là “em rể” của mình, nếu giờ nghe anh thì về sau chớ phải…



Cố Hành Cương quay mặt nhìn bật lửa trong tay, “Với tôi, sẽ không có ngày ấy! Thêm nữa, có người nói với tôi anh từng đặt một kiện hàng hơn 50 triệu, tiền thì trao rồi mà hàng thì không thấy, tôi còn nghe nói tiền của anh rất mờ ám… tài sản phi pháp…”

Sắc mặt của Hoắc Đông chợt xanh lè, đúng là anh kinh doanh phi pháp, dùng kiện hàng dó để rửa tiền.

Anh nhìn về phía Đỗ Nhược mong cô giúp anh cầu tình.

Đỗ Nhược quả nhiên đứng lên, dù sao là người một nhà, ra nông nỗi này cũng không được, cô cúi mình trước mặt Cố Hành Cương, “Có thể đừng đánh không? Dù gì cũng là người nhà!”

Cô nhỏ giọng nói.

Cố Hành Cương nhìn Đỗ Nhược, “Lần đầu tiên nghe em nói chuyện hiền hòa như thế!”

“Em cũng lần đầu thấy anh ác liệt như vậy!”

Nếu đổi là người khác mà nói vậy hẳn 80% chết chắc rồi.

“Người ta đánh em, em còn nói giúp, có phải người ta bán em em cũng giúp người ta đếm tiền không? Có một cô vợ ngu ngốc như em anh không ác liệt sao được, không lẽ để nó lên đầu ngồi! Hoắc Đông, giờ có đánh không?” Cố Hành Cương xoay đầu nhìn Hoắc Đông.

Hoắc Đông giờ biết gặp đại nạn rồi, không đánh không được, ai bảo Đỗ Huyên hứng khởi đánh Đỗ Nhược làm gì.

Đỗ Nhược hôm nay không còn là Đỗ Nhược xưa kia!

Anh nói bên tai Đỗ Huyên, “Xin lỗi em nha bà xã!”

Một bài tay nhẹ nhàng giáng lên mặt Đỗ Huyên.

“Anh dám đánh tôi!” Đỗ Huyên điên tiết lên đạp lên người Hoắc Đông.

Hoắc Đông cãi lại, “Em cũng thấy đó, anh bị ép mà!”

Hai người vật lộn với nhau, nắm tóc, đá đạp.

Cố Hành Cương nhìn hai người, nhìn lại Đỗ Nhược, “Nếu về sau cô ta còn dám đánh em thì em đánh lại! Có anh ở đây, em sợ gì! Đi!”

Anh kéo cô rời đi.

Anh sải bước dài quá cô theo không kịp, “Cha còn chưa đến! Anh có đợi không?”

“Động thủ rồi còn ăn cơm gì nữa! Tức no rồi! Kêu cha em tới gặp anh đi! Dẫn theo đứa con không có tiền đồ nhà ổng luôn!” Anh cao giọng nói.

Đỗ Nhược cảm thấy Đỗ gia về sau do Cố Hành Cương làm chủ rồi.

“Hành Cương nè…” Đỗ Nhược bất lực gọi.

Cô Hành Cương dừng bước, hứng thú nhìn Đỗ Nhược, “Biết gọi tên anh rồi à?”

Đây là lần đầu Đỗ Nhược gọi tên anh, không phải Khương Triều Nguyên hay bác sĩ Cố, mà là Cố Hành Cương!

“Đi, về nhà!”

Trên xe, Đỗ Nhược thấy có lẽ Cố Hành Cương có lý, cô đúng là rất ngốc, cần một ông xã có bản lĩnh giúp cô, bằng không có khi cô mất cả nhà.

……

Tối nay, Cố Niệm Đồng ngủ không ngon vì sáng hôm sau phải họp hội phụ huynh.

Dù sao hiện giờ Hà Đỉnh vẫn là thầy giáo, cô không thể chống đối được, lại sợ Hà Đỉnh bảo chú Nam không phải phụ huynh thực sự của cô, cô có chút căng thẳng, lỡ đâu anh bảo với nhà trường sẽ để lại vết đen trên lý lịch của cô làm cô rất lo.

Trước khi ngủ, cô nhắn cho Nam Lịch Viễn: Chú Nam, 10 giờ sáng ngày mai, đừng trễ nha!

Đáp lại: Đứng trước cửa đợi anh, anh không biết văn phòng anh ta ở đâu.

Cố Niệm Đồng “Uhm”.

Hôm sau, 9 giờ 40, Cố Niệm Đồng đứng trước cổng trường đợi nhưng không thấy xe của Nam Lịch Viễn, trước giờ Nam Lịch Viễn lái xe rất kín đáo, Cố Niệm Đồng còn cố tình tìm mấy chiếc xe đen, mà đợi được là một chiếc xe màu xanh đậm tốc hành lao tới trước mặt mình, cửa kính kéo xuống, nói, “Lên đi”, lúc đó Cố Niệm Đồng mới ý thức được chú Nam đổi xe rồi, xe này cha cô cũng có, hơn ba triệu mấy, cha rất ít khi lái vì quá nổi trội, anh hai hay lái hơn.

Nam Lịch Viễn dường như giống cha cô, rất đàng hoàng, không biết hôm nay tại sao lại thích chơi nổi.

Nam Lịch Viễn đeo kính đen, mặc sơ mi đen, áo khoác đặt trên chỗ lái chỗ ngồi kế bên, sau khi Cố Niệm Đồng lên xe, vô thức ôm lấy nó, mùi đàn ông thâm trầm, nghiêm túc xộc tới, nhưng cô không để tâm.

“Chú Nam, lúc chú nói chuyện với Hà Đỉnh, phải nói em rất nỗ lực, chăm chỉ, đừng kể ra em lười biếng nhé! Em cố gắng thật mà…” Cố Niệm Đồng thấp thỏm nói.

“Biết rồi!”

Cố Niệm Đồng gật đầu.

Xuống xe, Nam Lịch Viễn mặc áo khoác xanh trông cao ráo, bảnh bao hết ý, anh chưa cởi mắt kính ra.

Dáng vẻ này của anh đi đóng phim cũng không cần hóa trang, không khác gì người mẫu màn bạc.

Cố Niệm Đồng đi trước vào văn phòng Hà Đỉnh.

Hà Đỉnh đợi nãy giờ, anh còn coi trọng lần họp phụ huynh này hơn cả Cố Niệm Đồng.

Khi thấy Nam Lịch Viễn xuất hiện trước cổng, anh ngẩn ra, sắc mặt có chút khó xử.

Nam Lịch Viễn tháo kính nói, “Tôi là phụ huynh em Cố Niệm Đồng, nghe con bé nói nó thi toán không tốt, kêu tôi đến!”

Cố Niệm Đồng luôn đứng một bên, vốn không an lòng nhưng khi thấy chú Nam vừa vào đã lấn át cả Hà Đỉnh liền rất đắc ý, còn tưởng cuộc họp này sẽ khiến cô lo lắng, nhưng may có chú Nam ở đây!

Cố Tam Nhi nhìn Nam Lịch Viễn với ánh mắt đắc ý và kính trọng.

“Rồi, bạn Đồng có thể ra ngoài để thầy và phụ huynh nói chuyện.” Hà Đỉnh nói.

Nam Lịch Viễn kéo tay Cố Niệm Đồng, “Nếu vì sự tiến bộ của Niệm Đồng thì em nó phải nghe, bằng không sao nghe lời được?”

Hà Đỉnh nghiến răng!

Hình thức giờ là: Hà Đỉnh ngồi trước bàn làm việc, chú Nam ngồi trước mặt anh, hai chăn bắt chéo, dựa lưng vào ghê, hai tay đan lại.

Nam Lịch Viễn cởi áo khoác, Cố Niệm Đồng đứng sau cầm dùm hệt như hai cha con.

Theo lý với thành tích của Cố Niệm Đồng gọi phụ huynh tới để nghe trách mắng, nhưng nhìn Nam Lịch Viễn không giống như đang bị trách, anh có cảm giác chẳng sợ gì cả, Cố Niệm Đồng đeo cặp đứng sau lưng anh, một tay cầm áo cho anh, một tay đặt lên vai, cô đang chờ chú Nam đánh bại Hà Đỉnh.

Công ty lớn mà chú Nam cũng quản lý được sao có thể thua một tên nhãi miệng hôi sữa?

“Phụ huynh em Cố, là vậy, lần này em ấy thi toán 61 điểm, đứng thứ hai cả khoa từ dưới đếm lên nên tôi mới mời anh tới coi về sau học sao cho được!” Khí chất đã thua một bậc, Hà Đỉnh nói chuyện cũng nhỏ đi nhiều.

“Vậy ư? Bài thi đưa đến tôi coi.”

“Ở chỗ con!” Cố Niệm Đồng cởi túi lấy bài thi ra.

Nam Lịch Viễn xem rồi ngoảnh đầu nhìn Cố Niệm Đồng, “Đâu tệ đâu, những phần chú chỉ em đều làm được, không gian tô pô này không làm được cũng có lý do, vì chú chưa kịp dạy, lỗi của cúa. Biến ngẫu nhiên này chú chỉ dạy một nửa nên bị trừ nửa điểm, xem ra Niệm Đồng nhà ta học hành rất chăm chỉ, không uổng chú dạy kèm cả ngày cả đêm!”

Anh ngẩng đầu vỗ ót Niệm Đồng.

Cố Niệm Đồng đứng sau lưng Nam Lịch Viễn rất vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác lúng túng như khi họp phụ huynh!

Hà Đỉnh hận nghiến răng, cả ngày cả đêm là sao?

Ý là Cố Niệm Đồng và anh ở với nhau lúc đêm khuya? Ở đâu?

Với lại, toán ở trường đại học đa số phụ huynh đều không hiểu, rất nhiều phụ huynh học thức cao nhưng vì qua quá lâu, kiến thức cơ bản quên cả rồi, thường thầy cô nói gì là nghe đó, khép nép vô cùng, chưa thấy phụ huynh nào giỏi toán như này.

Cũng chưa từng gặp phụ huynh thông minh thế!

Hà Đỉnh có chút bối rối!

“Những thứ tôi dạy em ấy đều không biết làm!”

“Vậy ư?” Nam Lịch Viễn bắt đầu phân tích bài thi của Cố Niệm Đồng, “Dạy dỗ học trò là trách nhiệm của giáo viên, có lẽ thầy Hà từ Havard, à không, tôi quên, Cố Niệm nhà tôi cũng xuất thân Havard, hẳn kiến thức giống với thầy Hà mới đúng, thế là sao, thầy Hà?”

Vốn là một cuộc họp dặn dò phụ huynh, thế mà bị Nam Lịch Viễn lật ngược ván cờ.

Nếu Cố Minh Thành tới nhất định không được vậy đâu!

Cố Niệm Đồng vô cùng sung sướng, hôm nay mới biết thì ra chú Nam mồm mép hay vậy, câu nào câu nấy đều đầy tính châm chọc làm Hà Đỉnh á khẩu.

Anh cũng mới thấy bài thi, chắc chắn chưa chuẩn bị gì cả!

Năng lực ứng biến đúng tuyệt!

Tóm lại Cố Niệm Đồng sai thì dồn lên đầu anh, không phải lỗi của Cố Niệm Đồng thì đổ lên đầu Hà Đỉnh.

Thành ra Cố Niệm Đồng không sai gì hết!

Cả Cố Niệm Đồng nghe xong cũng hãnh diện nghĩ mình học dở toán đều là tại Hà Đỉnh!

“Tóm lại môn toán của em Đồng vẫn phải nâng cao!” Hà Đỉnh nói.

“Tôi sẽ dạy dỗ nghiêm hơn! Đi, Niệm Đồng!” Nam Lịch Viễn đứng lên quàng vai Cố Niệm Đồng rời đi!

Cố Niệm Đồng đi tới cửa, quay đầu nhìn lại, giơ hai ngón tay với Hà Đỉnh.

Hà Đỉnh tức chết mất!

Anh đúng là ví dụ cho việc trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Anh gọi cho Kiều Kiều, hỏi Cố Niệm Đồng gần đây có đêm nào không về kí túc xá không, Kiều Kiều đáp thứ bảy tuần trước cô không về!

Nhất định là ở bên cạnh Nam Lịch Viễn!

Cố Niệm Đồng bước ra khỏi văn phòng đã khen tới tắp miệng mồm và tài ứng biến của Nam Lịch Viễn.

“Còn không phải vì em?” Nam Lịch Viễn không mở cửa xe, hôm nay trời đẹp, vẫn còn sớm nên anh muốn đi dạo trong trường.

“Về sau em không sợ sai phạm nữa!” Cố Niệm Đồng đắc ý, hôm nay coi như đã trút được cơn giận, chọc tức Hà Đỉnh.

“Muốn anh làm phụ huynh cho em cả đời à?” Nam Lịch Viễn vừa đi vừa nói.

“Ừ!” Cố Niệm Đồng đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi