RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Miêu Doanh Cửu vẫn đang họp, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Cố Vi Hằng ở bên ngoài hai tay đút túi quần, ung dung hướng về phía phòng hội nghị huýt sáo.

Miêu Doanh Cửu vẫn chưa nghe thấy, cấp dưới nhìn thấy Miêu Doanh Cửu không có động tĩnh, cũng không dám nhúc nhích.

Cố Vi Hằng thấy huýt sáo không có tác dụng, bắt đầu gọi, “Tiểu Thập Bát, có người tìm!”

Miêu Doanh Cửu cau mày, Tiểu Thập Bát? Anh ta đang gọi ai?

Nhìn thấy Miêu Doanh Cửu vẫn không có phản ứng, Cố Vi Hằng đổi cách xưng hô, “Doanh Doanh, có người tìm.”

Vì Cố Vi Hằng rất thích câu “Doanh doanh nhất thủy gian”, anh cảm thấy câu nói này rất đẹp.

Miêu Doanh Cửu rung động một lúc, lúc nhỏ, mẹ cô chính là gọi cô Doanh Doanh, không biết tại sao, những người sau này đều gọi cô Tiểu Cửu, có thể là cảm thấy cái tên Tiểu Cửu này rất đáng yêu chăng, nhưng mà trong lòng Miêu Doanh Cửu, Doanh Doanh cái tên này rất đẹp rất đẹp.

Miêu Doanh Cửu cũng giả vờ không biết “Doanh Doanh” là ai, bởi vì bây giờ vốn không có ai gọi cô là Doanh Doanh.

“Miêu Doanh Cửu, Cố Vi Hằng tìm!” Cố Vi Hằng không đùa nữa, nói rất nghiêm túc.

Miêu Doanh Cửu đứng lên từ ghế, lúc bước ra phòng hội nghị, tiện tay đóng cánh cửa phòng lại, để lại một đám cổ đông nghe không hiểu tiếng Trung, dĩ nhiên cũng có vài người Trung Quốc, đều đang nghĩ, người có thể gọi thẳng tên “Miêu Doanh Cửu”, chắc hẳn là người có quan hệ rất thân cận chăng.

“Anh gọi ai là Tiểu Thập Bát?” Miêu Doanh Cửu cau mày, đang chất vấn.

Cố Vi Hằng liền cười, “Em.”

“Tại sao em gọi là Tiểu Thập Bát?” Miêu Doanh Cửu đi lại gần Cố Vi Hằng.

“Anh Nhị em Cửu, hòa thành một thể, chẳng phải là Tiểu Thập Bát sao?” Cố Vi Hằng gõ vào đầu Miêu Doanh Cửu một cái.

“Em đang họp!” Miêu Doanh Cửu vội vã chỉnh lại tóc của mình, thì thầm một câu, “Đồ lưu manh, em là Tiểu Thập Bát, vậy anh cũng là Tiểu Thập Bát!”

“Đúng, anh là Đại Thập Bát, em là Tiểu Thập Bát, được chưa?” Hôm nay anh phải đến Harvard một chuyến, ngôi trường cũ, đi chạy bộ. Dẫn theo cục cưng Bảo Bảo, em không cần lo.” Cố Vi Hằng nói.

Miêu Doanh Cửu đứng trước mặt Cố Vi Hằng, lau mồ hôi trên cổ cho anh, “Em họp xong, không có việc gì, em đến Harvard tìm anh nhé.”

“Được! Đi thôi, cục cưng Bảo Bảo.” Cố Vi Hằng cúi đầu gọi một tiếng, bắt đầu chạy từ hành lang, giữa dòng người mặc áo vest mang giày da, vô cùng nổi bật, cũng vô cùng cao quí.

Miêu Doanh Cửu cúi đầu mỉm cười, đọc khẽ cái tên “Tiểu Thập Bát.”

Nghe cũng hay đấy!

Miêu Doanh Cửu họp xong, đã lái xe đến Harvard, cô không gọi điện cho Cố Vi Hằng, trước đây lúc gặp anh, cứ cảm thấy hình như trên lưng anh có một tảng đá cứng đè lên, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thư giãn của anh, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chạy bộ của anh, nhưng anh lại đánh bóng rổ rất giỏi.

Trên một con đường dài trong khuôn viên trường, cô nhìn thấy anh dẫn theo cục cưng Bảo Bảo đang chạy chậm, vừa chạy, vừa dùng khăn lau mồ hôi.

Miêu Doanh Cửu không lên tiếng, luôn nhìn theo.

Cô nhấn kèn xe “tin” ở phía sau anh, Cố Vi Hằng chạy tấp vào lề đường, gọi, “Cục cưng, qua đây.”

Xe của Miêu Doanh Cửu từ từ chạy lên ngang với anh, Cố Vi Hằng ngoáy đầu nhìn, nhìn thấy là Miêu Doanh Cửu.

Trước mặt Cố Vi Hằng, từ xa có hai cô gái đang đi, Miêu Doanh Cửu nói, “Cố Tổng đang chạy bộ, hay là đang chọc gái.”

Cô lái xe rất chậm.

Cố Vi Hằng cười nhẹ, anh quay đầu lại, huýt sáo với Miêu Doanh Cửu, “Chọc em!”

Miêu Doanh Cửu phát hiện, chỉ khi Cố Vi Hằng không làm trò, là người bình thường, cô chưa từng lợi dụng được anh, đều là từng câu từng chữ của anh đã dụ dỗ được rất nhiều, phải nói là trên nhiều mặt, Miêu Doanh Cửu tương đối dày dặn, cũng có thể vị trí cao, vì vậy, không quan tâm đến một số tiểu tiết tầm thường, Cố Nhị vừa làm trò, trong lòng cô còn khó chịu hơn anh.

Cố Nhị, quả thật là đáng nể.

Sau khi Cố Vi Hằng chạy bộ xong, lên xe của Miêu Doanh Cửu, chuẩn bị về tắm rửa, xem tài liệu, buổi tối phải đi giao thiệp, giao thiệp cũng là bàn chuyện làm ăn, đến mấy chục triệu.

Anh ôm cục cưng ngồi băng ghế phía sau xe, vuốt lông của cục cưng một cái nhẹ nhàng lại âu yếm, giống hệt như phụ nữ.

Miêu Doanh Cửu từ kiếng chiếu hậu nhìn anh, cảm thấy anh giống như phụ nữ trân quí da thịt bản thân vậy, phẩm chất cao quí có thể giết chết cả nam lẫn nữ này, không phải người đàn ông nào cũng có.

Cố Nhị về đến nhà, đi tắm, tắm xong, anh nói không đem quần áo, nói Miêu Doanh Cửu đem quần lót anh mua vào.

Miêu Doanh Cửu vừa thay đồ ở nhà, vừa nhìn, anh quả thực không đem vào, có thể là quên.

Sau khi Miêu Doanh Cửu mở cửa, bỗng chốc bị Cố Vi Hằng kéo vào nhà vệ sinh, anh hạ thấp người mình xuống, bắt đầu hôn Miêu Doanh Cửu.

Nước từ vòi sen, đã làm ướt hết cơ thể của Miêu Doanh Cửu.

Cố Vi Hằng cởi hết đồ của Miêu Doanh Cửu ra, hai người tắm cùng nhau, làm cùng nhau.

Thời gian ở bên nhau vốn đã không nhiều, mỗi lần gặp nhau, mặc dù có vui, mặc dù Cố Vi Hằng có biết chiều đến mấy, cũng đều mang chút không khí đau buồn, vì ngày mai Cố Vi Hằng phải đi rồi.

Cố Vi Hằng hạ người xuống rất thấp rất thấp, lần này, anh rất nhẹ nhàng.

Buổi rối, Cố Vi Hằng mặc bộ vest, anh mặc đồ thường ngày đã đẹp, mặc vest lại càng đẹp, vì vai anh rộng, thân người cao.

Càng gần thời gian ngày mai, Miêu Doanh Cửu càng rối, rất buồn bực, tối nay cô muốn đưa Cố Vi Hằng đi, Cố Vi Hằng bảo không cần, còn chưa biết khi nào về, nói Miêu Doanh Cửu ở nhà ăn cơm rồi ngủ.

Cố Vi Hằng vừa đi, Miêu Doanh Cửu lại khóc rồi.

Tại sao ở bên nhau, một việc rất vui, cũng phải trở thành không vui.

Sau này nghĩ đến những niềm vui lúc ở bên nhau, nhưng nghĩ đến ngày ngày không ở bên nhau, đã rất buồn.

Vì thế mà thấy niềm vui thật đáng quí, mỗi lần nhớ những niềm vui này, đều là nước mắt trong nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi