RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Lập tức, Cố Minh Thành cúi đầu cười nhẹ, “Có biệt danh rồi.”

Doanh Doanh cái tên này, thật sự không phải người bình thường có thể nghĩ ra, ngay cả lần đầu ông nghe thấy, cũng không nghĩ ra là ai.

Cố Vi Hằng từ phòng khách bước ra.

Hình như sự dạy dỗ của Cố Minh Thành đối với anh gần đây đã từ giáo dục bằng đòn roi chuyển sang dịu dàng, mềm mỏng rồi, Cố Vi Hằng quay về trang viên Sơn Thủy.

Dù sao cũng đã sống độc lập hai năm rồi.

Mấy ngày nay Triệu Thế Tổ hay đến tìm Cố Vi Hằng, bởi vì ở nhà đã giới thiệu cho anh một mối hôn sự, bảo anh đi xem mắt.

Nhưng gia cảnh đối phương thật sự quá lớn mạnh, Triệu Thế Tổ ngoài tướng mạo không tồi ra, chính là con nhà giàu thích ăn chơi tiêu xài, căn bản không có tài năng gì có thể dùng được, có điều, anh ta có quan hệ tốt, đối với Cố Nhị và những phú nhị đại khác đều giống như anh em ruột thịt.

Bây giờ, anh đứng bên cạnh bàn làm việc của Cố Vi Hằng.

“Cố Nhị, giúp tôi, tôi nghe nói bên phía nữ là phó tổng của công ty cha cô ấy, tôi mà ngồi trước mặt cô ấy, tôi đức hạnh như thế nào, cô ấy nhất định nhìn thấy rõ ràng, người ta nói muốn biết bạn là người như thế nào hãy xem bạn của bạn là người như thế nào, Cố Nhị, cầu xin cậu, đi với tôi đi. Cậu có điều không biết, tìm một người bạn gái mạnh mẽ hơn mình nhiều, là loại cảm giác gì, cả đời cũng không ngẩng mặt lên nổi.“ Triệu Thế Tổ dựa vào một bên bàn làm việc, hai tay chống lên bàn, nhìn Cố Nhị mê hoặc.

“Không đi! Tôi cũng là công tử bột! Vả lại, tôi sợ cô ấy thích tôi.” Cố Nhị đang viết gì đó, lúc nói đến bạn gái mạnh mẽ, tay anh ngưng một nhịp.

“Nhưng cậu trông không giống công tử bột, rất giống chuyện kia hơn, thích cậu thì thích cậu, một người con gái mạnh mẽ như vậy, ai mà thích? Cho dù cô ta mạnh mẽ hơn thế nữa, so với cậu thì vẫn kém hơn rất nhiều, tập đoàn Minh Thành trong tay cậu mỗi ngày một phất lên, người cả Hải Thành này đều biết, người thương gia yêu nước như cậu còn lên cả tivi, ai dám xem thường cậu? Cậu mà đi lần này cũng nâng giá trị của tôi lên.” Triệu Thế Tổ kịp lúc tâng bốc Cố Vi Hằng, cũng không thể xem là tâng bốc, là lời nói thật, “Bạn tôi đều như vậy, tôi có thể kém cỏi được sao?”

Cố Vi Hằng nhếch mép, cười một cái.

Điện thoại anh reo lên, Cố Vi Hằng nghe điện thoại, là qua lại chuyện làm ăn, sau khi nghe xong điện thoại, tiện tay đặt điện thoại qua một bên.

Điện thoại của anh là dùng mật mã hình, vừa đặt xuống, mật mã vẫn chưa khóa.

Triệu Thế Tổ chịu sự đã kích của Cố Nhị, có chút buồn bã, chán nản, anh tiện tay cầm điện thoại Cố Vi Hằng lên xem, không phải xem trộm gì, mà chỉ là một động tác tiện tay mà thôi.

Những thứ khác cũng không có gì đáng xem, Cố Nhị bình thường ngoài chuyện thích chơi cờ vay ra, cũng không chơi game, chỉ có một ứng dụng đánh cờ vay, anh chỉ đành xem ảnh của Cố Vi Hằng rồi, lúc trước trong điện thoại Cố Nhị, có rất nhiều ảnh của người đẹp, mặc đồ có, không mặc đồ cũng có.

Cố Nhị rất bận, vẫn luôn không kịp xóa.

Triệu Thế Tổ lật xem từng tấm từng tấm một, tiện miệng hỏi, “Cô gái này là ai?”

“Quên rồi.”

“Không quen”

“Một người con gái lúc trước quen biết”

Triệu Thế Tổ lật đến tấm ảnh của Miêu Doanh Cửu, trong điện thoại Cố Vi Hằng chỉ có một tấm này của Miêu Doanh Cửu, tiếp xúc vốn rất ít, lúc tiếp xúc có tâm trạng để chụp hình lại càng ít hơn.

Là tấm ảnh lần trước ở Harvard, Miêu Doanh Cửu xuống xe, đứng dưới gốc cây liễu, khom lưng, đang vuốt ve cục cưng, nói chuyện với Cố Vi Hằng.

Cố Vi Hằng dùng máy cơ chụp cho cô, cảnh vật xung quanh đều bị xóa phông, chỉ còn dáng vẻ hơi ngồi xổm của cô, đang vuốt ve cục cưng.

Một bức ảnh khá đẹp.

Triệu Thế Tổ sờ đầu, “người con gái này rất quen, vả lại khá đẹp lại đứng đắn đoan trang, Cố Nhị, người con gái này là ai?

Triệu Thế Tổ đưa ảnh cho Cố Vi Hằng xem.

Cố Vi Hằng nhìn một cái, tiện tay lấy lại điện thoại của mình, “Ngủ chung thôi, đừng có lục lọi xem điện thoại của tôi.”

“Cố Nhị, người con gái đứng đắn, đoan trang như vậy ngủ cùng với cậu?”

Cố Nhị chê phiền, Triệu Thế Tổ không bận nhưng anh rất bận.

“Được rồi, được rồi, hôm khác, đi với cậu, thời gian địa điểm gửi cho tôi, tôi sợ tôi quên!” Cố Vi Hằng hết cách đành trả lời.

Triệu Thế Tổ nói một tiếng “tuân lệnh” vui vẻ ra về.

Sau khi Triệu Thế Tổ đi không bao lâu, phòng làm việc lại có một ngươi đến......Dịch Bá Thành.

Tuy chỉ gặp anh ta một lần, nhưng Cố Vi Hằng không xa lạ gì với anh ta.

Anh ta cũng từng xuất hiện trong wechat Miêu Doanh Cửu gửi cho anh.

Cố Vi Hằng ngồi trong văn phòng của mình, căn bản không để ý đến anh ta.

“Cố tổng, chào anh, đều quen biết, tôi không tự giới thiệu nữa, thiết nghĩ quan hệ của tôi và cô Miêu, anh cũng biết. Tình hình gia đình tôi, thiết nghĩ Cố tổng cũng điều tra qua rồi, ý định của ông Miêu, là hy vọng tôi và cô Miêu liên thủ, làm thành tập đoàn tài chính lớn nhất, tôi sẽ không tùy tiện đánh mất một đối tác làm ăn như cô Miêu đây, đồng thời tôi cũng không đánh mất một người con gái ưu tú như cô Miêu, nếu thực lực tôi và cô Miêu hợp tác lại, có thể mua được mấy cái Hằng Đại, anh có rõ không?” Dịch Bá Thành vẫn đứng đó, không ngồi xuống.

Nên nói là, Dịch Bá Thành là đang đánh đòn tâm lý, Cố gia bao năm nay, luôn lớn mạnh độc nhất Hải Thành, uy phong ở Trung Quốc, đã quen rồi, thiết nghĩ không chấp nhận được sự sỉ nhục như vậy, vả lại, Dịch Bá Thành cũng biết, Cố Vi Hằng tuổi trẻ hung hăng, nhất định không chịu được những ngôn từ như vậy.

“Đến muốn ép tôi?” Cố Vi Hằng từ chỗ ngồi đứng lên, đứng trước mặt Dịch Bá Thành, “Trước khi muốn ép tôi nên tự lượng trước sức mình! Chẳng qua là có thêm ít tiền mà thôi, không có gì ghê gớm!”

Dịch Bá Thành chỉ cười khinh một cái, liền rời đi.

Anh ta chính là muốn để lại cho Cố Vi Hằng một nụ cười khinh bỉ.

Sau khi anh ta đi, Cố Vi Hằng đá vào tường phòng làm việc một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi