RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Việc Cố Vi Hằng chấp nhận một năm trải nghiệm, rất nhanh sau đó người nhà họ Nam đều biết, hơn nữa còn bị kích động mạnh!

“Anh ba, anh thực sự đồng ý không gặp Tiểu Cửu một năm sao?” Cố Tam Nhi hỏi.

Cô thật sự rất lo lắng, một khi Tiểu Cửu không ở bên cạnh cô, anh ba nhất định sẽ phạm sai lầm, vậy sẽ bị người ta nắm được điểm yếu, sao anh qua nổi cửa ải cuối cùng này?

Mẹ của Miêu gia thật sự lợi hại!

Không như mẹ cô, cáo mượn oai hùm, dựa vào thế lực của cha cô.

Không phải anh ba sẽ càng ngày càng xa Tiểu Cửu sao?

Cố Vi Hằng khom người xuống vuốt ve bộ lông của Bảo Bảo, “Đúng vậy, đã đồng ý rồi!”

“Không phải trước đây con vô cùng ghét thử thách sao?” Cố Minh Thành hỏi anh, “bởi vì việc này cũng đã từng trừng phạt cô ấy.”

“Lúc trước con ghét len la lén lút, bây giờ người ta khơi dậy tiềm năng của cô ấy, thử thách hay không thử thách, quyền lựa chọn ở con, biện pháp này con không ghét!” Cố Vi Hằng vẫn rất bình tĩnh, “lần này con cam tâm tình nguyện mà!”

Đây là quyết định bình tâm có chủ ý.

Anh đã hạ quyết tâm.

Có một câu Cố Vi Hằng chưa nói, lần này anh vượt qua thử thách không chỉ chứng minh cho mẹ con nhà họ Miêu xem.

Đồng thời anh còn muốn thử thách chính mình.

Triệu Thế Tổ nói rằng cuộc sống của anh trước đây khổ hạnh, thật ra bây giờ mới thực sự là khổ hạnh!

Thử thách nhân sinh, lần này tới lần khác, bạn không bao giờ biết đỉnh điểm của thử thách ở đâu, cũng không biết giới hạn của bản thân mình đến đâu.

Anh cũng không phải là cậu bé mặt trời!

Anh biết sự khác biệt với Miêu Doanh Cửu, cũng biết nhược điểm của mình ở chỗ nào.

Mặc dù anh mới điều hành tập đoàn Minh Thành 2 năm, dù có đạt được danh hiệu “doanh nhân yêu nước”, dù có “Hằng Đại” mới mở, nhưng vẫn không thể so sánh được với sự nghiệp kinh doanh của tổ tiên nhà họ Miêu!

Buổi tối Cố Vi Hằng đi chạy bộ, dắt Bảo Bảo theo, dưới gió lạnh khắc nghiệt anh chạy rất nhanh.

Trước đây anh không bao giờ thích chạy bộ, chỉ thích tập gym, hình như là lần chạy đường dài gần đây nhất, anh đã yêu thích chạy bộ rồi.

Anh phát hiện lúc chạy bộ có thể một mình suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể từ bỏ rất nhiều cám dỗ, có thể thử thách sức chịu đựng của mình.

Miêu Doanh Cửu đuổi theo, tốn rất nhiều sức lực.

“Khi nào về nước?” Miêu Doanh Cửu hỏi anh.

Hôm nay Miêu Doanh Cửu cũng ngủ ở nhà Nam Lịch Viễn, cô và Cố Vi Hằng ở bên nhau có thể đếm ngược từng đêm.

“Ngày mốt!”

“Hmm”

“Cô cũng thích chạy bộ à?” trong gió lạnh, Cố Vi Hằng hỏi.

“Rất thích! Lúc nhỏ sức khỏe tôi rất yếu nên luyện tập chạy bộ đường dài, sau đó chạy và cứ chạy, chạy vào cuộc đua marathon! Lúc đó tôi tin chắc chỉ cần kiên trì, có công mài sắt có ngày thành kim! Chỉ cần trong lòng luôn có niềm tin, không từ bỏ, ông trời sẽ đền đáp cho anh những thứ anh muốn đạt được. Có thể những thứ anh đạt được còn nhiều hơn.” Miêu Doanh Cửu nói, nước mắt đọng lại trong khóe mi.

“Tôi không hiểu được tài năng của cô được bao nhiêu, chính xác có rất nhiều rất nhiều. Có thể một khoảng thời gian khá dài đã không đi tìm hiểu, rất tiếc!” Cố Vi Hằng cúi đầu, ánh mắt rất lạnh lùng.

“Nhưng trong một năm rất ngắn. Đếm ngược 365 ngày. Mẹ tôi là người tốt. Tôi tin chắc điều này, cho nên tâm trạng tôi rất tươi sáng, anh cũng phải có niềm tin với mẹ tôi, và cũng phải có niềm tin vào chính mình!” Miêu Doanh Cửu trả lời.

Kỳ thực đối với Cố Vi Hằng, cô không phải có niềm tin như vậy.

Bởi vì mỗi lần anh ấy nhìn mình, loại hormone đó lại bộc phát, cô không chắc chắn.

Nói chung về mặt sinh lý, đàn ông cũng phải cần đàn bà!

“Uhm!” nói rồi bước chân Cố Vi Hằng càng tăng tốc, chạy trong gió lạnh cắt da cắt thịt.

Chạy bộ xong, Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Cửu về nhà Nam Lịch Viễn.

……

Cố Minh Thành đang ở nhà Nam Lịch Viễn, nói chuyện với Khương Thục Đồng.

“Thằng ba muốn một năm không gặp Tiểu Cửu, nếu đối phương sử dụng kế trì hoãn, mang Tiểu Cửu gả cho Dịch Bá Thành thì làm thế nào?” Khương Thục Đồng vốn đã rất ưng ý hai người, không ngờ đối phương lại đưa ra một kế sách quá độc: một năm.

Cô sợ thằng ba không kiên nhẫn được!

“Không thể. Lời nói của Từ Thiến có thể tin được, cô nói Tiểu Cửu sẽ không thể có bạn trai, chắc chắn không thể! Nhưng cho dù sau một năm hai người cũng ở trạng thái hai nơi tách biệt, đồng nghĩa với bắt đầu lại từ đầu! Như vậy không được! Tôi phải bảo nhà họ Miêu bồi thường vợ và con trai! Con trai tôi, tôi có thể thử thách, người khác thử thách, trong lòng tôi thấy khó chịu! Do ban đầu tôi không nghĩ cách dẫn Tiểu Cửu về, như vậy sẽ tốt hơn, cho tôi thêm sức mạnh rồi!” Cố Minh Thành nói xong đi xuống lầu tìm Nam Lịch Viễn.

“Miêu Doanh Đông thích mẫu phụ nữ như thế nào?” Cố Minh Thành hỏi.

Đúng lúc Cố Tam Nhi đang ngồi ghế sofa, vừa nghe thấy mặt đã đỏ lên.

Nam Lịch Viễn liếc sang nhìn Cố Tam Nhi, nói, “anh ta thích nữ sinh nhỏ nhắn giống như Tam Nhi!”

Cố Minh Thành liếc nhìn Cố Tam Nhi một cái.

“Nữ sinh có tính cách đơn giản hoạt bát, xinh đẹp, thông minh lanh lợi, điều quan trọng là sự chênh lệch tuổi tác! Có thể chủ động tích cực trong mọi môi trường!” Cố Minh Thành liếc sang nhìn Cố Tam Nhi một cái, nói, “Hiểu rồi!”

Thời gian một năm, cũng đã đủ rồi!

Đêm nay Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Cửu ở trong phòng làm cả đêm, làm thế nào cũng không nỡ rời xa.

Miêu Doanh Cửu thật sự rất sợ, sợ Cố Vi Hằng tính tình như thế, sợ trong một năm cô không có ở đó, anh sẽ quên hẳn việc này, sẽ đi tìm người phụ nữ khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi