RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Cố Minh Thành cho Kiều Duyệt Nhi ở lại Hải Thành vài hôm, ông kể chi tiết tình hình của Miêu gia cho Kiều Duyệt Nhiên biết, đặt cọc cho cô trước một trăm ngàn.

Cược thử vậy.

Để xem coi cô gái này có thể làm được không!

Cố Vi Hằng nhận được cuộc gọi mời đến Mỹ của Cố Tam Nhi vào 25 Tết, cô nói lúc Giao Thừa cô qua tháng sinh rồi, cả nhà có thể cùng đón Tết chứ không cần phải người Nam kẻ Bắc. Mẹ ở đó có mời anh hai chị dâu, anh ba và cha tới nữa, pháo hoa đêm Giáng Sinh vẫn còn hiện hữu trong đầu Cố Tam Nhi.

Cô thấy, chuyện đời vui nhất là đoàn viên.

Cố Vi Hằng đồng ý, anh rất muốn biết Miêu Doanh Cửu đến không.

Cho dù Miêu Doanh Cửu cả năm không gặp anh thì cũng là em họ của Nam Lịch Viễn.

Cố Tam Nhi nói có mời Miêu Doanh Cửu, không biết có chịu đi không.

Việc này Miêu Doanh Cửu có hỏi mẹ mình.

“Hiện giờ cả người cậu ta đang ôm cục tức trong bụng để đi lên và muốn gặp con, nên cậu ta sẽ làm những gì tốt nhất! Con như thế sẽ giúp cậu ta giải tỏa. Mẹ muốn coi xem tên Cố Vi Hằng này có thể tức đến mức nào.” Từ Thiến cười nói, “Tam Nhi sinh con rồi, kêu anh hai con đi đi!”

Và thế là Miêu Doanh Đông tới nhà Nam Lịch Viễn.

Đây là lần đâu tiên Ethan dùng thân phận Miêu Doanh Đông gặp Cố Vi Hằng.

Hai người đứng trong vườn nhà Nam Lịch Viễn, tay đút túi, vóc dáng xêm xêm nhau.

“Tới rồi à?” Miêu Doanh Đông nói với Cố Vi Hằng.

“Ừ, dù gì tôi cũng là chú ba của cháu nó.” Cố Vi Hằng có chút không kiên nhẫn.

“Vừa hay tôi là cậu hai của cháu!” Miêu Doanh Đông nói.

Hai người cùng vào nhà Nam Lịch Viễn.

Cố Minh Thành cũng tới, lần này ông ngồi cùng máy bay với Kiều Duyệt Nhiên.

Nhưng ông vờ không quen biết cô.

Ông rất rõ sự hệ trọng của việc này, lỡ tương lai Miêu Doanh Đông mà biết chủ mưu là ông thì phiền lắm.

Nên ông không nói với ai hết.

Quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân, cơ sự bất mật tắc thành hại!

Cố Minh Thành biết Miêu Doanh Cửu không tới.

Chẳng qua chỉ là giao ước một năm, lại làm như chuyện thật.

Đây là lần đầu tiên Cố Vi Hằng bồng em bé, rõ ràng anh không biết bồng bế nhưng khi đặt vào tay rồi anh thấy cổ họng ngứa cả lên, dễ thương quá đỗi. Bộ dạng anh bồng em bé ấy rất đáng ghét, nhưng bạn cũng không thể nói được bế sai ở chỗ nào, tóm lại anh của bây giờ rất đáng yêu.

Anh lại cười.

Giống như nụ cười lần trước khi mua lắc vàng cho Cố Thế Huân, cũng giống như nụ cười lần bắn pháo hoa.

Đặc biệt hấp dẫn động lòng người.

“Anh ba, chat video với Tiểu Cửu nè, nghe nói Tiểu Cửu ra nước ngoài nghỉ mát rồi.” Cố Tam Nhi đưa điện thoại qua, kết nối với wechat của Miêu Doanh Cửu.

Miêu Doanh Đông đánh giá Cố Tam Nhi, “Tam Nhi sinh hem bé rồi càng ngày càng ra dáng thiếu phụ, mí to hơn rồi, đẹp hơn luôn!”

Tam Nhi cười, “Tại sao anh lúc nào cũng khen em thế?”

“Thích em mới khen em đó chứ! Nếu là người khác anh đã chẳng buồn nhìn đến.” Miêu Doanh Đông không hứng thú với con nít nên chỉ tặng lì xì to.

Đúng là kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức kiêu căng.

Cố Tam Nhi cười, với Miêu Doanh Đông, Nam Lịch Viễn đã quen mặt lắm rồi.

Trên mặt nào đó, Miêu Doanh Đông thực sự biến rất nhiều thái độ sỗ sang thành cực kì tự tin.

Có lẽ trời sinh anh đã có khả năng đó.

Hình ảnh Miêu Doanh Cửu nghỉ mát ở nước ngoài truyền tới, cô trông thấy Cố Vi Hằng bồng em bé.

Kẻ lạnh lùng như Cố Vi Hằng lại bồng em bé, đúng là trải nghiệm mới mẻ.

Cô đang ở bãi biển phơi nắng, đeo kính đen, thấy dáng vẻ của Cố Vi Hằng lập tức tháo kính ra.

“Anh bồng em bé đó à?” Cậu nhóc to đầu bế một đứa bé đáng yêu như thế làm Miêu Doanh Cửu mở mang tầm mắt.

“Anh nhận thấy bé con rất đáng yêu.” Cố Nhị đáp.

“Anh ba thích con nít thì sinh đi.” Tam Nhi tiện miệng nói.

Điện thoại cô đặt ở đó để Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Cửu chat video với nhau.

Cố Vi Hằng ngẩng đầu nhìn Miêu Doanh Cửu, “Sinh không?”

Miêu Doanh Cửu mở miệng cả ngày trời mà không nói được gì, lâu sau cô căm tức nói: Vô sĩ!

“Sinh em bé có gì vô sĩ?” Cố Vi Hằng bình tĩnh nói, không phải đang chọc ghẹo, anh nghiêm túc.

“Anh…” Miêu Doanh Cửu không nói nữa.

Tức chết rồi!

Anh rất giỏi trong việc giày vò trái tim cô xuống đáy rồi vớt lên lại.

Nghiêm tục lại không hề nghiêm túc đũa bỡn cô.

“Em có việc, đi đây!” Miêu Doanh Đông có thấy cuộc đối thoại của hai người.

Trêu ghẹo và giễu cợt là nhiều.

Dù sao ải thứ năm mẹ cũng ra tay rồi, anh không quan tâm nữa, công ty anh rất bận.

Anh lái xe đi.

Cố Vi Hằng lạnh nhạt nhìn Miêu Doanh Đông, ra khởi cửa quẹo trái 100 mét anh sẽ gặp phải Kiều Duyệt Nhiên.

Cuộc đời anh ấy sắp sang trang mới rồi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi