RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 53: Chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Khương Thục Đồng rất bất an, rốt cuộc cô vẫn luôn coi quan hệ giữa cô cùng Cố Minh Thành là “yêu đương vụng trộm”.

“Không phải không muốn yêu đương vụng trộm sao, vậy hôm nay chúng ta công khai.” Cố Minh Thành tắt điếu thuốc, nói nhỏ vào tai Khương Thục Đồng.

Trong lòng Khương Thục Đồng gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng. “Em là nói kết thúc. Anh có đường của anh, em có đường của em, anh không phải em nên anh không hiểu được.”

Cố Minh Thành cũng không động: “Nguyên nhân là vì anh không phải em cho nên mới muốn đè em!”

Khương Thục Đồng vẫn cố giãy giụa không biết phải làm sao, má cô đụng vào môi Cố Minh Thành càng khiến cô thẹn quá hóa giận.

Cô nổi giận, dường như trong lòng Cố Minh Thành cũng bốc hỏa, anh lập tức bế Khương Thục Đồng lên, đi vòng qua núi giả đi vào trong nhà, may mắn không có người thấy không thì Khương Thục Đồng phát khóc mất.

Cố Minh Thành không tới phòng ngủ ở dưới lấu mà đi thằng lên trên lầu. Vừa vào nhà liền đặt Khương Thục Đồng xuống cửa: “Không phải em không muốn vụng trộm sao?”

Cố Minh thành lại lần nữa bế cô lên, đưa lên trên giường.

Khương Thục Đồng không ra tiếng, vẫn luôn chống cự nhưng phụ nữ sức yếu, cô trước sau đều không phải đối thủ của Cố Minh Thành.

Trong lòng sự áy náy vì ngoại tình càng ngày càng lớn. Một lần ngoại tình cô cảm thấy sẽ không có lần sau, hai lần ngoại tình, ba lần ngoại tình đã tạo ra gánh nặng cô không chịu nổi.

Anh biết suy nghĩ của cô, biết cô chống cự nhưng anh không hề chiều theo cô mà xé rách lòng cô, đồng thời cũng xé rách quần áo trên người cô.

Đàn ông với phụ nữ không giống nhau, đàn công có thể tách rời thể xác và tỉnh cảm, trong lòng yêu một người nhưng thân thể lại ngủ cùng người phụ nữ khác.

Thân thể Khương Thục Đồng thuộc về một người đàn ông lòng liền bắt đầu hướng về người đàn ông đó.

Cô rõ ràng nhìn thấy mình bị cưỡng ép nhưng cô bất lực, mặc người đàn ông phía sau muốn làm gì thì làm.

Dưới lầu nhóm công nhân vẫn làm việc giống như không có việc gì, dọn đá, đắp đất.

Khương Thục Đồng biết trong nhà kính của Cố Minh Thành, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy, nhưng bọn họ không thấy cô không có nghĩa cô không thấy bọn họ.

“Ở nước Mỹ không phải thích trốn sao, anh coi trọng em, có thể trốn đến đâu?”

Giọng Cố Minh Thành truyền đến từ phía sau giống như còn mang chút tức giận. Lúc ấy Khương Thục Đồng cho rằng anh không thèm để ý, hiện tại xem ra anh thật sự ghi nợ tính sổ sau.

Lúc ấy Khương Thục Đồng vui vẻ thoải mái, nào có biết ngày sau sẽ khổ sở như vậy?

Khương Thục Đồng cúi đầu, nước mắt tuôn xuống cửa sổ.

Chung quy vẫn không tránh thoát anh.

Giống như giữa cô cùng Cố Minh Thành cô chỉ là con mồi nhỏ giãy giụa yết ớt.

Sau khi xong việc, Khương Thục Đồng lảo đảo khó khăn nhặt quần áo của mình trên mặt đất, mặc vào. Cố Minh Thành muốn giúp, cô đẩy anh ra, mặc xong rồi, mặc kệ đầu tóc mình rối tung liền chạy ra ngoài.

Cố Minh Thành đi ra khỏi phòng, vẫn đang cài cúc áo sơ mi của mình, rốt cuộc vẫn không yên tâm về Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng chạy từ trên lầu xuống, ở dưới lầu đụng phải một người.

Một phụ nữ.

Cho dù hiện tại Khương Thục Đồng đã đánh mất lý trí nhưng cô vẫn chú ý cô gái này vài lần.

Cố Minh Thành cũng đi xuống dưới lầu.

Cô gái kia dùng giọng lạnh lùng trào phúng hỏi một câu: “Cố tổng, đây là người tình thứ mấy của anh?”

Quần áo Khương Thục Đồng không chỉnh tề, Cố Minh Thành đang cài cúc áo sơ mi, đã xảy ra chuyện gì vừa nhìn là hiểu ngay.

Cố Minh Thành không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng.

Nói vậy, xem ra đây chính là bạn gái chính thức của Cố Minh Thành – Nhiếp Doanh Doanh.

Đúng như Khương Vũ Vi từng nói, là trực giác phụ nữ nói cho Khương Thục Đồng người này chính là Nhiếp Doanh Doanh, không hề nghi ngờ.

Ngoại trừ cao, gầy cùng khí chất bên ngoài cũng không có cái gì hơn cả.

Khương Thục Đồng cảm thấy mình quả thực buồn người, thời khắc chật vật như này vậy mà lại chú ý tới diện mạo cô gái này.

Nhưng cô cũng không dừng lại bao lâu, một lát giật mình cô lại chạy ra ngoài. Lần này sẽ không để Cố Minh Thành đưa cô, bất cứ thế nào cũng sẽ không.

Cô đi một mình xuống nùi, bình thường ngồi xe không cảm thấy gì, bây giờ mới cảm giác đường thật dài, chân đã không còn cảm giác là của mình, rất mỏi.

Bởi vì cô cùng Đại sư đã nói, hôm nay làm xong thì có thể về nhà, không cần tới công ty. Cô gửi cho đám công nhân một tin nhắn, nói mình có việc cần đi trước, bọn họ làm cho tốt, không cần lo lắng.

Khương Vũ Vi đã gửi tin nhắn cho cô, rủ Khương Thục Đồng tối đi hát, Khương Thục Đồng đồng ý, dù sao buổi tối cô cũng không có việc gì làm.

Khương Vũ Vi đón Khương Thục Đồng ở trên đường, Khương Thục Đồng không nói cô tới nhà Cố Minh Thành, chỉ nói có một khách hàng cần trang trí lại sân vườn. Khương Vũ Vi nhìn cô chằm chằm, cũng không có hỏi nhiều.

“Thục Đồng, chị nhìn tóc chị kìa, gió thổi rối hét rồi.” Khương Vũ Vi một bên lái xe một bên đưa lược cho Khương Thục Đồng để Khương Thục Đồng chải lại tóc.

Khương Thục Đồng kêu khổ trong lòng, cô thật sự bị Cố Minh Thành làm cho như thế.

Hai người đi karaoke, ở phương diện ca hát từ trước đến nay Khương Thục Đồng rất am hiểu, lúc Khương Vũ Vi hát, cô chọn bài “Chỉ hận gặp nhau quá muôn”, đó là cô thật lòng nghĩ tới một người.

Nếu hiện tại cô không kết hôn, anh không có bạn gái, nếu anh cùng cô ở bên nhau không chỉ vì tình dục…

Thì tốt biết bao!

Khương Vũ Vi nhìn Khương Thục Đồng khóc lóc nước mắt mắt mũi tèm lem, nói: “Thục Đồng, chị đang yêu ai à? Anh ấy đã kết hôn?”

Khương Thục Đồng không nói gì.

Kỳ thật hôm nay tâm tình cô không tốt, là từ khi nhìn thấy cô gái kia – Nhiếp Doanh Doanh.

Trong lòng cô… thật sự ghen ghét.

Nhưng dường như Nhiếp Doanh Doanh không sai, là người đàn ông kia vẫn luôn khiến Khương Thục Đồng không thoát được. Ở trước mặt Cố Minh Thành cô không cách nào che giấu, có một loại cảm giác thất bại cùng bất lực, hơn nữa còn chưa cùng Lục Chi Khiêm ly hôn, Khương Thục Đồng thấy cả thể xác và tinh thật đều mệt mỏi.

Về đến nhà, Khương Thục Đồng phát hiện một vấn đề, chuyện này khiến cô rất kinh ngạc… cô không có tiền.

Vốn dĩ cô đi làm việc không phải vì tiền, bình thường cô tiêu tiền rất nhiều, nhưng hiện tại mới phát hiện tiền lương mỗi tháng của cô chưa đến một vạn (khoảng 35 triệu đồng), căn bản là không đủ cho cô tiêu, hơn nữa khi đi làm mỗi ngày đều ăn ở nhà ăn, đôi khi mua cơm hộp cũng rất tốn kém.

Trước kia Lục Chi Khiêm còn ở nhà thi thoảng vẫn đưa cô thêm tiền sinh hoạt, nhưng hiện tại anh không còn nữa, lúc này cô mới phát hiện cô thật sự không có tiền, trong túi chỉ còn mấy chục đồng.

Trong lòng cô rất hoảng.

Bất chợt nhớ tới lúc đi làm năm mới Cố Minh Thành từng phát bao lì xì, số tiền kia cô vẫn tùy tiện đặt trong ngắn kéo, cô cũng không biết có bao nhiêu tiền nhưng sờ rất dày, hẳn có thể sống được một thời gian.

Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng tới công ty liền đem số tiền này ra, đếm đếm, vậy là có năm ngàn, hơn nữa ngoài tiền còn kẹp một thẻ ngân hàng. Khương Thục Đồng không biết người khác có thẻ ngân hàng không, chuyện lì xì rất nhạy cảm, cô cũng không tùy tiện hỏi.

Cô không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nghĩ nghĩ, cô liền gửi tin nhắn cho Tiết lan: Lúc ăn tết tổng giám đốc đưa thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền?

Kia trả lời: Lì xì không phải là bằng tiền mặt sao? Nào có thẻ?

Khương Thục Đồng liền không rõ, chẳng lẽ người khác đều không có sao?

Nhưng vì sao cô lại có?

Một lát sau, Tiết Lan gửi tin nhắn tới: Có lẽ tổng giám đốc có ý, cô với chúng tôi không giống nhau.

Khương Thục Đồng ngẩn người, lời này thật có ý vị thâm trường.

Khương Thục Đồng muốn đi xuống dưới lầu vào ATM xem thử, nhưng cô không biết mật mã.

Đây là tiền gì?

Cô nghĩ, nếu đem tiền cho cô lại không cho cô mật mã là có ý tứ gì? Là muốn cô đi cầu xin anh sao? Nhưng cầu xin loại này là chuyện Khương Thục Đồng không làm được.

Khương Thục Đồng muốn đem thẻ ngân hàng này trả lại Cố Minh thành nhưng Đại sư nói tổng giám đốc đã đi, giống như lại đi công tác, nghe nói lần này đi công tác khá dài, phải mười ngày.

Lòng Khương Thục Đồng giống như bị con gì cắn một miếng, anh không còn ở đây sao?

Thẻ ngân hàng kia Khương Thục Đồng vẫn luôn đặt trong ví, giữ kín như bưng. Lại nói, cô không biết mật khẩu thì anh đưa cô thẻ để làm gì?

Hiện tại Khương Thục Đồng bắt đầu tự mình nấu cơm, tự mình mang cơm. Trong công ty rất nhiều người tự mang cơm đi, ăn đồ bên ngoài rất dễ béo, Khương Thục Đồng mới hai mươi bốn tuổi, cũng rất chú ý giữ gìn dáng vóc của mình.

Lúc đầu làm đều tương đối đơn giản, cà chua xào chứng gà linh tinh, tóm lại mình làm sao ăn vậy.

Mười ngày sau Cố Minh Thành trở về từ nơi khác, lúc xuống máy bay đã 11 giờ, trên máy bay không ăn cơm, từ sân bay về công ty anh liền đến thẳng nhà ăn.

Vừa lúc là giờ ăn cơm, anh nhìn quanh phòng ăn đều không thấy Khương Thục Đồng, có chút thất vọng.

Những người xung quanh thấy anh liền chào hỏi: “Chào Cố tổng.”, “Cố tổng đi công tác đã về ạ?”

Anh chỉ ừ hủ trả lời, đi vào phòng ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi