RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

Giống như giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng hai người chưa từng có qua cái ôm như thế này, hai người dưới một số tình trạng, cũng là trực tiếp vào cuộc, những thời khắc ấm áp và ám muội như thế này vô cùng ít.

Cố Minh Thành không có trực tiếp để Khương Thục Đồng lên giường, cứ như vậy ôm lại cô ta, đang hít mùi hương thoát ra từ trên người cô ta.

Khương Thục Đồng cũng hơi ốm đó, nhưng mà thật tình thì do xương cốt của cô ta nhỏ, da thịt không nhiều, cho nên, khi ôm trên người, rất mềm dẻo, ôm trong tay cảm thấy rất tốt.

Hiện giờ, cô ta y như một đứa bé không biết lớn vậy, nằm trong lòng của Cố Minh Thành, dịu dàng, yếu ớt, khi bình thường cô ta ít khi có bộ dạng như thế này.

Thực sự thì Khương Thục Đồng là một người bên ngoài yếu đuối bên trong lại rất cứng rắn, cô ta cũng biết khóc, nhưng lại ít khi biểu hiện sự nhu nhược, dù sao bị đánh gãy răng nuốt vào trong bụng, cô ta cũng không lên tiếng.

Lần đầu tiên, Cố Minh Thành đối với cô ta, lại có một cảm giác như đối xử với con gái vậy, quả nhiên không tự giác đầu lại cúi xuống, dựa trên trán của Khương Thục Đồng, rất có tình cảm ấm áp, đầu của anh ta đã dũi mấy cái trên trán của cô ta.

Vì cô ta đang ngủ, cho nên không phản kháng, rất nhu nhược, khiến Cố Minh Thành cảm thấy trong khoảnh khắc hiện nay vô cùng tốt đẹp.

Có thể trước đây, đối với cô ta có chút tàn nhẫn, luôn đối xử với cô ta như một phụ nữ vậy, khoảnh khắc đối xử với cô ta như một phụ nữ trên giường nhiều hơn.

Thực sự, cô ta rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ bé, mới hai mươi bốn năm tuổi, anh ta lại lớn tuổi hơn cô ta rất nhiều, nhưng lại không biết yêu thương cô ta - -

Cố Minh Thành cứ như vậy ôm lại Khương Thục Đồng, đã ôm rất lâu rất lâu rồi, đến khi tay anh ta có chút mõi, mới buông cô ta nằm xuống, có thể đã uống trà gừng, cô ta bắt đầu hạ sốt, trên trán bắt đầu đỗ mồ hôi, những giọt mồ hôi đậm đà, Cố Minh Thành đã giúp Cô ta đắp mền.

Đêm nay, anh ta luôn ở bên cạnh cô ta.

Điều quan trọng nhất là, trong nhà Khương Thục Đồng chỉ có một chiếc giường, anh ta muốn ngủ, cũng không có chỗ để ngủ, chủ yếu, anh ta sợ Khương Thục Đồng sẽ đá tấm mền ra.

Một cây đèn đầu giường nhỏ đang chiếu sáng, chiếu lên trên mặt do mệt mõi mà phát sốt của Khương Thục Đồng.

Cố Minh Thành quả nhiên đêm nay không hề chớp mắt, cũng không có ý muốn đi ngủ, anh ta cũng có chút ngạc nhiên.

Khi trời sáng, cơn sốt của Khương Thục Đồng đã hạ.

Khi cô ta đứng dậy muốn đi vệ sinh, vừa đẩy cánh cửa ra, liền nhìn thấy một dáng người của đàn ông.

Khương Thục Đồng "Á" một tiếng, đôi tay che lại đôi mắt, liền từ phòng vệ sinh lui ra.

Chỉ nhìn thấy một dáng người phía sau của một người đàn ông, cũng không nhìn rõ người đó là ai nữa.

Cô ta đã lui về lại giường của mình, ngồi trên giường suy nghĩ người đàn ông đó là ai, một cảnh của đêm qua lại dồn lên trong lòng.

Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành đã từ phòng vệ sinh bước ra, "Vừa mới đưa cô về nhà, thì đã quen rồi, sao vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?"

Anh ta bước đến trước mặt của Khương Thục Đồng, sờ trên trán của cô ta, "Đã hạ sốt rồi, tôi về đây."

Đang bước gần đến cửa, thì truyền đến một câu nói cùa Khương Thục Đồng, "Cố Tổng, Anh là một người đàn ông có tham vọng chinh phục mãnh liệt sao?"

"Sao vây?" Tay của Cố Minh Thành đang cầm trên tay nắm cửa.

"Từ trong tay một người đàn ông cướp được một người phụ nữ là dục vọng chinh phục của anh, cùng một người đã kết hôn xảy ra quan hệ, cùng là dục vọng chinh phục của anh! Đây là tác phong của một chủ tịch hay là tác phong của một người đàn ông chứ?" Khương Thục Đồng hỏi, đó là hôm qua từ trong tiệm cô ta đã nhìn ra, không thôi Cố Minh Thành không thể nào sau khi đối sử lạnh lùng với Khương Thục Đồng, đột nhiên lại quyết định đưa cô ta về nhà.

Những điều anh ta làm, cũng chỉ làm cho Lục Chí Khiêm xem mà thôi, nếu như trước đây từng mắng qua cô ta, hiện nay đột nhiên lại tốt với cô ta, vậy lời giả thích tốt nhất chỉ là vì muốn lầy đắp dục vọng chinh phục của bản thân mà thôi.

Cô ta đối với anh ta, cuối cùng cũng không hiểu nổi.

Cố Minh Thành hanh lạnh một tiếng, không trả lời rồi đi.

Sau khi Cố Minh Thành quay về, Lục Chí Khiêm đã đến, nói là hôm qua có gọi cho Khương Thục Đồng, nhưng điện thoại của cô ta đã khóa máy, hôm nay mang thẻ phòng của khách sạn qua cho Khương Thục Đồng, là khách sạn năm sao đó, trọng lượng của thẻ này cũng không nhỏ đó, vì chủ nợ không cần đến thẻ, cũng không thể đổi thành tiền, để bên Quý Tổng không có dùng đến, xem như quà tình nghĩa, tặng cho Khương Thục Đồng, dù sao đột nhiên thu lại cửa tiệm của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng tổn hại không ít.

"Ngày nào cũng đi có được không?" Khương Thục Đồng đang xem tấm thẻ trên tay, xem ra cũng thấy cao cấp đấy chứ.

"Đương nhiên không được, một tháng chỉ được ở năm ngày." Đôi tay của Lục Chí Khiêm ôm trước ngực, đối với quan hệ của anh ta và Khương Thục Đồng, anh ta rất hài lòng.

"Vậy đêm nay tôi qua đó được không?" Khương Thục Đồng nói.

Sở dĩ cô ta nói như vậy, là có nguyên nhân đó, thời tiết càng ngày càng nóng, vì máy lạnh trong nhà của Khương Thục Đồng đã bị hư, cũng không điều khiển được, đêm đó đã hẹn giờ một tiếng đồng hồ, nhưng không biết được là cái remot hư, hay là chỗ nào hư rồi, quả nhiên lại thổi hết nguyên đêm, cho nên sáng mai mới choáng váng như vậy, lại thêm khai trương càng mệt hơn.

"Đương nhiên." Lục Chí Khiêm trả lời.

Cứ quyết định vui vẻ như vậy, Khương Thục Đồng sáng mai đã đến khách sạn.

Không ngờ là, khi tối đó ra ngoài ăn cơm, quả nhiên lại gặp được Thư Yểu.

Sao trùng hợp vậy chứ?

Vốn dĩ Khương Thục Đồng không muốn nói chuyện vớiThư Yểu, nhưng lại bị Thư Yểu gọi lại.

"Hỏi cô một chuyện." Bộ dạng thậm thụt lén lút của Thư Yểu, giống như muốn thám thính tin tức gì vậy.

"Hả?" Trong hành lang khách sạn, Khương Thục Đồng không hiểu.

"Mạc Tư An, anh ta còn đang ở công ty của Cố Tổng không?" Thư Yểu cuối cùng cũng nói ra câu hỏi này.

Khiến Khương Thục Đồng thấy ngạc nhiên là, chẳng lẽ bạn gái cũ này không nên hỏi thăm tình hình của bạn trai cũ sao? Vì sao Thư Yểu đối với Cố Minh Thành một chút cũng không quan tâm đến vậy? Lần trước cũng là một bộ dạng không quan tâm như vậy.

Mới nghe được tên Mạc Tư An này, Khương Thục Đồng vẫn cảm thấy lạ, nhưng mà liền ý thức được, người Thư Yểu hỏi có thể là Mạc đại sư, vì địa vị của Mạc đại sư, trong công ty rất ít người trức tiếp gọi tên ông ta, Khương Thục Đồng không biết cũng có thể tha thứ được.

"Ông ta sao? Chắc vẫn còn mà, sao vậy?" Khương Thục Đồng hỏi ngược lại.

"Ờ ờ, không có gì. Tạm biệt." Thư Yểu làm một động tác với Khương Thục Đồng, tiếp đó đã chạy đi, như kẻ trộm vậy, Khương Thục Đồng càng ngày càng cảm thấy cô nương này rõ ràng là hai loại người, hoàn toàn là hai loại người khác nhau, chẳng lẽ chỉ là gương mặt giống nhau thôi sao?

Khương Thục Đồng không suy nghĩ nhiều, thì đi ăn cơm.

Sau khi Cố Minh Thành rời khỏi Thượng Hải, quay về Hải Thành, vừa bước vào trong phòng làm việc, anh ta đã gọi Mạc đại sư đến.

Khi Mạc Tư An bước vào phòng làm việc, Cố Minh Thành đúng lúc châm một điếu thuốc "Bộp" Một cái, để cái hột quẹt lửa trên bàn.

"Cố Tổng, anh tìm tôi." Mạc Tư An đứng đó hỏi.

"Khương Thục Đồng sao biết được Thư Yểu vậy?" Cố Minh Thành hỏi.

Hôm đó Khương Thục Đồng hỏi bạn gái cũ của anh ta, anh ta hỏi người nào, đương nhiên là hỏi tình trạng của Khương Thục Đồng, có thể thấy được phản ứng của Khương Thục Đồng, người chỉ rõ ràng không phải cô ta, nếu như không phải cô ta, vậy nhất định là Thư Yểu.

"Cố Tổng đã gặp Khương Thục Đồng rồi?" Mạc Tư An nói, khẩu khí có chút uẩn khúc.

"Không cần thay đổi chủ đề," Cố Minh Thành nhăn mày, "Do anh nói với cô ta sao?"

"Đương nhiên không phải, Cố Tổng, anh hiểu lầm rồi! Quan hệ giữa tôi và cô ta là thầy trò, tôi là một người thầy, sao có thể làm những chuyện này chứ?" Mạc Tư An nói.

"Vậy ngoại trừ anh, chuyện này vẫn còn người khác biết được sao?" Cố Minh Thành lại hỏi.

"Cô ta sao biết được, tôi thì không rõ rồi -- Ờ, đúng rồi, còn có bạn tốt của Cố Tổng là Từ Tổng đó anh ta cũng biết Thư Yểu." Mạc Tư An y như một bộ dạng nhớ được điều gì vậy.

"Từ Mậu Thận sao?" Cố Minh Thành híp mắt lại liền nói, "Anh về đi."

Trong lòng Cố Minh Thành nghĩ, chuyện này nếu không phải Mạc Từ An, vậy chắc chắn là Từ Mậu Thận rồi.

Cố Minh Thành nhăn chân mày lại, Từ Mậu Thận vì sao phải làm chuyện này chứ?

Mạc Tư An bước ra phòng làm việc của Cố Tổng, đã lau đi những giọt mồ hôi, trái tim đang khẩn trương đã được nhẹ lại.

Anh ta không ngờ đến Cố Minh Thành quả nhiên lại gặp được Khương Thục Đồng, Trung Quốc lớn như vậy, sao gặp một người dễ như vậy chứ, nhất định do chủ tịch cố ý.

Mạc Tư An nói một câu trong lòng:Con gái à, xem tí đã lộ chuyện rồi.

Sau khi tan sở Mạc đại sư đi đến bệnh viện, trong phòng giám hộ, một cô gái trẻ đang nằm đó, trên mũi vẫn đang chụp oxy, xem ra đã nằm liệt rất lâu rồi.

Mạc Tư An nhìn vào con gái, nắm lấy tay của con gái, "Con gái à, ba rốt cuộc cũng giúp con giữ được Cố Tổng rồi! Anh ta rốt cuộc vẫn không có bạn gái."

Mấy ngày Khương Thục Đồng ở khách sạn, Lục Chí Khiêm có gọi điện thoại đến, nói rằng anh ta muốn đi lắp ráp máy lạnh cho Khương Thục Đồng, hỏi có được không?

Khương Thục Đồng suy nghĩ lại, căn nhà tại Thượng Hải, cũng không gì đáng giá, ngoại trừ quần áo của phụ nữ, những giấy tờ gì đó, cũng trong tay bản thân, Lục Chí Khiếm từng là một người giàu có, tuy rằng hiện nay khó khăn hơn trước kia, nhưng trong tay anh ta vẫn còn mấy trăm ngàn, chắc cũng sẽ không đến nỗi phải làm kẻ trộm chứ.

Đúng lúc mấy ngày nay trong cửa tiệm của Khương Thục Đồng đặc biệt bận rộn, suy nghĩ lại, thì đồng ý rồi.

Hôm đó Lục Chí Khiêm đi ngang qua công ty của Khương Thục Đồng, đã lấy được chìa khóa của nhà cô ta.

Sau khi Lục Chí Khiêm nhờ thợ làm xong máy lạnh, đã ở một gốc nào đó Khương Thục Đồng không phát hiện được, đã đặt một máy quay.

Anh ta không phải kẻ nhìn trộm, gắn máy quay là có mục đích khác.

Tối đó, khi Khương Thục Đồng tan sở, Lục Chí Khiêm vẫn chưa về.

Hôm nay đã hẹn với Lục Chí Khiêm phải mang chìa khóa trả cho Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng đặt biệt mệt mõi, cởi ra đôi giày cao gót, thì nằm lên giường, đã ngủ đi trên giường.

"Có mệt không?" Lục Chí Khiêm hỏi, "Hôm nay cô trực tiếp từ công ty đến cửa tiệm sao? Cô là một người phụ nữ, lại phải đi làm, lại tự mở cửa tiệm, rất mệt đó."

Khương Thục Đồng không nghe rõ, trên cơ bản cô ta đang dưới trạng thái chỉ một giây thôi thì có thể ngủ đi.

"Tôi giúp cô xoa chân." Lục Chí Khiêm Ngồi sợ dưới chân của, đang nhẹ nhàng xoa, và nói, "Khi đó còn đang ở bên tôi, cũng chưa từng trải nghiệm qua những ngày khó khăn này, đúng là làm khó cô rồi."

Câu nói này đã lọt vào trong lòng của Khương Thục Đồng, là trước đây chưa biết lập nghiệp lại khó khăn như vậy, hiện nay cô ta vẫn còn nợ Cố Minh Thành rất nhiều tiền, mỗi ngày đều như chiến tranh vậy.

Lời nói của Lục Chí Khiêm, thực sự đã nói đến trong lòng cô ta.

Lục Chí Khiêm thấy được phản ứng của Khương Thục Đồng, anh ta biết được Khương Thục Đồng là một người rất có tình cảm, lúc này, anh ta đã ngồi trên giường, lại giúp Cường tục đồng ấn vai.

Khương Thục Đồng vẫn còn đang chìm đắm trong những lời nói của Lục Chí Khiêm, đối với hành vi của Lục Chí Khiêm cũng không có phản ứng gì.

Tay của Lục Chí Khiêm ấn trên vai của Khương Thục Đồng, nhẹ nhàng cúi người, đôi môi đang hướng qua cổ của Khương Thục Đồng, chuẩn bị hôn xuống.

Đúng lúc Khương Thục Đồng quay đầu, thì nhìn thấy.

Cô ta liền hoang mang ngồi dậy, "Lục Chí Khiêm, anh làm gì vậy?"

Lục Chí Khiêm y như không có chuyện gì vậy, "Không có chuyện gì, nhớ lại những ngày tháng trước cô vẫn còn là vợ của tôi, khi đó luôn oán trách cô không phải gái còn trinh, hiện nay trên thế giới còn bao nhiêu cô gái còn trinh chứ? Nếu như hiện nay cô vẫn muốn cùng tôi ở bên nhau, cô suy nghĩ thêm, lúc nãy do tôi không làm chủ được bản thân."

Nói xong, anh ta đứng dậy thì quay về.

Một bộ dạng không có dây dưa.

Thực sự Lục Chí Khiêm là người như thế nào, nhưng mà anh ta nhìn thấy Cố Minh Thành đến Thượng Hải lại liên hệ với cô ta, anh ta đã gấp lắm rồi.

Chỉ chấp nhận cho con chó gấp rồi được nhảy tường, anh ta gấp rồi không chấp nhận cho gửi video sao?

Hơn thế nữa, anh ta cũng không làm chuyện mất đạo đức gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi