RẤT YÊU, RẤT YÊU EM

"Cô biết được Cố Tổng không phải là người dựa vào quyền lực để chinh phục người khác mà?" Niếp Thanh Thanh giống như đang hỏi ý kiến của Khương Thục Đồng vậy, Niếp Thanh Thanh nghĩ rằng, Khương Thục Đồng là phụ nữ của Cố Minh Thành, đương nhiên hiểu rõ Cố Minh Thành, cô ta nhìn sang Khương Thục Đồng, như lãnh ngộ hỏi, "Cố Tổng chính là cần loại phụ nữ như cô đó, nhu nhu nhược nhược, nhưng mà trên thực tế tính cách lại không nhu nhược như vậy, trước mặt người ta phải cho anh nở mặt chứ, khi riêng tư cho anh ta sức mạnh - - Cô không biết chị của tôi, vì muốn theo đuổi được Cố Tổng đã hao tốn biết bao nhiêu thủ đoạn. Làm cho người toàn Hải Thành đều biết được, đến tôi cũng cảm thấy mất mặt."

Những chuyện sau đó, Khương Thục Đồng không muốn nghe nữa.

Trong sự nhộn nhịp tại Hải Thành, sắc mặt của Khương Thich Đồng từ từ đỏ lên, cô ta, là người phụ nữ thích hợp anh ta sao?

Lời nói của Niếp Thanh Thanh vẫn còn vọng lại trong tai của Khương Thich Đồng - - Trước mặt người khác phải cho anh nở mặt, trong riêng tư cho anh ta sức mạnh.

Nhưng mà trước tiên, hai điểm đó, cô ta vẫn chưa làm được.

Vì sự không tập trung của mình mà cảm thấy xấu hổ, cô ta tiếp tục nghe Niếp Thanh Thanh nói, Cố Tổng vì muốn thoát khỏi Niếp Doanh Doanh, không biết từ đâu đã xuất hiện một người là bạn gái của Cố Tổng, đặc biệt thần bí, không ai biết được lai lịch của cô ta.

Nói đến đây, Khương Thục Đồng lại không hiểu rồi, Niếp Doanh Doanh là người lợi hại như vậy, trước khi theo đuổi Cố Minh Thành chưa điều tra kỹ hay sao? Không biết sự tồn tại của Thư Yểu sao?

Hay là Thư Yểu vốn dĩ đã từ trên trời giáng xuống.

Nhưng hôm đó trong nhà của Cố Minh Thành, hai người không phải đã ngủ chung rồi sao, dù cho trước đây là giả, hiện nay lại biến thành thật rồi.

Trong lòng Khương Thục Đồng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Đưa Niếp Thanh Thanh về khách sạn, Khương Thich Đồng một mình quay về nhà.

Cô ta cảm thấy Thư Yểu vô cùng kỳ lạ.

Cố Minh Thành cũng từng hỏi, Khương Thục Đồng sao biết được Thư Yểu vậy.

Cô ta lấy điện thoại lên, gửi một tin wechat cho Cố Minh Thành: Hôm đó bị điện thoại ngắt đoạn, đã quen trả lời câu hỏi của anh, bác gái đã đến tìm tôi, nói cho tôi biết chuyện về Thư Yểu.

Cố Minh Thành mới tắm rửa xong, từ phòng vệ sinh bước ra, đang lấy khăn lau đầu.

Chân mày anh ta nhăn lại.

Sao mẹ lại biết được chuyên của Thư Yểu chứ.

Do Mạc đai sư nói với bà ta sao, hay là lão Từ?

Rốt cuốc là mục đích gì chứ.

Cố Minh Thành chắc do đang suy nghĩ vấn đề, quả nhiên không trả lời wechat của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng cảm thấy, đúng là quá tự yêu rồi.

Chút ít cũng có chút thấy ngại, trong lòng đang nghĩ, anh ta cũng không quan tâm bản thân rồi, đã kéo anh ta vào danh sách đen.

Cô ta biết được làm như vậy không lý trí cho lắm, anh ta dù sao cũng là chủ nhà của mình, làm vậy có chút quá đáng, nhưng hiện nay thực sự cô ta cũng tức giận, hơn nữa, không thể mất mặt được, sau này nhất định sẽ lại kéo anh ta về.

Nhưng mà hiện nay, cô ta chỉ muốn kéo anh ta vào danh sách đen thôi, để xả ra những tức giận trong lòng mình.

Cố Minh Thành suy nghĩ rất lâu, cảm thấy Khương Thich Đồng đã hiểu lầm gì đó rồi, hỏi:Đêm hôm đó, có phải giận rồi sao?

Điều anh ta chỉ đương nhiên là chuyện đêm đó nói cô ta dơ bẩn rồi, ngươi Phụ nữ nào cũng không thể chấp nhận được.

Hơn nữa, cô ta cũng là phụ nữ của bạn thân.

Vừa mới gửi đi, giật cả mình khi nhìn thấy trước câu nói đó lại có một dấu chấm than màu đỏ.

Anh tai nhăn mày lại, tính tình cũng nóng đấy chứ, dám kéo anh ta vào đanh sách đen.

Sáng mai, Cố Minh Thành không có đến công ty, mà là đến công ty của Từ Mậu Thận, đương nhiên là đến hỏi chuyện của Thư Yểu, không ngờ hôm nay Từ Tranh Dương cũng ở đó, chắc là hôm nay không cần đi học.

Cố Minh Thành vừa đến là hỏi liền, có phải Từ Mậu Thận đã mang chuyện của Thư Yểu nói cho mẹ của anh ta biết.

Từ Mậu Thận y như không quen biết bộ dạng này của Cố Minh Thành, "Anh là ngày đầu tiên quen biết tôi sao? Hay là ánh mắt kết bạn của anh vốn dĩ đã kém, đã quen được một người bạn lại đem chuyện riêng tư của bạn thân nói ra thế nào sao."

Cố Minh Thành không nói gì, theo như con người của Từ Mậu Thận, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện này, chuyện này là chuyện bảo mật, do khi đó anh ta đã nói.

Vốn dĩ anh ta chỉ đến hỏi cho có mà thôi, trong tận đáy lòng, anh ta biết không phải do Từ Mậu Thận nói ra.

Vậy chỉ có Mạc Tư An.

Nhưng Cố Minh Thành lại không hiểu rõ, Mạc Tư An có mục đích gì chứ.

Vốn dĩ cứ tưởng anh ta chỉ là làm thiết kế thôi, tuy nhiên tâm tư có khi có chút mờ ám, nhưng chắc có thể sẽ không đối phó với cấp trên của mình đâu, hiện nay xem ra, anh ta không chỉ đối phó, cũng là dụng tâm mà đối phó.

"Ba ơi, đến trường học mới con không quen cho lắm." Từ Tranh Dương vốn dĩ một mình đang chơi đồ chơi trong phòng làm việc của Từ Mậu Thận, có thể do quá chán nản, không thể không nói chuyện với Từ Mậu Thận.

"Từ Tranh Dương đã đổi trường mới sao?" Cố Minh Thành tùy miệng hỏi, trước đây Từ Tranh Dương đổi trường, Từ Mậu Thận cũng nói với anh ta, có khi anh ta bận việc gì đó, cũng nên cho Cố Minh Thành biết trước trường học đó, dễ cho việc đi đón thằng bé, lần này sao lại không lên tiếng chứ?

"Chú Cố, chúng con đã dọn nhà mới." Từ Tranh Dương một bộ dạng như muốn hiến tặng báo vật vậy, rất đáng yêu.

Cố Minh Thành vốn dĩ không muốn ở lại lâu, hiện nay anh ta ngồi trên ghế sofa, y như là không muốn đi vậy.

"Chúng con đã dọn đến khu Tân Thủy rồi." Từ Tranh Dương nhích đến bên tai của Cố Minh Thành, lớn tiếng nói.

Cố Minh Thành liền nhanh chóng hiểu ra.

"Nhà của Thục Đồng do anh mua sao?" Cố Minh Thành nhăn mày hỏi Từ Mậu Thận.

Từ Mậu Thận biết chuyện này không thể giấu được nữa, liền gật đầu.

"Cô ta nhờ anh mua đó sao?"

"Đương nhiên không phải, Thục Đồng không phải người như thế này, tôi là sau khi biết được tình trạng này, chủ động mua đó, đến hiện nay cô ta vẫn chưa biết nhà của mình đã bán cho ai! Nhưng mà chắc không giấu được nữa, dù sao chúng tôi cũng dọn qua đó, chỉ cần cô ta về Hải Thành, nhất định sẽ biết được, cô ta khi nào sẽ quay trở lại, anh có hỏi không?" Từ Mậu Thận dựa lưng vào ghế phía sau.

Cố Minh Thành thực sự muốn nói, hồng nhan tri kỷ của anh hôm qua đã kéo tôi vào danh sách đen rồi!

"Anh có biết được, tôi thà là căn nhà này của cô ta cả đời này cũng không bán được!" Cố Minh Thành để lại câu nói này, thì quay về.

Từ Mậu Thận một lát sau mới hiểu được ý của câu nói này, chỉ cần căn nhà bán không ra, thì vĩnh viễn sẽ thiếu tiền của anh, thì cả đời này sẽ liên hệ với anh ta!

Cố Minh Thành đã đến bệnh viện, chuyện này với con gái của Mạc Tư An chắc chắn có quan hệ.

Vì trợ lý nghe được tình hình là, năm xưa Mạc Ly từng thích qua anh ta - -

He, đây đúng là vui nhỉ.

Cố Minh Thành đã nhờ trợ lý gửi qua địa chỉ của bệnh viện và số phòng của Mạc Ly.

Anh ta đón xe đến đó.

Phòng bệnh của Mạc Ly là phòng đơn, chỉ một mình cô ta, rất yên tĩnh, trên mũi của Mạc Ly còn đang thở oxy, cả con người cũng có chút sưng phù, xem ra đã nằm rất nhiều năm rồi.

Cố Minh Thành nhìn kỹ người phụ nữ này, anh ta chưa gặp qua.

Người phụ nữ đó từ từ mở mắt ra, sau đó bộ dạng lại như đang mơ mộng vậy, nhìn thấy Cố Mình Thành, sợ hãi vui mừng, không biết làm sao, xấu hổ, nói tóm lại, cẩm xúc rất phức tạp.

Cô ta muốn kéo lại tay của Cố Minh Thành, nhưng mà lại xấu hổ, không dám kéo.

"Muốn kéo tôi sao?" Cố Minh Thành hỏi.

Mạc Ly xấu hổ gật đầu, chắc có thể thân thể quá suy nhược, vừa gật đầu một cái, thì toàn thân đổ mồ hôi, người đã mấy năm không nói chuyện, cô ta thậm chí đã mất đi năng lực giao tiếp với người khác, đến chuyện cũng không thể nói ra.

Cố Minh Thành đưa tay của mình cho cô ta.

Cô ta kéo lại tay của Cố Minh Thành sao cũng không chịu buông ra.

Cố Minh Thành giật mình, Mạc Tư An quả nhiên lại có đứa con gái như thế này, thần thần bí bí vậy, người phụ nữ này, sẽ khiến cho Mạc Tư An làm nhũng chuyện kinh động gì chứ? Lại và chuyện của mẹ anh ta biết được sự tồn tại của Thư Yểu có liên quan gì chứ?

Khi Cố Minh Thành đang ngây người ra, đột nhiên nghe được bên ngoài truyện lại những tiếng bước chân, đang hỏi thăm với y tá, Cố Minh Thành nghe được là tiếng của Mạc Tư An.

Anh ta nhăn mày lại, cho Mạc Tư An biết anh ta đến thăm con gái của anh ta, không có gì không thỏa đáng, nhưng anh ta từ hành vi của Mạc Ly cảm nhận được, Mạc Tư An chắc chắn có bí mật gì - - Là bí mật liên quan đến anh ta.

Nếu như cho anh ta biết được bản thân đã đến đây, vô tình đã kinh động đến anh ta.

Mạc Ly vẫn dùng ánh mắt si tình nhìn Cố Minh Thành.

Hiện nay anh ta muốn đi cũng không kịp rồi, Cố Minh Thành nhìn xung quanh, chỉ còn cách núp vào trong phòng vệ sinh.

Anh ta đã giúp Mạc Ly chụp lại oxy, bước vào trong phòng vệ sinh.

Lần đầu tiên đến phòng vệ sinh chật chội như thế này, anh ta đang nhìn, cười chua xót, cuộc đời này cũng có khi khốn đốn như vậy.

Anh ta vừa vào phòng vệ sinh, Mạc Tư An đã bước vào, anh ta giống như đã xem con gái của mình một lát, cảm giác có chút kỳ lạ, "Hôm nay sao không ngủ vậy?"

Mạc Ly không biết, vì sao Cố Minh Thành lại đến đây.

Có lẽ giữa hai cha con với nhau đã có cách sống của riêng họ.

Mạc Tư An đứng lên, chắc muốn đi vệ sinh, Mạc Ly liền kéo lại tay của ba.

Mạc Tư An nhìn con gái mình, "Sao vậy, Ly Ly?"

Hình dáng môi Mạc Ly phát ra "Ở lại".

Mạc Tư An đã ngồi lại trên ghế.

Trái tim luôn lo sợ của Cố Minh Thành, cuối cùng đã được đặt nhẹ xuống.

Lúc nãy ghế của Mạc Tư An phát ra tiếng động, Cố Minh Thành liền biết được anh ta muốn đi vệ sinh, vì trong phòng bệnh này, chỉ có phòng vệ sinh mà thôi, ngoài ra Cố Minh Thành cũng không biết anh ta muốn đi đâu nữa, trái tim đã ổn định xuống, xem ra, Mạc Ly là có ta giúp đỡ cho bản thân.

Cố Minh Thành nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, Mạc Tư An ở lại khoảng nữa tiếng thì quay về.

Cố Minh Thành đã biết được thời gian Mạc Tư An đến thăm con gái là thời gian nào, từ sáu giờ đến sáu giờ chiều, lần trước Cố Minh Thành nhìn thấy anh ta cũng là khoảng thời gian này, Mạc Tư An là một người làm nghệ thuật, tư duy ít khi thay đổi, mỗi ngày chắc cũng là giờ này đến thăm con gái.

Sau khi Mạc Tư An quay về, Cố Minh Thành từ nhà vệ sinh bước ra, nói với Mạc Ly, "Cám ơn cô."

Mạc Ly trong thấp thoáng đã xấu hổ đỏ mặt, sự xấu hổ của thiếu nữ, Cố Minh Thành cũng đã gặp qua trên mặt của Khương Thục Đồng.

Cố Minh Thành từ bệnh viện bước ra, đã đến trường mầm non của Từ Tranh Dương, chiều hôm nay Từ Mậu Thận có chút việc, nhờ Cố Minh Thành giúp đỡ đón con.

Tám giờ tối, bầu trời đỗ mưa to, trận mưa này giống như là trận mưa gần mười năm nay lớn nhất của Hải Thành.

Xem dự báo thời tiết, nói là bên Thượng Hải cũng đỗ mưa to như vậy.

Trận mưa này, đến mà không kịp phòng tránh.

Anh ta đứng gần cửa sổ, Từ Mậu Thận đã dầm mưa chạy vào, rất vội vàng, đến đón con, nhưng mà hôm nay, đứa con chắc không đón được rồi, phải ở lại Cố gia, dù sao cũng là mưa lớn giữ người, hơn nữa anh ta ở Cố gia cũng đã ơ quen rồi.

Từ Mậu Thận vừa bước vào nhà, điện thoại thì reo lên, Từ Mậu Thận đã nghe điện thoại, tinh thần vô cùng lo lắng, anh ta bắt đầu nổi nóng, "Anh xem thời tiết như thế này không có biện pháp nào sao? Tiền hàng mấy triệu đó anh kêu ai đền đây? Để tôi gọi cứu hộ!"

Từ Mậu Thận xưa này là một người tính tình rất tốt, đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành nhìn thấy anh ta nổi nóng như vậy.

"Sao vậy?" Cố Minh Thành hỏi.

Từ Mậu Thận nói, hôm nay có một xe hàng, là chở đến cửa tiệm của Khương Thục Đồng, cô ta đã đặt mấy triệu tiền hàng đó, có thể là tiền bán biệt thự lần trước dư đó, cô ta đã chia với Lục Chí Khiêm, nhưng mà tài xế và người trong kho đó đều là những thằng khờ, biết được tối nay thời tiết sẽ thay đổi, cũng sẽ có mưa bão, cứ nghĩ là đến Thượng Hải chẳng qua chỉ là chạy xe hai ba tiếng đồng hồ thôi, nhưng mà chiếc xe đó sau khi đã xuống cao tốc, đột nhiên chết máy, mấy thùng hàng đó, đang dầm mưa trên đường dốc cao tốc đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi