RÙA CON LƯỜI CỦA NHÀ MA ĐẾ

Lúc Quy Hải xuyên không vào trong quả trứng thần thú, khi biết mình có cái đuôi, Quy Hải cực kì khát vọng mình có thể biến thành một con rồng, có thể hô mưa gọi gió, uy chấn thiên hạ, vừa há miệng ra là có thể dọa ngã Diệp Lương Thần!

( Diệp Lương Thần tên thật là Ngô Bác Vỹ sinh năm 1996 ở Thiểm Tây, nghề nghiệp ca sĩ diễn viên. Năm 2015, tại KTX của một trường cấp ba do xảy ra tranh chấp giữa một nữ sinh cấp ba và trưởng phòng về việc quét dọn vệ sinh, nữ sinh này đã mời một người anh trai tự xưng là Diệp Lương Thần đến. Trưởng phòng và Diệp Lương Thần đã có một đoạn cực kì…Trong đoạn chat, Diệp Lương Thần sử dụng những câu nói y như nam chính trong chuyện ngôn tình, cực kì càn quấy kiêu ngạo. Sau đó nữ sinh này đã post đoạn chat của mình và Diệp Lương Thần lên mạng xã hội QQ, từ đó từ “ Diệp Lương Thần” được sử dụng như một từ hot của giới trẻ. Giống kiểu cánh tay của Nhĩ Khang đó các bác.)

Sau đó, vừa ra khỏi vỏ lại bị cho biết thực ra mình là một con rùa……..

Tuy rằng mỗi ngày Quy Hải đều tự thôi miên mình, tự ám thị mình là một bé rùa đẹp trai lai láng anh minh thần võ, nhưng sự thật là hắn thấy mình không được đẹp trai cho lắm.

Mà lúc hóa hình, bởi vì liên quan đến thể tích chỉ có thể biến thành một bé trai trắng trắng mập mập, trong lòng Quy Hải cực kì thất vọng, hắn luôn muốn trở thành hình mẫu giống như Sư Vân Phong vậy, cao ráo đẹp trai, tu vi cao cường, có thể một kiếm chém chết nam chính. Giống như lúc nhỏ khi đọc tiểu thuyết võ hiệp, Quy Hải cũng từng huyễn tưởng bản thân mình chính là Tây Môn Xuy Tuyết, ngoại hình ngầu lòi, kiếm thuật siêu đẳng, siêu vãi chưởng.

Tuy rằng rùa thần cũng có phép thần thông có thể phóng ra lưới bảo hộ linh khí ngũ hành, rõ ràng chỉ có thực lực kì Phân thần mà lại có thể ngăn cản công kích pháp thuật của cao thủ kì Hợp thể. Nhưng mà, thử hỏi tí xem, nếu như có thể làm Lý Tiểu Long, có thể làm Tây Môn Xuy Tuyết thì làm gì có thằng nào còn muốn làm cái bao cát nữa, cái loại mà chỉ có thể bị đánh mà không thể đánh lại? Ai lại không muốn có khả năng công kích siêu quần chưởng chứ!

Để một cao thủ là phản diện ở bên cạnh mình mà lại không học kiếm thuật thì quả là phung phí của trời!

Quy Hải cho rằng mình muốn học là chắc chắn phản diện sẽ đồng ý dạy hắn. Sau đó phản diện lại dùng ánh mắt cực kì yêu thương chiều chuộng nhìn Quy Hải và mở miệng ra cự tuyệt: “ Tiểu Hải, ta hiểu mi, cảm ơn mi. Nhưng mà, con đường tu kiếm không dễ dàng, mi có ta, thế là đủ rồi. Mi muốn đánh ai, thì ta đi đánh người đó tiểu Hải không cần phải quá vất vả.”

Quy Hải vẫn quyết muốn học kiếm thuật, nói: “ Ta muốn học kiếm, ta không sợ khổ.”

Sư Vân Phong nghe vậy, nhìn chăm chăm Quy Hải, rồi nghĩ một lát, sau đó mới hôn lên trán Quy Hải một cái, nói: “ Cũng được.”

Quy Hải ấn vào chỗ trán vừa bị hon, chỉ cảm thấy mình gần gũi phản diện quá, hôn trán cũng hôn quá dễ dàng đi.

Bách Lý Bất Phàm ở phía xa xa kia chấn kinh mà nhìn một màn này, suýt nữa rơi từ trên phi kiếm xuống.

“ Hôn ta một cái, ta dạy mi.” Sư Vân Phong lại nói.

“Bùm” một tiếng, Bách Lý Bất Phàm đã bị rơi xuống biển.

Quy Hải: “……”

Trừ phi phản diện thực sự coi mình như con trai mà nuôi? Được rồi, hôn thì hôn vậy. Có thể trước mặt người thầm yêu phản diện mà hôn phản diện thì cũng cực kì phê ~ Quy Hải nghĩ vậy, bèn ngẩng đầu lên, nhưng cái miệng chỉ đến cổ Sư Vân Phong, bèn nói với Sư Vân Phong: “ Cúi đầu.”

“ Ừm.” Sư Vân Phong nghe vậy, vui mừng hớn hở, nhưng trên mặt không có biểu tình gì, chỉ phối hợp cúi đầu xuống, nhưng chuông đồng tâm lại bán đứng y. Chuông đồng tâm trong thức hải Quy Hải lại bắt đầu phát nóng lên, đỏ rực, thầm chí bắt đầu nhảy ầm ầm, kêu inh ỏi, chờ đợi, kì vọng nụ hôn của Quy Hải tới gần.

Trước khi hôn, đuôi mắt khẽ liếc về phía trên biển nhìn Bách Lý Bất Phàm đang khẩn trương nhìn bọn họ một cái, lại nghĩ ra Bách Lý Bất Phàm từng là một bác tác giả kính mến. Trước mặt bác tác giả khoe khoang tình cảm Quy Hải có chút không nỡ, bèn nhẹ giọng nói: “ Đại Phong, ta hơi ngại, không muốn bị người khác nhìn thấy.”

“ Ừ.” Sư Vân Phong rút kiếm Phá thiên ra, lập tức ném Bách Lý Bất Phàm ra xa, chỉ còn thấy một chấm đen. Tiếp đó, phản diện lại nâng Quy Hải cao lên một chút, thấp giọng thúc giục: “ Được rồi.”

Quy Hải tuy rằng nhỏ bé, bây giờ được Sư Vân Phong nâng lên cao, đối diện với gương mặt Sư Vân Phong. Quy Hải duỗi cánh tay nhỏ ra, nâng lấy cằm Sư Vân Phong, tỉ mỉ nghiên cứu y.

Chính diện của Sư Vân Phong đẹp không tì vết, góc nghiêng cũng đẹp như vậy.

Cái trán no đủ, sống mũi cao ráo, môi mỏng mím chặt, ngũ quan đoan chính, khí độ uy nghiêm. Quy Hải sờ soạng phần chồi râu của Sư Vân Phong, cảm nhận được sự mềm mại của những sợi lông đó, nhìn da Sư Vân Phong láng mịn không lỗ chân lông, dựng lên một lớp phòng ngự.

Ừm, huynh đệ hôn mặt không hay gặp lắm, nhưng con hôn cha thì lại rất bình thường. Dù sao cũng đáp ứng rồi, vậy thì hôn một cái đi.

Sư Vân Phong nín thở chờ đợi, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ dùng khóe mắt khẽ nhìn. Thấy Quy Hải đang chăm chú nhìn bản thân, Sư Vân Phong bất giác đứng thẳng lưng hơn, trên mặt cũng khẩn trương hơn.

Quy Hải buồn cười nhìn sự biến hóa của Sư Vân Phong, dùng môi mình nhẹ nhàng chạm vào mặt Sư Vân Phong một cái.

“ Hôn rồi, đại Phong, ngươi phải dạy ta đấy nhé,” Nụ hôn của Quy Hải vừa chạm nhẹ đã rời ra, thanh âm trẻ con non nớt vang lên bên tai Sư Vân Phong nói vậy.

Sư Vân Phong không có phản ứng gì.

Cả người y đều đang phát ngốc.

Mềm như vậy, nhẹ như vậy, lại còn man mát, đây chính là nụ hôn của tiểu Hải nhà y đó.

Sư Vân Phong quay đầu, nhìn đôi môi hồng hồng của Quy Hải, ngập tràn đầu óc đều đang khát vọng, hôn một cái vĩnh viễn không đủ, muốn hôn thêm mấy cái nữa.

“ Sao vậy, ngươi có dạy không thì bảo.”

Quy Hải giục như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Quả là một người cha yêu chiều con trai! Mới được hôn có một cái mà đã đơ như vậy rồi. Nếu như hắn có một người cha như phản diện thì thật là tốt.

Sư Vân Phong vẫn còn nhớ lại cảm giác lúc nãy, mở miệng nói từng từ một. “ Dạy. Hôn một cái, dạy một ngày.”

Quy Hải: “…….”

Phản diện cái tên được voi đòi Hai Bà Trưng này! Tuy nhiên thì, Quy Hải không ngừng liên tưởng tới ngày ngày phản diện đuổi theo sau mông hắn, vừa khóc vừa quỳ cầu xin “ con trai, hôn ba một cái ~”

Nghĩ đến đây, Quy Hải rùng mình một cái, cái này cũng quá ác đi.

Việc dạy kiếm thuật cứ thế mà quyết định, Sư Vân Phong ôm chặt Quy Hải, giả vờ giả vịt hội hợp với trợ thủ của Vạn đồ ma quân, xuất ra uy lực kiếm chiêu phù hợp với kì Nguyên anh để công kích Thủy kính chân nhân.

Tuy nhiên, trợ thủ của Vạn đồ ma quân ở đó cao nhất cũng chỉ là kì Hợp thể, căn bản không thể đối kháng với Thủy kính chân nhân. Thủy kính chân nhân không ham chiến, bắt sống vài người, tìm được tên đồ đệ bi thảm Bách Lý Bất Phàm bị đánh về phía chân trời, sau đó bèn rời đi.

Những người còn lại đầy mặt may mắn, may mắn là người bị tóm đi không phải là mình. Lại nói với Sư Vân Phong cần phải giới nghiêm, nói lập tức sẽ đi thông báo cho Vạn đồ ma quân, rồi sau đó rời đi.

Sư Vân Phong ôm lấy Quy Hải, rồi cũng bay về tổng đàn Ngự kiếm môn.

Lát sau tới tổng đàn, Sư Vân Phong lập tức phân phó người chuẩn bị đồ ăn cho Quy Hải, rồi lại phân bố mệnh lệnh, khiến tất cả đệ tử Ngự kiếm môn nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu, khổ luyện tu hành thêm, bởi vì đã có tu tiên giả lợi hại lén trộm lẫn vào.

Các đệ tử Ngự kiếm môn theo đó mà khẩn trương hơn, quyết định khổ luyện kiếm thuật, nỗ lực tu hành. Tuy nhiên, lại tò mò với đứa bé trong lòng môn chủ, ồn ào nghị luận, đoán già đoán non bé trai này là ai. Dưới sự quan sát tỉ mỉ, thấy đứa bé xinh xắn đáng yêu, không giống tướng mạo của môn chủ, lại cũng không giống con cháu của môn chủ.

Trừ phi, đó là bé rùa của môn chủ? Bé rùa nhanh như vậy đã biết hóa hình rồi sao? A, thật là muốn trở thành rùa con của môn chủ, được môn chủ ôm trong lòng mà!

Các đệ tử đều đã đoán đúng, tuy nhiên, Sư Vân Phong không hề nói rõ ra, cho giải tán để các đệ tử quay về tu luyện.

Mà sau khi giải tán, Tề A Hổ tự giác lưu lại, muốn xin chỉ giáo kiếm thuật từ Sư Vân Phong. Sư Vân Phong để cho mọi người về trước, suy nghĩ xem có vấn đề gì cần hỏi thì ngày mai lại tới để giải thích cho từng người.

Trác Tư Dịch nhìn chăm chăm Quy Hải trong lồng ngực Sư Vân Phong, hỏi ra nghi vấn của mọi người: “ Môn chủ đại nhân, đứa bé đẹp trai đáng yêu này chính là bé rùa của môn chủ phải không? Sủng vật của môn chủ hóa hình thành công, vậy, chúng ta muốn mở yến tiệc cho môn chủ và bé rùa, chúc mừng hóa hình thành công! Thuận tiện cũng mời Mẫu tiên quy của Ngự thú môn. Không biết ý của môn chủ thế nào?”

Tề A Hổ cũng nói: “ Đúng vậy! Ta cũng muốn cảm ơn môn chủ đã tìm cho ta song bảo đao này! Bắt sống được nhiều yêu thú tren biển, cũng muốn mở tiệc mời môn chủ!”

Sư Vân Phong suy nghĩ một lát, nói: “ Hiện tại là thời kì giới nghiêm, tiên tu trà trộn, không biết chúng sẽ làm gì. Mở tiệc chuyện này ta chỉ cần mở riêng cảm tạ là được. Trác Tư Dịch, Tề A Hổ, các ngươi quay về luyện kiếm. Cống hiến cho môn phái, sẽ có ích hơn việc mở tiệc cảm ơn ta.”

Sư Vân Phong nói xong lại vẫy vẫy tay về phía Trác Tư Dịch và Tề A Hổ, một bức tường khí xông ra đẩy Trác Tư Dịch và Tề A Hổ đi.

Trác Tư Dịch và Tề A Hổ chỉ đành cùng nhau rời đi, trong lòng lấy làm tiếc nuối. Trác Tư Dịch thở dài: “ Môn chủ dạy chúng ta nhiều như vậy, giúp ta nối cánh tay của cao thủ kì Hợp thể, giúp ngươi tìm được song bảo đao, chúng ta ngoại trừ việc nói cảm ơn chẳng làm được gì giúp môn chủ cả.”

Tề A Hổ tiếp lời: “ Đúng vậy, hôm nay, môn chủ còn để ta trốn đi trước báo tin, mình thì lại ở lại đối phó với tu giả kì Đại thừa! Chúng ta chỉ đành nỗ lực tu luyện, hi vọng có một ngày có thể giúp đỡ được môn chủ!”

Trác Tư Dịch được cổ vũ thêm tinh thần chiến đấu, cũng nói:“ Được! Nỗ lực tu luyện, cố gắng vì Ngự kiếm môn!”

Kì thực, Sư Vân phong nghe được tiếng nói bên ngoài cửa, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tuy nhiên, lại không nói thêm gì, chỉ nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, Mẫu tiên quy giúp mi hóa hình thành công, chúng ta cũng phải cám ơn nàng. Trước cứ mở tiệc cảm ơn, thế nào?”

Quy Hải nói: “ Được đấy, dì Lam cũng rất thích ăn cá nướng. Nhưng mà, đại Phong, ngươi không phải thu được bí kíp gì đó, không cần luyện kiếm sao? Không cần phải cùng ta đi cảm ơn đâu.”

Sư Vân Phong trả lời:” Linh thức của ta đã đạt đến kì Hợp thể, có thể phân thần, cùng một lúc suy nghĩ vài chuyện khác nhau đều được. Vừa nãy, ta cũng vẫn luôn xem, vẫn luôn luyện tập. Ta có thể vừa bón mi, vừa nghiên cứu bí kíp, trong lòng tự tiến hành diễn tập, một lúc làm ba việc không việc nào ảnh hưởng đến việc nào cả. Mà, ta luyện kiếm không phân thời gian, ví dụ như, lúc phân loại thịt, lúc cắt,… đều đang luyện kiếm. Hoặc là chờ sau khi mi ăn xong ta lại chuyên tâm luyện kiếm cũng đều được.”

Quy Hải nói: “ Không cần phải như vậy, ngươi có thể chuyên tâm luyện kiếm mà, ta có thể tự bón tự ăn.”

Nếu như sau khi hóa hình vẫn giống như trước kia, trước mặt dì Lam mà vẫn bị phản diện lấy tay về bón thì thật là mất mặt quá đi. Cần phải thương lượng trước với phản diện mới được.

Sư Vân Phong nghe vậy, sắc mặt đen thui, thấp giọng nói: “ Tiểu Hải, ta bón mi.”

Sư Vân Phong nói xong, lại cố chấp ôm lấy Quy Hải, để các đệ tử chuẩn bị xong, yến tiệc mời Mẫu tiên quy và đám con cháu của nàng. Đám rùa con đó từng đứa được đặt trên bàn, trước mặt đứa nào cũng có một đĩa lớn thức ăn. Mẫu tiên quy thì ngồi đối diện Sư Vân Phong, cùng Sư Vân Phong và Quy Hải ngồi cùng một bàn.

Tuy rằng đều cùng một cái bàn, nhưng thức ăn lại phân thành hai phần. Mẫu tiên quy một phần, Sư Vân Phong và Quy Hải một phần.

Kì thực Quy Hải có chút 囧.

Đến hiện tại, trước mặt dì Lam mà Quy Hải vẫn bị Sư Vân Phong ôm lấy.

Vừa nãy ở trước mặt đệ tử Ngự kiếm môn, phản diện cũng như vậy, vẫn cứ ôm lấy mình. Nhưng mà lúc đó phản diện đang đứng, ôm mình một chút cũng không có vấn đề gì. Bây giờ thì đã là lúc ăn cơm rồi mà vẫn cứ ôm, phản diện có phải quá dính hắn rồi không.

Tuy nhiên, phản diện làm thế nào cũng không chịu bỏ tay, Quy Hải nói muốn phản diện bỏ ra để hắn tự ngồi, phản diện bèn thông minh mặt lạnh lại, không nói gì cả, khiến cho Quy Hải không biết làm thế nào để thuyết phục y.

Mẫu tiên quy thấy vậy, không thèm che miệng mà ngoác ra cười, khiến Quy Hải lại càng 囧.

Sư Vân Phong thấy vậy, cuối cùng cũng chịu nói: “ Ngồi vào ta thoải mái hơn, có thể dựa vào. Chứ ngồi ghế thì rất cứng, lại còn lạnh.”

Được rồi, đích xác là như vậy, Quy Hải cũng không cưỡng cầu nữa.

Sau một tràng cảm ơn, cuối cùng cũng bắt đầu ăn. Trước mặt Mẫu tiên quy, Sư Vân Phong cũng bình thản ung dung, quen tay mà cắt thịt lột vỏ. Quy Hải đành chịu mà nhìn động tác sử dụng kiếm thuần thục của Sư Vân Phong, nói: “ Không cần phải cắt nhỏ, ta có răng rồi, có thể nhai rồi.”

“Ồ.” Sư Vân Phong thất vọng đáp lại một tiếng.

Lúc này, Mẫu tiên quy đã bắt đầu động đũa ăn cơm, Quy Hải thấy vậy, lại đưa ra yêu cầu: “ Ta cũng muốn học cách dùng đũa.”

Sư Vân Phong nghe vậy, đột nhiên thấy hối hận khi ngồi cùng bàn với Mẫu tiên quy, lại còn đưa đũa cho nàng. Hại y không thể dùng tay bón Quy Hải, hưởng thụ lạc thú bị Quy Hải cắn cắn.

Nhưng mà, vừa nãy đã từ chối hai yêu cầu của Quy Hải, Sư Vân Phong cũng không nỡ lại phản đối lần nữa, suy nghĩ một lats, quyết định tay cầm tay dạy Quy Hải cầm đũa.

Khi một tay Sư Vân Phong sờ vào cái bụng nhỏ tròn tròn của Quy Hải, bàn tay to lớn còn lại đặt lên cánh tay nhỏ tròn lẳn của Quy Hải, lúc thì hoạt động cánh tay ngắn mập mạp của Quy Hải, lúc thì dạy Quy Hải cách dùng đũa, trong lòng y cũng có một cảm giác thỏa mãn dị dạng.

Dì Lam thấy vậy không thể tiếp tục cười nữa, cảm thán một tiếng, nói: “ Môn chủ, bé rùa thần, dù sao bé rùa thần cũng đã hóa hình thành công, ta có thể lui thân rồi, ngày mai ta sẽ li khai.”

Quy Hải nuốt xuống miếng thịt trong miệng, giữ lại nói: “ Dì Lam, sao lại đi sớm vậy, ở lại vài ngày đã, con không nỡ xa dì đâu, cả đám rùa con kia nữa.”

Cái tay Sư Vân Phong đang sờ sờ bụng Quy Hải có chút ngừng lại.

Dì Lam nói: “ Không đi không được đâu, mùa xuân sắp tới rồi đó.”

Quy Hải: “ Hả? Có liên quan gì đến mùa xuân vậy?”

Dì Lam khuôn mặt già đỏ bừng, nói: “ Mùa xuân à, là mùa giao lưu. Tướng công nhà ta hoạt bát nhất lúc này, hắn cần ta. Những bé rùa thành niên thì, ừm, cũng cần một nơi yên tĩnh.”

Quy Hải có chút không rõ, hỏi: “ Vậy con có thể đi tìm dì không? Có một vài chỗ trong quá trình tu luyện cần phải thỉnh giáo dì.”

Sư Vân Phong cúi đầu nhìn Quy Hải, phát hiện vẻ mặt Quy Hải vẫn như thường, bèn không nói gì nữa.

Dì Lam thì lại ho nhẹ hai tiếng, nói: “ Khụ khụ, mùa hè cũng bận, mùa thu có thể ấp trứng, vậy chúng ta mùa thu gặp lại vậy, nói không chừng đến mùa đông còn có thể ấp ra nhiều bé rùa con hơn!”

Quy Hải rốt cục cũng hiểu: “…….”

Hóa ra lực chiến đấu của Bích hải tiên quy mạnh như vậy, có thể chiến đấu từ bắt đầu mùa xuân đến tận khi mùa thu kết thúc!

Cuối cùng dì Lam phân phó: “ Vấn đề về tu luyện, bé rùa có thể tự mình nghiên cứu. Dì Lam nói chút kinh nghiệm lần cuối vậy, bé rùa đã biết hóa hình rồi, linh khí đã rất sung túc, bước tiếp theo, là cần phải ăn nhiều thịt, ăn nhiều xương để có thể lớn hơn, thì mới có thể thừa nhận được nhiều linh khí hơn. Ừm, ăn nhiều xương thì mai rùa mới nhanh lớn được. Ngoài ra, cần phải bơi nhiều, mỗi ngày phơi nắng, như vậy là được rồi.”

Quy Hải gật gật đầu, lặng lẽ quyết định cần phải theo lời khuyên của dì Lam, hoạt động nhiều hơn, ăn nhiều hơn, không thể cứ mãi ngồi trong lòng phản diện được. Quy Hải lại tiếp tục thỉnh giáo hỏi: “ Vậy, ngoại trừ lưới bảo hộ mai giáp ra, còn có pháp môn công kích nào khác không?”

Dì Lam nói: “ Không có rồi, aizz, bé rùa thần, chúng ta không cần phải công kích. Con có biết tại sao rùa có thọ mệnh dài, phúc trạch thâm hậu không?”

Quy Hải thành thật đáp: “ Không biết ạ, dì nói cho con biết đi ạ.”

Dì Lam nói tiếp: “ Đó là bởi vì, thời đại xa xưa, núi Bất Châu sụp đổ, thế giới mất đi cột chống, cơ hồ là biến mất hoàn toàn. Là do tổ tiên Huyền Vũ đại đế của chúng ta hiến thân vào trận pháp, chặt bốn chân của chính mình, lóc lấy chỗ mai rùa cứng nhất để thay thế nói Bất Châu, chống đỡ cả trời đất và bốn phương. Không có Huyền Vũ đại đế là thế giới này cũng không tồn tại nữa.”

Quy Hải thở dài: “ Hóa ra Huyền Vũ đại đế đã từng hi sinh như vậy.”

Dì Lam gật đầu, tiếp tục bổ túc cho Quy Hải: “ Cho nên, hậu đại của Huyền Vũ đại đế __ tộc rùa, luôn luôn phúc trạch thâm hậu, công đức vô lượng. Chỗ mà chúng ta định cư lâu dài biến thành linh sơn, phúc trạch hóa thành linh mạch, chúng ta hóa hình, tiến giai sẽ không phải chịu lôi kiếp, mà còn nhận lại được sự chúc phúc từ thiên đạo; Chúng ta trời sinh là đã có thọ mệnh laai dài, có mai giáp cứng rắn, có lớp phòng ngự lợi haị nhất, bình thường là không thể bị tổn thương. Mà những sinh vật khác tổn thương chúng ta cuối cùng sẽ bị thiên địa vứt bỏ, thiên đạo sẽ trừng phạt nặng bọn họ. Nhưng mà, cũng chính vì như vậy, thiên đạo đã quá thiên vị chúng ta, nên lực công kích của chúng ta chỉ đủ để bắt mồi thôi.”

Quy Hải gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, không biết mình có thể phá vỡ giới hạn, vừa có được lực phòng hộ tốt nhất lại có thể có lực công kích mạnh nhất không?

Quy Hải lần đầu nghe được nguồn gốc sâu xa của loài rùa, Sư Vân Phong thì lại đã sớm biết, trong lòng cũng không quá để ý. Dì Lam bổ túc xong, Sư Vân Phong thật thà hỏi một câu: “Rùa tiên sau khi thành niên, mùa xuân và mùa hè đều rất hoạt bát sao?”

Dì Lam lấy tay che mặt, nàng vẫn còn đan ngại đây này, khác với thái độ lúc nãy bổ túc tri thức cho Quy Hải, bây giờ, dì Lam chỉ dám che mặt nói nhỏ: “ Thường là như vậy, chủng loại bất đồng thì có chút khác biệt. Ta chưa từng thấy qua rùa thần, không thể lấy tập quán của rùa tiên Bích hải để tham khảo được.”

Sư Vân Phong “ ồ” một tiếng.

Dì Lam đột nhiên không che mặt nữa, thả khăn tay xuống, đề xuất ý kiến: “ Bé rùa thần lớn như vậy rồi chắc cũng sắp thành niên rồi nhỉ? Có cần làm quen trước với con gái nhỏ của dì không? Con gái nhỏ của dì vẫn chưa có bầu bạn, cứ làm quen trước đi rồi chờ sau khi thành niên là cũng ổn đó.”

Quy Hải: Σ(°△°|||)

Hắn trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này cả, hóa ra, thể tích biến lớn cũng có cái phiền phức. Hắn chắc cũng tính là sắp thành niên rồi, thời kì mà nghe nói cực kì hoạt bát của rùa thần thực sự rất nghiêm trọng sao, hắn có thể nhịn nửa năm không?

Vì loại chuyện này mà lại cố ý đi làm quen kết bạn với mấy bạn rùa gái Quy Hải nhất định sẽ không làm. Huống chi, trong lòng hắn vẫn giống đa số mọi người, đối tượng lí tưởng chính là mấy ẻm gái hiền lương thục đức.

Sư Vân Phong cũng lập tức giúp Quy Hải cự tuyệt: “ Không cần đâu, cảm tạ ý tốt của ngươi. Ta tự có an bài khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi