26: Được Nước Thử Làm Càn
Hoàng Nguyên đưa Huỳnh Đan đi ăn và mua sắm như đã nói.
Cô vì bực tức trong người nên muốn ăn muốn mua đồ cho quên đi.
Ăn hết cả một phần combo lớn rồi lượn lờ hết cả gian hàng này qua gian hàng khác, mua rất nhiều đồ.
Nhưng lúc thanh toán thì Hoàng Nguyên lại dành trả cho cô.
Huỳnh Đan thật sự ngại còn Hoàng Nguyên mặc kệ cô.
Cô mua gì anh trả tiền đó, sờ vào cái nào thì kêu nhân viên gói và thanh toán luôn.
Thoáng chốc trên tay anh đã đầy túi lớn túi nhỏ.
Huỳnh Đan nhìn người đàn ông cao lớn đi bên cạnh với ánh mắt ái ngại.
Tự nhiên để anh cầm đồ cho mình cô thấy kì kì.
Người ta là lão đại cao cao tại thượng, là thiếu gia của một gia tộc hiển hách mà lại hi sinh xách đồ cho cô….Người ngoài mà biết thì mất mặt anh lắm….
Huỳnh Đan dừng lại, ngón tay chọt chọt cánh tay săn chắc của Hoàng Nguyên.
Cô nói:
“Anh…anh đưa đồ đây tôi cầm cho.”
Hoàng Nguyên đánh mắt nhìn cô sau đó chẳng có hành động nào là đưa mấy giỏ đồ, đổi lại bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô.
Huỳnh Đan kinh ngạc nhìn xung quanh cố gắng vùng tay ra nhưng không được.
Cô cắn môi khẽ nói:
“Anh buông ra đừng để bị người khác bắt gặp sẽ không hay.
Tôi không muốn mình ảnh hưởng đến anh đâu.”
“Tôi bao hết rồi em không thấy à? Nãy giờ đâu có ai đi vào trung tâm này đâu.”
Câu nói vô cùng bình thản làm Huỳnh Đan căng mắt kinh ngạc.
Anh không nói cô cũng chẳng để ý…Ừ nhỉ, nãy giờ trung tâm mua sắm đâu có đông….Không một bóng người luôn chỉ có nhân viên thôi….
Huỳnh Đan ngó quanh một vòng để xác nhận rồi khó xử cất tiếng:
“Trời ạ anh làm vậy sao được….Lỡ người khác cần đến đây thì đuổi người ta về à?”
“Thì đi chỗ khác, cả thành phố đâu chỉ chỗ này là trung tâm lớn.
Tôi cho dán bảng đóng cửa rồi.
Mà em đừng để tâm nữa, muốn mua cái gì thì chọn tiếp đi.
Tôi mua hết cho em!”
“Không…không cần đâu, tôi mua đủ rồi….!”
“Thật sao?”
Hoàng Nguyên cúi đầu xuống ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp, trên môi anh nở nụ cười đầy cưng chiều.
Huỳnh Đan đảo mắt tránh né, hai má ửng hồng.
Giọng nói như nũng nịu vang lên:
“Thật mà, đi về thôi! Mai tôi còn buổi diễn tập cuối cho show diễn nên muốn về sớm nghỉ ngơi.”
“Được, tôi đưa em về nhà!”
Hoàng Nguyên mỉm cười xoa đầu cô.
Huỳnh Đan chưa cất bước mà nói tiếp.
Đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông anh tuấn trong tim khẽ đập mạnh.
“Mai mốt anh đừng làm vậy nữa, tốn chi phí với cả không cần thiết đâu.
Tiền hôm nay anh giúp tôi thanh toán về nhà tôi sẽ chuyển qua tài khoản lại cho anh.”
Đuôi mày rậm chau lại trong ánh mắt sâu thẳm hiện lên tia không vui.
Hoàng Nguyên dùng ngón tay đẩy trán cô một cái rồi nắm tay cô kéo đi.
Huỳnh Đan không nhận được hồi đáp của anh liền cất tiếng:
“Anh mau trả lời tôi đi!”
“Về sau em cũng dùng tiền đó vậy thì bây giờ trải nghiệm trước cho quen đi.
Muốn cái gì tôi đều mua cho em.
Mua, mua, mua, tôi mua hết! Không được nói sẽ trả lại, tôi không vui.”
Hoàng Nguyên dừng lại nói một tràng như vậy rồi tiếp tục nắm tay cô đi ra ngoài.
Huỳnh Đan vẫn chưa hoàn hồn vì lời anh nói, cô ngượng ngùng phản bác:
“Ăn nói xà…”
Chưa hết câu thì nguyên khuôn mặt điển trai đã phóng thẳng đến áp sát mặt cô.
Hai chóp mũi chạm nhau, hôi đôi môi chỉ cách một xíu nữa là sẽ dính vào….Hơi thở ấm nóng của cả hai vây quanh….
Huỳnh Đan tròn mắt chẳng dám thở mạnh, đáy lòng gợn sóng, trái tim đập mạnh liên hồi.
Còn Hoàng Nguyên, anh cố tình áp gần hơn nữa dù bản thân đang bị đốt bởi ngọn lửa do chính mình tạo ra vẫn không thừa cơ mà cắn lấy đôi môi đỏ mọng kia.
Cô gái nhỏ này nói nhiều quá đi, anh muốn doạ cô một chút nhưng đâu ngờ chính mình cũng sắp không kiềm được rồi….
Huỳnh Đan hồi hộp, mắt dười xuống đôi môi mỏng đang có chiều hướng gần đến môi cô.
Theo trực giác cô ngậm môi lại, hai mắt trừng lớn ý muốn cảnh cáo Hoàng Nguyên không được làm càn……Người đàn ông này thật sự muốn cô vỡ tim hay sao ấy, cứ làm những việc khiến tim cô đập liên hồi mãi….
Khoé môi người đàn ông cong lên xán lạn, khuôn mặt dần né ra nhưng môi lại hướng đến vầng trán thanh tú rồi điểm lên đó một nụ hôn thâm tình.
Hoàng Nguyên dịu dàng cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang bất động, anh đưa tay vén lọn tóc nhỏ bên má cô ra sau tai.
Giọng nói trầm ấm đầy cưng chiều cất lên:
“Tôi đưa em về!”
Huỳnh Đan vẫn chưa về lại thực tại, cô còn chìm đắm trong những lời nói quá mức ôn nhu kia cho nên mặc anh nắm tay dắt đi….
Khi Hoàng Nguyên lái xe đưa cô về đến biệt thự thì trời đã tối rồi.
Huỳnh Đan lúc này mới hoàn hồn lại một chút chứ trên xe cô chỉ nhìn thẳng đường đi qua lớp cửa kính, cô cũng chẳng nhìn người nào đó lấy một cái.
Hoàng Nguyên không trêu cô nữa, anh cứ thấy buồn cười thế nào đó.
Huỳnh Đan bị anh trêu đến thất thần luôn rồi….Cô thật sự quá đáng yêu, nếu không phải vì đại cuộc thì anh đã đè cô xuống mà ăn sạch ngay trên xe rồi….Từ lúc ở trung tâm thương mại cơ thể anh đã nổi bừng lửa dục….
Thấy cổng biệt thự hiện ra trước mắt Huỳnh Đan như thấy được vàng.
Cô vội vàng tính mở cửa xe bước xuống nhưng mà mở mãi chẳng được liền quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh thì thấy anh đang chống cằm nhìn mình.
Huỳnh Đan mím môi, ánh mắt hiện lên tia kiến nghị muốn anh mở cửa cho mình.
Hoàng Nguyên yên lặng như không thấy, anh nháy mắt, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc ý bảo cô lại gần.
Huỳnh Đan trừng mắt với anh nhất quyết không làm theo mà khoanh tay quay mặt qua chỗ khác.
Lặp tức một bóng người đổ xuống, Huỳnh Đan giật mình xoay mặt lại thì đã thấy cơ thể Hoàng Nguyên áp sát người cô.
Như mọi lần, Huỳnh Đan thở mạnh từng hơi, hai mắt tròn xoe nhìn anh.
Hoàng Nguyên cong môi lên một đường quyến rũ rồi từ từ áp mặt xuống và môi chạm lên đôi môi đỏ mọng kia….
Trái tim Huỳnh Đan đập loạn, cô không ngờ anh làm vậy thật….Môi anh ấm nóng chạm vào môi cô như có luồng điện chạy qua vậy….Cảm giác thật lạ khiến Huỳnh Đan không dám nhúc nhích, cứ như vậy cô ngồi yên luôn……
Hoàng Nguyên khi chạm được môi cô thì cơ thể như bị lửa đốt, anh muốn thêm nhiều chút nên đã ngấu nghiện thật nhẹ cánh môi cô để chiếm lấy sự ngọt ngào trong đó….Như có mật vây cuốn lấy anh.
Cho đến khi nhận thấy Huỳnh Đan khó thở thì anh mới buông ra.
Đôi mắt thích thú bao lấy gương mặt ửng hồng kiều diễm, môi nở nụ cười lưu manh.
Huỳnh Đan thì khỏi nói, cô bị anh làm cho ngượng đến chín cả mặt bèn lấy tay mở cửa lại một lần nữa thì đã mở ra được.
Nhanh chóng đi xuống, Hoàng Nguyên cũng xuống theo đi về sau mở cốp xe lấy đồ đã mua cho cô.
Huỳnh Đan chẳng dám nhìn anh mà nhận lấy đồ rồi bấm chuông cổng nhà.
Cổng nhà tự động mở ra, cô vội đi vào.
Giữa chừng thì dừng lại ngoảnh mặt về phía Hoàng Nguyên đang đứng nhìn cô ở ngoài cổng.
Tiếng nói ngại ngùng cất lên:
“Cảm ơn anh nhiều lắm, chạy xe cẩn thận!”
Nói rồi đi vào nhà luôn mà chẳng ngoảnh lại thêm lần nào nữa.
Hoàng Nguyên vui vẻ nhìn theo bóng lưng cô qua cổng nhà đang dần tự động đóng lại, môi anh cong lên thoả mãn.
Hai cánh môi mấp máy:
“Ngủ ngon nhé cục cưng!”.
27*Giải trí Kim Tinh
Hôm nay là ngày show diễn của Pink diễn ra tại sàn diễn lớn nhất của công ty trên tầng thượng. Đây là nơi chỉ khi những nhãn hiệu lớn thuê với mức giá cao thì mới được sử dụng trình diễn hoặc là dùng để tổ chức những cuộc thi sắc đẹp, thời trang có quy mô lớn do chính công ty đảm nhận. Nhưng hôm nay, show diễn của nhãn hiệu Pink dù không phải nhãn hiệu thời trang lớn và lâu đời vẫn được diễn ra tại đây với sự tài trợ của chính quý công ty cũng như là một phần của Huỳnh Đan và An Hy. Nhà thiết kế Jun đồng thời là nhà sáng tạo thương hiệu vô cùng biết ơn vì vậy luôn cố gắng trước đêm diễn để chuẩn bị mọi thứ được tốt nhất.
Trong phòng chờ phía sau sân khấu, mọi người tất bật trang điểm rồi khoác lên người những bộ đồ siêu đẹp, vô cùng lộng lẫy và rạng rỡ với tông màu đỏ cho đến hồng. Người mẫu trình diễn là của công ty giải trí Kim Tinh điều đến luôn mà không lấy phí vì do công ty sẽ trả cho họ. Vì vậy Jun càng mang ơn nhiều hơn nên dù là nhà thiết kế và dù đã bàn giao việc cho một số trợ lí nhưng anh vẫn đích thân đến xem xét cho từng người mẫu.
Huỳnh Đan đảm nhận vị trí Vedette nên sẽ không vội như những người trình diễn trước. Sự thay đổi vị trí này là do An Hy muốn làm First Face vì cô ấy thích bản thân mình mở màn một cách toả sáng và Huỳnh Đan sẽ kết màn một cách đầy nóng bỏng. Cả hai gặp nhau ở show diễn nào cũng nhận hai vị trí như vậy nên đã quen rồi. Lần trước Huỳnh Đan đề xuất là do cô muốn để An Hy trải nghiệm để có sự đổi mới ở cả hai, nhưng An Hy không thích nên nhượng lại cho cô.
Hiện tại Huỳnh Đan đang ngồi ăn một ít bánh mặn để dằn bụng trong lúc chờ đợi. Thợ makeup thì vây xung quanh mỗi người một nhiệm vụ làm tóc và trang điểm cho cô. Bỗng dưng điện thoại đổ chuông, cô lục túi xách để tìm rồi nghe máy:
“Alo My tao nghe nè!”
Là Hà My gọi đến cho cô, không biết là có chuyện gì không.
Nghe Huỳnh Đan hỏi vậy, Hà My liền đáp:
“Lát nữa mày với nhỏ An Hy diễn xong rồi thì đi ra cổng sau nhá. Mọi người đứng chờ ở đó ấy, đi ăn.”
“Tới sớm thế, sao không chờ tí nữa hẳn đến mắc công ngồi chờ đau lưng, mỏi mắt lắm. Cái sàn diễn với cái decor chói loá lắm, hồng dâu đồ các thứ á.”
Huỳnh Đan nhắm mắt để thợ trang điểm có thể bấm mi và chuốt mi nhưng cô vẫn đáp trả cuộc trò chuyện với Hà My.
“Không sớm, do mày diễn cuối nên lâu thôi chứ tầm 20 phút nữa là bắt đầu rồi. Ok chuẩn bị diễn đi.”
Cuộc trò chuyện kết thúc cũng là lúc An Hy đi ra với bộ đồ sắc hồng neon vô cùng nổi bật với thiết kế gợi cảm quần đùi ôm và áo crotop ôm bụng. Bên ngoài phối áo choàng lông trông cô vừa sành điệu, sang chảnh nhưng cũng đầy ngọt ngào.
Huỳnh Đan quan sát rồi giơ ngón cái lên biểu hiện cho sự khen ngợi của cô đối với An Hy. An Hy vốn định nói nhưng lúc này Jun lại thông báo mọi người xếp hàng lại chuẩn bị diễn nên đành thôi. Khi nghe hiệu lệnh An Hy bắt đầu di chuyển ra sân khấu.
Dù màu trùng với decor sân khấu nhưng mọi sự chú ý lại dồn vào An Hy đang từng bước kiêu hãnh catwalk. Ai ai ngồi dưới sân khấu cũng đều ngước nhìn và lấy điện thoại chụp lại.
Mấy người Hà My ngồi ở hàng ghê đầu bên tay phải, ai cũng vỗ tay nồng nhiệt cổ vũ An Hy.
Minh Huy ở dưới quan sát vợ chưa cưới mà tự hào biết bao.
Rồi buổi trình diễn diễn ra vô cùng suôn sẻ cho đến khi vedette xuất hiện. Huỳnh Đan như một thiên thần trong bộ bikini màu hồng pátel có dây kim cương đính kết phần ngực và eo để nhấn nhá phối cùng choàng lông trắng trông cô vừa yêu kiều vừa quyến rũ. Mái tóc xoăn dài xoả tự nhiên nên gió thổi khiến chúng tung bay trông đẹp vô cùng.
Huỳnh Đan tự tin catwalk, phong thái như một quý cô sang chảnh khiến ai ai cũng phải ngước nhìn vì cô rất ít tham dự show trong nước nên lần này có cô diễn mọi người vô cùng chờ mong.
Huỳnh Đan nở nụ cười rạng rỡ khi đi đến cuối sàn diễn, cô tạo dáng để cho ra những bức ảnh đẹp trên phương tiện truyền thông. Đôi mắt to tròn quét qua hàng ghế mà mọi người ngồi liền bắt gặp ánh mắt nóng như lửa của ai đó đang nhìn mình. Bất giác tim cô đập mạnh một cái như muốn rớt ra ngoài….Cô đâu nghĩ anh cũng tới vì tối qua cô gọi cho anh để mời tham dự thì anh nói bận đột xuất…Ai ngờ đâu…!
Vì đang trình diễn nên Huỳnh Đan cố gắng thể hiện xuất sắc nhất có thể để giúp show thời trang gây được tiếng vang nên không để cảm xúc bản thân chi phối mình.
Sau khi xong, Huỳnh Đan và An Hy đi ra cùng Jun, nối phía sau là những người mẫu cùng đi một vòng để mọi người chiêm ngưỡng lại bộ siêu tập. Cả hai cô vô cùng xinh đẹp và rạng rỡ.
Kết thúc show diễn, An Hy và Huỳnh Đan nhanh chóng tẩy trang rồi tự trang điểm nhẹ lại sau đó thay đồ và rời đi. Trước đó đã nói với Jun rồi.
Hai đôi chân dài sải bước bên cạnh nhau đi hướng phía sau công ty. Vừa đến đã nghe mọi người trò chuyện rôm rả.
An Hy thấy người yêu liền đi nhanh đến ôm chầm lấy Minh Huy còn Huỳnh Đan thì ngượng ngùng trước cái nhìn nóng bỏng của Hoàng Nguyên.
Như nhận thấy sự khác thường, Hà My hắng giọng rồi nói với mọi người:
“Hai nó ra rồi vậy chúng ta mau đi đi, đói quá chừng á!”
Mọi người tán thành nhanh chóng theo sự phân chia đã tính toán trước đó mà lần lượt phóng xe rời đi. Chỉ còn lại Hoàng Nguyên và Huỳnh Đan ở đây.
Hoàng Nguyên ngắm nhìn cô một lúc rồi đi lại xe mở cửa lấy ra một bó hoa tử đằng cùng chiếc áo khoác mỏng rồi trở lại.
Bó hoa được đưa đến trước mặt Huỳnh Đan, cô nhanh chóng đưa tay nhận lấy và nhỏ giọng:
“Cảm ơn anh, tôi cứ tưởng anh không đến!”
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến em thì tôi không thể bỏ qua. Việc của tôi xong rồi nên em đừng lo bị chậm trễ.”
Hoàng Nguyên mỉm cười ôn nhu nói với cô, tiện thể mang áo khoác lên đôi vai gầy mỏng manh luôn. Biết Huỳnh Đan hay mặc những chiếc đầm hoặc những set đồ khoe da khoe thịt nên anh luôn chuẩn bị áo khoác trong mỗi chiếc xe của mình. Nếu hôm nào có hẹn với cô đi ăn hay đi chơi thì còn có để khoác cho cô chứ người cô nhỏ nhắn, mỏng manh lắm, anh sợ gió lạnh vào buổi tối hay nắng gắt khi trời sáng sẽ khiến cô bị bệnh anh lại xót.
Huỳnh Đan nhìn hành động của anh, một tay giữ chặt bó hoa to lớn, một tay đưa lên vai sờ sờ chiếc áo khoác. Cô hơi nghiêng đầu ra sau cất tiếng:
“Anh mua khi nào vậy? Chất liệu tốt lắm, không nóng không lạnh vô cùng hợp ý của tôi. Tôi muốn nó nên anh bán lại cho tôi nhé!”
Hoàng Nguyên nghe vậy, cằm như có như không đặt lên một bên vai cô. Hơi thở ấm nóng vây quanh vành tai cùng một nửa gương mặt khiến Huỳnh Đan chẳng dám nhúc nhích. Cô nghe thấy anh trả lời mình bằng tông giọng vô cùng vô cùng dịu dàng:
“Mọi thứ về em tôi đều biết nên đã đặt làm riêng với số lượng bằng với những chiếc xe tôi sở hữu. Mỗi khi lái xe nào đi đều không quên mang áo khoác cho em. Đây là tôi tặng em nên cứ lấy đi nhé! Đặt nhiều lắm nhưng đa phần là màu em thích thôi!”
Huỳnh Đan nghe thế kinh ngạc quay phắt ra sau, lặp tức hai khuôn mặt đối diện với nhau, hơi thở ấm nóng của hai người bắt đầu hoà vào làm một….
Hoàng Nguyên say mê ngắm nhìn gương mặt đáng yêu, kiều diễm. Anh cao hơn cô rất nhiều nên dù Huỳnh Đan có để bó hoa giữa hai người thì anh vẫn có thể áp sát mặt mình với cô. Chính vì vậy mà gương mặt điển trai, yêu nghiệt dần dần lấn đến tới khi chạm được đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.
Chẳng có sự e ngại, chẳng có sự suy nghĩ như những lần trước mà lúc này anh muốn hôn lên môi cô, muốn ăn mật ngọt từ nó ngay lặp tức. Thế nên chẳng màng Huỳnh Đan thế nào đã cúi xuống tấn công môi cô thật nhanh.
Huỳnh Đan tròn mắt bất động, cô có thể cảm nhận môi anh đang ngấu nghiến thật chặt môi của cô và nhận thấy hơi thở đầy nặng nề từ mũi anh….Thật ra cô còn ngại với cả quan hệ bây giờ của cả hai vẫn chưa ra đâu hết….Mà cô thì có những điều cảm thấy không xứng được với anh nên dù đã động lòng vẫn không thể bày tỏ. Cô cần thời gian vì cô không muốn bản thân chỉ vì nhất thời mà khiến Hoàng Nguyên đau lòng….Anh tốt với cô như vậy mà cô thì chẳng có gì đáp lại anh….Tình yêu cũng chưa chắc chắn vì mẹ cô vẫn lo nghĩ cho Yamamoto quá nhiều….Bà vẫn thích cô gả cho người gốc Nhật Bản chính hiệu hơn……
Suy nghĩ riêng của bản thân khiến Huỳnh Đan lơ là nên bị chiếc lưỡi thon dài xâm nhập vào khoang miệng….Một cảm giác thật lạ và k1ch thích làm cơ thể cô đang nóng lên….
Hoàng Nguyên càng hôn càng muốn nhiều hơn, anh càn quét lưỡi trong miệng cô, bản năng đàn ông khiến anh tự biết cách quấn lấy lưỡi cô một cách đầy đê mê dù là lần đầu tiên….
Cho đến khi cảm thấy bản thân khó thở, Huỳnh Đan dùng một tay đánh đánh vai anh. Lúc này Hoàng Nguyên mới buông cô ra, khoé môi cong lên mê hoặc khiến Huỳnh Đan không muốn cũng bị chìm đắm vào đó….
Bàn tay đặt lên gò má trắng nõn hồng hào, anh khẽ nói:
“Đan nhi, tôi sắp liệt đến nơi rồi…!”
“Hả?”
Huỳnh Đan dù thế nào thì cô vẫn còn rất ngây thơ, thuần khiết và suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng đơn giản nên điều Hoàng Nguyên nói làm cô mơ hồ khó hiểu….
Người đàn ông nở nụ cười bất đắc dĩ xoa đầu cô, tiếp tục cất tiếng:
“Hôm nay em đẹp lắm! Quả nhiên mệnh danh Thiên Thần dành cho em không ai phản đối….Tôi thật sự bị tiểu thiên thần này bắt mất hồn rồi….”
Huỳnh Đan ngượng ngùng cười mỉm sau đó đáp:
“Thiên thần làm sao bắt hồn, chỉ có yêu tinh mới vậy thôi…”
“Ừ ừ em nói gì cũng đúng cả. Đi nào chắc mọi người đang chờ chúng ta rồi.”
Hoàng Nguyên sủng nịnh cưng nựng gò má mịn màng và giúp cô ôm bó hoa. Huỳnh Đan gật đầu rồi đi đến chuẩn bị tiến vào xe thì……
Đùng Đùng Đùng
Tiếng súng vang lên hàng loạt làm Huỳnh Đan giật mình, đôi mắt to căng ra hơi hoảng. Tức khắc một vòng tay ấm áp đã kéo cô vào lòng trấn an….
“Đừng sợ, tôi ở đây mà!”
“Hoàng Nguyên sao lại có tiếng súng…Không phải là…”
Huỳnh Đan nhỏ giọng hỏi anh nhưng Hoàng Nguyên chỉ mỉm cười xoa nhẹ đầu cô. Lời nói nói ra như muốn trấn an cô gái nhỏ trong lòng:
“Đừng sợ, chúng nó muốn đụng đến tôi thì có nghĩa đã chán sống rồi….Có lẽ ở đây đã có sự sắp xếp hoặc là cố ý ám sát…”
“Cái gì…?”
Huỳnh Đan chợt rùng mình nhưng cô cố gắng không để bản thân ảnh hưởng anh….Anh đã nói vậy thì cô tin, cô tin anh sẽ bảo vệ được cho anh với cô thôi….
Hoàng Nguyên nghe tiếng động cơ xe rú âm cả đoạn đường thì đoán chắc kẻ muốn gây chuyện đang đến gần. Anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi đến cho tứ cận vệ của mình. Vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì cũng là lúc kẻ gây sự đã đến……
Một tên bặm trợn, to con với vẻ mặt ngang tàn vỗ vỗ tay đi đến chỗ hai người…Hoàng Nguyên theo trực giác ôm chặt Huỳnh Đan trong lòng….
Tên kia thấy anh thì môi hiện lên nụ cười xấu xa,đểu giả. Hắn gằn giọng:
“Quả nhiên là trời giúp bọn tao khi bây giờ mày chẳng có người nào bên cạnh để chống chọi cùng. Tốt, tốt lắm, sau đêm nay thì Hoàng Ưng sẽ bị xoá sạch khỏi giới Hắc đạo thôi….Ông chủ nhân nhượng mày nhiều lần mà mày không biết điều nên ông ấy buộc phải hạ mày xuống thôi….Vũ Khúc Hoàng Nguyên, ngày tàn của mày đến rồi, hôm nay chỉ có bỏ mạng chứ chẳng thoát được đâu….”
Hoàng Nguyên chẳng có gì là sợ hãi, tay chỉ ôm chặt cô gái trong lòng. Anh nhíu mày rồi nhàn nhạt lạnh giọng:
“Ông chủ? Charlos, Pirit?”