RƯỢU BẠC HÀ

Khương Mục nhìn lên ba mẹ vẫn còn trẻ trung trong ảnh chụp, nghĩ thầm nếu bọn họ ở dưới suối vàng có biết mình làm mấy chuyện đó đối với Tạ Nhiên, sợ là sẽ tức đến mức hiện hồn về đánh chết nghiệt tử là hắn.

Ba mẹ hắn đều là người chính trực thiện lương, dạy hắn cũng là đạo quân tử, nhưng ai dè hắn lại không giống bọn họ, lớn lên trở thành một người xấu xa, không từ thủ đoạn.

Đọc truyện tại 

Mà Tạ Nhiên, chính là một tia sáng nhạt trong lòng hắn.

“Con biết con không xứng được ở bên Nhiên Nhiên, con cũng từng nghĩ sẽ làm anh trai của em ấy cả đời này, cứ bảo vệ em ấy như vậy, bảo vệ đến già, bảo vệ cho đến khi con chết. Cả đời cũng không vượt quá giới hạn, nhìn em ấy yêu đương lập gia đình, sống cả đời cùng với người khác.”

“Nhưng con không làm được.”

Khương Mục trầm mặc nhìn xuống mặt đất, hắn nhớ lại cái ngày mà biểu hiện yên bình giả dối giữa hắn và Tạ Nhiên sụp đổ, trước ngày hôm đó, Tạ Nhiên lớn lên từng ngày, khát cầu của hắn đối với Tạ Nhiên cũng dần dần tăng mạnh, tựa như ngọn lửa trên đồng cỏ khô, nhưng hắn vẫn cho rằng, hắn có thể đeo cái mặt nạ anh trai ôn nhu này, vẫn luôn chống đỡ.

Nhưng ngày hôm ấy, là ngày Tạ Nhiên đi họp lớp.

Hắn lái xe đi đón Tạ Nhiên.

Thông qua lớp kính tối màu của xe, hắn thấy một nữ sinh tóc dài xinh đẹp quyến rũ, mặc váy ngắn màu xám, nhón chân, hôn lên sườn mặt của Tạ Nhiên.

Dưới ánh trăng, đường cong trên thân thể hoàn hảo của thiếu nữ lộ ra là điều không thể nghi ngờ, gió đêm nhẹ nhàng phất qua gò má của hai người, hắn thấy Tạ Nhiên bối rối đỏ mặt, có phần muốn trốn tránh, nhưng lại ngượng ngùng đẩy nữ sinh ra. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.

Một đám nam sinh nữ sinh bằng tuổi ở chung quanh lớn tiếng ồn ào, cười nói tùy ý, cách một con phố cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Khương Mục nắm chặt tay lái.

Hắn có thể cảm nhận được, đủ loại phòng tuyến mà hắn thiết lập trong lòng đã sụp đổ ngay trong thời khắc ấy, hắn chuẩn bị tâm lý cho mình nhiều hơn nữa, cũng không thể chống lại cơn ghen ghét đến trong nháy mắt này.

Chính là vào đêm hôm đó, lúc Tạ Nhiên đỏ mặt tới nói với hắn là không biết nên đáp lại lời tỏ tình của cô gái ấy như thế nào.

Tầm mắt hắn đỏ tươi một mảnh, kéo lấy Tạ Nhiên lôi vào trong lồng ngực mình. Trên người Tạ Nhiên là mùi sữa tắm dễ ngửi, có một loại hương nhẹ nhàng khoan khoái đặc biệt của người thiếu niên. Đến lúc hồi thần lại, Tạ Nhiên đã cả người trần trụi nằm ở dưới thân hắn, đầy người đều là dấu hôn đỏ sậm. Tạ Nhiên bị hắn doạ sợ, nước mắt ầng ậng trong hốc mắt, môi run rẩy gọi anh trai.

Khương Mục chỉ chần chờ vài giây, sau lại cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của Tạ Nhiên.

Tất cả đều đã quá muộn, hắn không thể tiếp tục làm người anh mãi mãi ôn nhu, mãi mãi sẽ không thương tổn Tạ Nhiên ở trong cảm nhận của cậu nữa.

Hắn chỉ là một tên côn đồ, sẽ giành được toàn bộ cơ hội đoạt lấy thứ mà mình yêu thích.

Khương Mục ngẩng đầu, nghiêm túc nói với bia mộ của ba mẹ hắn, “Con sẽ không rời bỏ Nhiên Nhiên, có lẽ em ấy hận con, có lẽ ba mẹ, chú Tạ cô Tạ đều sẽ hận con. Nhưng con không thể buông em ấy xuống được.”

“Cả đời này, con sẽ bảo vệ Tạ Nhiên thật tốt. Em ấy là sinh mệnh của con, quãng đời còn lại của con đều thuộc về em ấy.”

Tạ Nhiên không biết Khương Mục quỳ gối trước bia mộ của ba mẹ xong nói cái gì, cậu loáng thoáng có thể đoán được, có lẽ là có quan hệ với mình.

Cậu hận không thể quỳ xuống cùng với Khương Mục, nếu nói là đã làm sai, cậu tuyệt đối không ít hơn Khương Mục chút nào. Cậu cam tâm chịu trách nhiệm cùng với Khương Mục, nếu ba mẹ Khương gia ở dưới suối vàng có biết, trách tội bọn họ, cậu cũng tình nguyện chịu trách nhiệm cùng với Khương Mục.

Nhưng Khương Mục không cho cậu đi qua đó. Cậu cũng chỉ có thể nhón chân, trơ mắt nhìn Khương Mục cô đơn lẻ loi quỳ hồi lâu ở trước mộ ba mẹ.

Thật vất vả mới chờ được tới khi Khương Mục, cậu nhìn thấy khu vực đầu gối của Khương Mục đã bị hơi nước ẩm ướt trên mặt đất thấm vào, loang ra thành hai mảng nước tròn tròn.

Tạ Nhiên còn chưa kịp nói cái gì, lại thấy Khương Mục đi đến trước mặt ba mẹ mình, cong eo cúi đầu trước bia mộ của ba mẹ cậu.

Đọc truyện om 

Rồi sau đó, cũng quỳ xuống ở trước mặt ba mẹ cậu.

Tạ Nhiên hoảng sợ, cậu túm tay áo của Khương Mục muốn kéo hắn lên, nhà bọn họ hoàn toàn không có truyền thống phải quỳ lạy ba mẹ trưởng bối, vừa nãy Khương Mục quỳ với ba mẹ của hắn, lại là vì chuyện của hai người bọn họ, cậu ngăn không được.

Nhưng ba mẹ cậu, nói trắng ra là còn nợ Khương gia rất nhiều, bất luận có thế nào thì cũng không thể chịu một gối này của Khương Mục.

Nhưng cậu kéo Khương Mục không nổi.

Khương Mục giống như tòa núi khồng lồ che ở trước mặt Tạ Nhiên, Tạ Nhiên kéo hắn không được, đang định dứt khoát quỳ xuống cùng với hắn, lại bị Khương Mục ngăn cản.

Khương Mục nhìn cậu một cái, nắm chặt lấy tay của Tạ Nhiên.

Rất nhiều lời hắn đã nói ra hết với ba mẹ của mình, nhưng khi đối mặt với vợ chồng Tạ gia, lại không biết nên nói cái gì. Năm đó vợ chồng Tạ gia nhận nuôi hắn, đối xử với hắn không khác gì là với Tạ Nhiên, ngay cả trong di chúc của gia tộc, hắn và Tạ Nhiên đều được hưởng giống nhau.

Nhưng hắn không những không báo đáp, còn cưỡng ép đứa con trai duy nhất của bọn họ.

Đọc truyện tại 

Khương Mục nhìn ảnh của vợ chồng Tạ gia, mãi lâu sau, mới hạ giọng nói, “Cháu không dám xin hai người tha thứ, nhưng cháu là thật sự, thật sự thích Tạ Nhiên…”

Tạ Nhiên đứng bên cạnh hắn mở to đôi mắt, gần như không thể tin được lỗ tai của mình.

“Cháu biết, Tạ Nhiên vốn nên có một cuộc sống tốt hơn nữa, gặp được người tốt hơn, thành gia lập nghiệp, sinh con dưỡng cái, lại đều bị cháu huỷ hoại.”

Khương Mục không nói nổi nữa, mặc kệ hắn có hứa hẹn như thế nào, tình nguyện che mưa chắn gió một đời cho Tạ Nhiên ra sao, cũng không thay đổi được sự thật là Tạ Nhiên đã bị hắn cưỡng ép.

Hắn đối xử với Tạ Nhiên có tốt tới bao nhiêu, nhưng chỉ cần không phải là mong muốn của Tạ Nhiên, vậy không hề có chút giá trị nào cả.

Thế mà hắn còn có mặt mũi đến thề trước mộ của vợ chồng Tạ gia.

Nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được lực lượng lôi kéo truyền tới từ trên vai, vừa nhấc đầu, Tạ Nhiên hồng hồng con mắt, mạnh mẽ kéo hắn lên.

Khương Mục đứng lên theo ý của Tạ Nhiên, ngay sau đó đã bị Tạ Nhiên kéo tay, hai người ôm sát nhau, song song đứng ở trước mộ của ba mẹ Tạ gia.

Nước mắt của Tạ Nhiên không ngừng chảy xuông, cậu nhìn Khương Mục, thong thả nhưng lại kiên định mà lắc đầu.

“Không phải cưỡng ép, anh cũng không hề hủy hoại cuộc đời của em.” Tạ Nhiên khóc đến mức có phần nghẹn ngào, nhưng tiếng nói lại truyền tới rõ mồn một. “Em vốn dĩ, vốn dĩ cả đời này cũng không dám nói cho anh, nhưng mà em…”

“Nhưng mà em…”

Nước mắt của Tạ Nhiên rơi xuống mặt đất tạo ra mấy hố nhỏ tròn tròn.

“Nhưng em thật sự, đã thích anh từ rất lâu rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi