RƯỢU MƠ XANH

Thẩm Âm Âm hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không đúng.

Địch Việt là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác bỗng dưng thò qua hỏi: “Cuối cùng hôm qua hai người chơi cái gì?”

Thẩm Âm Âm suy nghĩ.

Tình huống tối qua quả thật rất ngượng ngùng, hiểu lầm anh muốn đánh nhau, làm phiền anh nói chuyện với bạn bè, cuối cùng lại liên lụy anh phải cùng mình đi xe bus, còn giúp cô cầm balo cả một đường.

Lại nói tiếp thì hôm qua quả thật là gây phiền phức cho cậu chủ này thật.

Anh ngày thường tự cao tự đại, không cho ai mặt mũi, tính tình ác liệt không tả được.

Nếu nói hôm qua anh xách balo cho mình, hình như sẽ tổn hại mặt mũi của anh.

Cô cẩn thận lắc đầu: “Không có gì.”

Thẩm Âm Âm không biết, qua lý giải của Địch Việt, càng không chịu nói, thì càng giấu đầu lòi đuôi.

Tục ngữ nói, nói càng ít, suy diễn càng nhiều.

Người trong cuộc không chịu nói gì hết, vậy chứng tỏ có rất nhiều chuyện không thể nói.

Tại đây vài giây thời gian, ngủ đến làm không rõ trạng huống Lục Quyết rốt cuộc chịu tỉnh lại.

Anh nhận ra có gì đó không đúng.

Rất không thích hợp.

Ban nãy anh nhìn thấy Thẩm Âm Âm, phản ứng đầu tiên là nghĩ bản thân đang ở nhà, ngủ thêm vài giây, Lục Quyết nhớ tới, hôm qua anh đâu có về nhà.

Dù có ở nhà thì Thẩm Âm Âm cũng không thể xuất hiện trong phòng anh.

Con nhóc này trốn anh còn không kịp.

Lục Quyết từ từ tỉnh lại, dựa vào ghế ngồi, vẻ mặt không ổn định, quai hàm căng chặt.

Địch Việt  ngồi xuống chỗ ngồi trước mặt Lục Quyết: “Tìm cậu, hình như định hỏi gì đó.”

Lục Quyết lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Việt, “Xen vào việc người khác.”

Anh đứng lên đi khỏi phòng học, Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, lập tức đuổi kịp anh.

Sau khi ra khỏi cửa lớp, Lục Quyết uể oải lười biếng đi dọc theo hành lang, nhưng vì đôi chân dài của mình, đi như thế nào cũng bỏ xa cô gái nhỏ một đoạn.

Mãi đến tận dầu cầu thang, cuối cùng Thẩm Âm Âm mới đuổi kịp anh.

Thậm chí cô còn có ảo giác: Nếu không phải Lục Quyết chịu đứng lại, cô căn bản không thể đuổi kịp anh.

“Chờ một chút,” Thẩm Âm Âm còn chưa nói hết lời, bỗng nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên.

Các đàn anh đàn chị sôi nổi đi vào lớp, trên hành lang rất nhanh đã không còn ai, cả tầng im ắng, như trong nháy mắt có ai đó ấn nút tắt tiếng.

Đây có phải cái gọi là cảm giác cấp bách của lớp 12?

Thẩm Âm Âm cực kì kính nể trong giây lát.

Nhưng không chờ cô cảm thán xong, Lục Quyết đã xuống tầng, bước chân anh rất lớn, Thẩm Âm Âm chỉ bắt được bóng trên tường ở chỗ ngã rẽ.

Cô không hề do dự xuống tầng, chạy một mạch đuổi theo Lục Quyết.

Ngày hè nắng chói chang, ánh nắng ác liệt, Thẩm Âm Âm thở hồng hộc túm chặt cánh tay Lục Quyết.

Có một vạch màu trắng bạc trên cổ tay áo phông xanh lam của anh, ánh bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi mắt Thẩm Âm Âm như bị kim đâm vào.

Nhưng cô cũng ngay lập tức phát hiện, Lục Quyết đã thay quần áo, hôm qua anh mặc không phải bộ này.

Chứ tỏ hôm qua anh không tùy tiện ở tạm tiệm net, khách sạn hoặc mấy chỗ linh tinh khác để qua đêm, ít nhất là chỗ có thể tắm rửa thay quần áo.

“Không đi học đi, theo tôi tới đây làm gì?”

Thẩm Âm Âm lấy lại tinh thần, “Sao tối hôm qua anh lại không về nhà.”

Lục Quyết buồn cười, “Cô Thẩm, lo chuyện bao đồng làm gì?”

Này không phải vô nghĩa sao?

Thời tiết nắng nóng, toàn bộ cơ bắp cô đau nhức, cũng chưa ngủ ngon, vác theo quầng thâm mắt đến trường tìm anh.

Nếu như nói không phải là lo chuyện bao đồng, thì cô cũng không có cách nào biện minh cho chính mình được.

Là không ngủ ngon? Truyện tranh không hay? Hay là điều hòa hỏng?

“Có lẽ tôi không nên quan tâm đến điều đó, nhưng”, đầu tiên Thẩm Âm Âm thành thật thừa nhận, lại nói, “Dì Trịnh rất lo lắng cho anh.”

“Lo lắng tôi? Vậy tại sao tôi chẳng nhận được cuộc gọi nào?” Lục Quyết gõ một cái trên đầu cô, “Tuổi còn nhỏ, nhưng sao lại thích nói dối thế?”

Thẩm Âm Âm dời tầm mắt một chút.

May cô đã phơi đen thêm mấy tone, dù có chột dạ đỏ mặt, cũng không rõ ràng như trước.

Lục Quyết bình tĩnh liếc nhìn khuôn mặt cô, nhấc chân đi về hướng cây long não ở bên trái, Thẩm Âm Âm cũng đi qua.

Tán cây rậm rạp, chỉ có chút nắng xuyên qua khe lá chiếu xuống, mát mẻ hơn vừa rồi rất nhiều.

Thẩm Âm Âm nghĩa ra gì đó trong lòng.

Dường như trong lúc vô ý, cô lại bắt được anh.

Thẩm Âm Âm chậm rãi lấy điện thoại ra, click mở giao diện add người liên hệ mới, đưa điện thoại cho Lục Quyết.

Anh nhướng mày: “Làm gì?”

“Đưa số điện thoại cho tôi, tốt nhất là add WeChat.” Thẩm Âm Âm nheo đôi mắt, bộ dạng cười ngoan ngoãn.

Trong mắt của Lục Quyết – một người đã từng ăn thiệt, cô cười như con hồ ly nhỏ, không có cái ý tốt gì.

“Lại có ý quỷ quái gì?” Lục Quyết chỉ dùng một ngón tay, đẩy điện thoại cô ra.

Thẩm Âm Âm ngẩng mặt nghiêm túc nói, “Về sau tôi sẽ phụ trách gọi điện thoại gọi anh về.”

Cái biểu cảm kia, nghiêm túc, giống y hệt lúc học lớp lý luận chính trị vậy

“Cô gọi điện thoại, tôi sẽ trở về?” Lục Quyết dường như nghe thấy điều buồn cười gì đó.

Thẩm Âm Âm gật đầu.

“Cô đang giỡn tôi à?”

“Không có mà, vừa nãy anh nói, không ai gọi điện thoại cho anh, cho nên anh không về, nhưng nếu ngược lại, có người gọi, anh sẽ trở về, cách hiểu của tôi đâu có lỗ hổng nào.” Ánh mắt Thẩm Âm Âm tỏ vẻ vô tội.

Lục Quyết nghe xong, mặt đen đi mấy phần: “Quỷ nhỏ, cô đang đùa với tôi à?”

Quỷ nhỏ?

Làm ơn, cô đã mười sáu tuổi.

Thẩm Âm Âm phát hiện, tới tận bây giờ, Lục Quyết đều gọi cô bằng mấy cái xưng hô “Con nhóc”, “Người nào đó trong nhà”, “Bà cô nhỏ”…… Đây là khi tâm trạng tốt.

Tâm trạng không tốt, xưng hô lập tức biến thành châm chọc “Cô Thẩm”, hay nói thẳng ra là, “Quỷ nhỏ”.

Hoặc cố tình nâng lên cao, hoặc cố tình dẫm xuống thấp.

Tâm trạng Thẩm Âm Âm như một mặt hồ phẳng lặng, quyết định không so đo với anh.

Cô đã trưởng thành, không giống như xưa, bị Lục Quyết chọc hai câu đã khóc um làng nước.

Với lại cái chuyện kia…… Cứ khiến cho Thẩm Âm Âm có cảm giác, bản thân nợ anh cái gì đó.

Chuyện đó cũng không thể dùng một câu xin lỗi nhẹ bẫng để bù đắp.

“Tôi không nói đùa, anh đưa điện thoại cho tôi đi”, giọng nói Thẩm Âm Âm mềm mại, “Tôi thề, không có chuyện thì sẽ không bao giờ quấy rầy anh.”

Lục Quyết nhìn nàng, vẻ mặt khó có thể nắm bắt, nhìn qua có vẻ bình tĩnh, không giống tức giận, nhưng anh mắt anh không dịu dàng một chút nào.

“Cô thích lo chuyện bao đồng như vậy, thành tích có tốt không?” Tay Lục Quyết đút túi, thoáng khom lưng, lại gần Thẩm Âm Âm.

Rất gần, cô có thể thấy bản thân trong đôi mắt đen ánh của anh, thậm chí còn đếm được số lông mi của anh.

Còn có thể ngửi thấy một mùi hương như có như không trên người anh, hình như là mùi nước giặt quần áo còn lưu lại.

Bây giờ Thẩm Âm Âm mới để ý tới, không biết mắt anh đã trở thành hai mí từ lúc nào, một cái nếp uốn rất sâu, không chút để ý kéo dài đến đuôi mắt.

Cô lui về sau một bước, mặt không đỏ tâm không loạn đáp: “Khá ổn.”

“Khá ổn, là khá như nào?”

Thẩm Âm Âm suy nghĩ, dè dặt ước lượng: “Top 10 của khối là không thành vấn đề.”

Lục Quyết ngồi dậy, hơi cong môi: “Rất mạnh miệng, vậy cô thi một lần cho tôi xem.”

“Nếu thi được, anh sẽ đồng ý với tôi?”

Lục Quyết cười như không cười liếc cô một cái, “Cô thi được đã rồi tính sau.”

Anh đi lướt qua người cô.

Thẩm Âm Âm như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi anh: “Tối nay anh có về không?”

Lục Quyết cũng không quay đầu lại: “Nói sau.”

Hắn đi đường bộ dáng, cách anh đi cũng giống con người anh, dường như chẳng để tâm đến cái gì.

Qua một lát đã chẳng thấy bóng dáng.

Thẩm Âm Âm có nguồn động lực học tập mới, lập tức ngồi xe điện ngầm về nhà, ngủ trưa cũng không ngủ, tự nhốt bản thân ở trong phòng để làm bài.

Cô đã thi được top 8 toàn khối, suốt cả kỳ nghỉ cô vẫn chăm chỉ làm đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thi trong top 10 vẫn ổn.

Mãi đến khi ăn tối.

Cô đeo tai nghe chống ồn suốt cả thời gian học, thím Ngụy gọi vài tiếng ở ngoài cửa, cuối cùng vào phòng vỗ vỗ cánh tay Thẩm Âm Âm.

“Âm Âm, ăn tối,” thím Ngụy cười hiền từ, “Nghe gì mà nhập tâm thế.”

Thẩm Âm Âm cười cười, cô cứng đờ đứng dậy cất điện thoại rồi cùng thím Ngụy đi xuống tầng.

“Đúng rồi, cậu Lục đã về.” Thím Ngụy nói.

Lục Quyết?

Ánh mắt Thẩm Âm Âm sáng lên, không ngờ hôm nay anh sẽ về.

Tốt quá, như vậy dì Trịnh không cần lo lắng nữa.

Cô chạy nhanh xuống cầu thang, thấy một người đàn ông đứng cạnh chiếc đàn piano ở tầng một, dáng người và chiều cao không khác lắm với Lục Quyết.

“Lục Quyết, anh về rồi à……”

Người nọ quay đầu lại, mặc sơ mi đeo cà vạt, gương mặt giống Lục Quyết năm sáu phần, nhưng trông rất chín chắn kiên nghị.

Đó là Lục Thiệu Tu.

Cô quên mất, thím Ngụy đối xử bình đẳng, đều gọi Lục Thiệu Tu và Lục Quyết là “cậu Lục”, từ trước cũng đã hay nhầm lẫn.

Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, giọng nói lanh lảnh vừa rồi giảm xuống tám độ: “Anh Thiệu Tu.”

“Nhìn thấy anh thì thất vọng như vậy à?” Lục Thiệu Tu đi đến trước mặt Thẩm Âm Âm, rất không khách sáo xoa đầu cô.

Thẩm Âm Âm xấu hổ cười: “Đâu có, em rất vui mà, đúng lúc em có mấy bài toán không hiểu……”

“Biết ngay con nhóc em không có chuyện gì tốt mà,” Lục Thiệu Tu nhìn đồng hồ, “Lát nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến, em gửi đề cho anh, anh sẽ dành chút thời gian làm bài cho em.”

Thẩm Âm Âm ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Thiệu Tu nhẹ nhàng vỗ xoa cô, lấy một cái túi nhỏ trên sô pha, “Nhận quà này.”

Thẩm Âm Âm cầm trong tay, “Cảm ơn anh Thiệu Tu.”

Anh ấy cười cười, đi đến cửa nhà ăn, nói chuyện với thím Ngụy: “Thím, cháu thím sao rồi?”

Dì Ngụy vội trả lời: “Chỉ bị mỏng một mảng ở mu bàn chân, không nặng lắm, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, ông nội nó cấp tìm được không ít phương thuốc dân gian.”

Lục Thiệu Tu: “Vẫn nên đến bệnh viên chính quy khám, tôi có quen với viện trưởng bệnh viện số 3, tôi sẽ nói với ông ấy, ngày mai chuyển qua viện đi.”

“Tôi không dám không biết xấu hổ như vậy……” Thím Ngụy xoa tay vào tạp dề, cười hơi co quắp.

“Không sao, tôi sẽ thu xếp”, Lục Thiệu Tu ôn hoà vỗ vai bà ấy, “Tôi đi ra ngoài, hai người cứ ăn đi.”

Thím Ngụy: “Không ăn ở nhà à?”

“Không ăn, có chút việc.”

Thẩm Âm Âm đưa Lục Thiệu Tu tới cửa, “Anh Thiệu Tu đi cẩn thận.”

Anh ấy xua xua tay, ý bảo cô trở về, bóng dáng cực kỳ giống với Lục Quyết.

Dù sao cũng là anh em ruột.

Nhưng Thẩm Âm Âm biết, Lục Thiệu Tu và Lục Quyết, và cô, đều là không giống nhau.

Lục Thiệu Tu là người lớn, ở trong nhà này, cùng với chú Lục, dì Trịnh là một nhóm, bọn họ đều thuộc phạm trù người lớn.

Cô đã từng thảo luận “Người lớn” là như nào với Tưởng Kiều.

Tưởng Kiều nói, người lớn là, tự dưng đến một giai đoạn nào đó của cuộc đời, bỗng nhiên chín chắn, có tiền, tự do, có thể muốn làm gì liền làm gì, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, giống như theo đuổi idol thì theo, không ai quản được cô ấy.

Dường như cũng có chút đúng.

Nhưng Thẩm Âm Âm cảm thấy, khó có thể được đủ đầy như vậy.

Cuộc sống không dễ dàng gì để trưởng thành, giàu có và tự do, cần phải cực kỳ cố gắng mới thực hiện được.

Muốn giống Lục Thiệu Tu như vậy, phong độ nhẹ nhàng lại không mất uy nghiêm, giống như có thể thu phục sở hữu sự.

Việc nặng nề nhưng lại giải quyết một cách dễ dàng thành thạo, chút thời gian rảnh rỗi cỏn con khi đi công tác vẫn có thể giải đề toán khó cho cô.

Từ khi Thẩm Âm Âm vẫn còn là một con nhóc, Lục Thiệu Tu cũng đã cao như vậy, cô nghe truyền kì của anh ấy mà lớn lên, gì mà trạng nguyên khối khoa học tự nhiên, MVP trong trận bóng rổ thời đại học, vận động viên quốc gia bậc một ……

Chưa kể đến bây giờ anh ấy là CEO của một công ty, danh hiệu và thành tựu nhiều không kể xiết.

Cái tên Lục Thiệu Tu có một vầng ánh sáng mạnh.

Luồng sáng này chiếu vào cô, ít nhiều gì cũng đè ép cô.

Khi cô hâm mộ ngước nhìn, trong lòng luôn có chút cảm giác kính sợ, không dễ đến gần.

Ở trong cái nhà này, chỉ có cô và Lục Quyết là trẻ con.

Tuy rằng Lục Quyết đã thành niên, có thể lái xe thể thao dạo phố, Thẩm Âm Âm vẫn cố chấp nghĩ anh với mình không khác biệt là bao.

Vậy nên vì sao buổi tối anh không về nhà?

Anh còn chưa phải là người lớn!

Làm xong một đề thi, đã gần rạng sáng, Thẩm Âm Âm uống sữa bò theo thường lệ.

Cô đứng cạnh cửa sổ, cắn ống hút, còn chưa tháo kính ra, cô thấy rõ Lục Quyết đang bước từng bước thanh thảnh vào sân.

Lần này không sai, chắc chắn là Lục Quyết.

Anh bước vào, đi vòng qua cổng rồi đi thẳng sang bên phải, hình như muốn trèo từ cửa sổ vào nhà.

“Lục Quyết ——”

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Lục Quyết ngờ vực ngẩng đầu.

Cửa sổ tầng hai, một khuôn mặt nhỏ ngó ra, đôi mắt sáng ngời, quơ quơ tay với anh, vui vẻ kêu lên “Đi cửa chính, trong nhà không có ai! Đừng trèo cửa sổ!”

Khi nói chuyện, có giọt nước rơi xuống, rơi trúng đầu anh, còn rơi trên quần áo.

Trời đâu có mưa.

Anh đen mặt ngẩng đầu lên, hộp sữa mà con nhóc này cầm bị nghiêng, sữa bò chảy tí tách từ ống hút xuống, mà cô còn hồn nhiên không biết gì.

Lục Quyết lau mặt, vừa ngửi, cmn, một mùi sữa bò nồng đậm, giống như vừa tắm bằng sữa bò.

Thật sự rất phục.

Nửa đêm không đi ngủ, lại canh ở chỗ này với công năng tự động tạo mưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi