RƯỢU MƠ XANH

Chưa từng gian nan như vậy.

Đã giống như đang ăn trộm, lại còn phải chịu đựng bầu không khí quỷ dị tùy thời hít thở không thông, Thẩm Âm Âm không ngừng hối hận.

Rốt cuộc vì sao vừa nãy lại muốn trốn đi?

Nếu không trốn đi, cùng lắm thì đối diện với Lục Thiệu Tu, cô có thể nghĩ ra một trăm cái lý do để giải thích thoái thác. 

Ít nhất cũng không phải nhìn anh Thiệu Tu tôn kính trước giờ, cưỡng hôn chị gái nhỏ nhà người ta…..

Cũng không cần phải bị nhốt ở bồn tắm với Lục Quyết, không biết làm như nào cho phải.

Còn che miệng người ta……

Cứ cảm thấy quái quái đâu đó.

Thẩm Âm Âm ở trong lòng yên lặng đếm ngược, đến lúc đó sẽ buông tay ra, “Ba, hai……”

“Á! Bên kia có người!”

Bỗng nhiên một tiếng kinh hô.

Trong lòng Thẩm Âm Âm chợt lạnh, tuy không nhìn thấy, cũng biết rõ một tiếng này là chị gái kia nói, chị ấy thấy bọn họ.

Xong rồi.

Cô và Lục Quyết cơ hồ đồng thời buông tay ra.

Lục Thiệu Tu đứng ở cửa phòng, vẻ mặt khó chịu vì bị mạnh mẽ đánh gãy, “Hai đứa ở đây làm gì?”

Lục Quyết vẫn là dáng vẻ không sao cả như cũ, anh đứng lên, nhún nhún vai, “Hai bọn em tới trước.”

Ý là, anh không có quyền chất vấn bọn tôi, là bọn anh quấy rầy bọn tôi.

……

Nói cái gì đấy, anh vẫn nên câm miệng không cần giải thích, càng bôi càng đen.

“Thằng nhãi……” Lục Thiệu Tu nhíu mày, giọng nói trầm xuống, mang theo tức giận nhàn nhạt.

Lục Quyết cũng không phải người sợ phiền phức, anh khiêu khích nói: “Em thì làm sao?”

“Lục Quyết!” Thẩm Âm Âm không vui mở miệng.

Mà chị gái váy trắng kia, còn trực tiếp véo Luc Thiệu Tu, tức giận trừng anh ấy một cái.

Chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Hai anh em vừa rồi còn táo bạo, bỗng nhiên đồng thời an tĩnh lại, không khí giương cung bạt kiếm, giống như hai quả bóng bị hổng, nhanh chóng xẹp xuống.

Nếu không phải tình huống không cho phép, Thẩm Âm Âm thật sự rất muốn cười.

Ánh mắt Lục Quyết vừa oán trách vừa nghẹn khuất, giống y như dáng vẻ Lục Tây Qua không được ăn chocolate vừa rồi.

Quả nhiên chủ nào vật nấy.

Lúc này, Thẩm Âm Âm lên sân khấu, cô cười ngoan ngoãn với Lục Thiệu Tu, “Chân em trẹo, Lục Quyết giúp em thoa thuốc, sau đó bọn anh đi vào.”

Nói xong, cô hơi tò mò nhìn về phía chị gái váy trắng kua.

Nhìn qua…… Dáng vẻ rất xinh đẹp.

Làn da trắng đến sáng lên, cao gầy tinh tế, màu môi mỹ lệ, không giống tô son, ngược lại giống như bị cái gì đó cắn…..

Thẩm Âm Âm mới nhìn thoáng qua, chị gái kia lập tức quẫn bách quay người đi.

Lục Thiệu Tu liếc cảnh cáo cô một cái, cởi áo vest, dịu dàng khoác lên đầu chị gái kia, thuận thế đứng phía trước chị ấy, ngăn trở tầm mắt người khác. 

Anh búng tay với Thẩm Âm Âm và Lục Quyết, chỉ vào cửa, “Đi nhanh.”

Thật hung dữ.

Hai anh em người này còn hung dữ hơn người kia.

Rời khỏi toilet, trở lại thư phòng để thoa thuốc, Thẩm Âm Âm tự mình làm, trải qua chuyện xấu hổ kia, cô nhận ra không khí giữa cô và Lục Quyết trở nên quái quái.

Vì để cho bọn họ không có vẻ đang ở chung một chỗ, Thẩm Âm Âm cố ý mở cửa thư phòng, miễn cho lại phát sinh chuyện khiến người ta xấu hổ gì nữa.

Khách khứa dưới tầng còn chưa tan tiệc, mấy người lớn đó chơi hăng thật.

Trong phòng sặc mùi thuốc hồng hoa, ngay cả hai con chó đều né xa Thẩm Âm Âm.

Mấy cái đồ không có lương tâm.

Nhưng Lục Quyết vẫn luôn dựa vào bàn làm việc, trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.

Thẩm Âm Âm vươn tay quơ quơ trước mặt anh: “Nghĩ gì thế?”

Anh lấy lại tinh thần, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua, dừng trên người cô.

“Em sẽ đi à?”

Thẩm Âm Âm sửng sốt: “Đi đến đâu?”

Lục Quyết xoay đầu: “Không có gì, đi thôi.”

Thẩm Âm Âm có thể nhìn ra lời nói của anh có ẩn ý.

Cô không truy hỏi, cô biết, Lục Quyết đã không muốn nói thì ai ép cũng không được.

Dưới tầng vang lên tiếng nhạc, bao phủ hết tiếng nói chuyện rầm rì của khách khứa, âm thanh chợt gần chợt xa.

Lục Quyết không quên được, khi anh vừa vào cửa, trong lúc vô tình nghe được đoạn đối thoại kia.

Một dì anh không quen nói với Trịch Chỉ Như, “Nghe nói khoảng thời gian trước Hà Tư kia đã về, cậu biết không?”

Trịnh Chỉ Như chần chờ một lát, gật đầu: “Có nghe qua, không biết thật giả.”

Người nọ thần bí nói: “Không phải là đến đón con gái chứ?”

Lục Quyết không có hứng thú nghe tiếp, chào hỏi xong lập tức lên tầng.

Tìm mấy phòng rồi cũng chưa thấy Thẩm Âm Âm, mãi đến khi anh vào thư phòng rồi, mới ngốc nghếch nhớ ra Hà Tư là ai.

Đó là hồi còn rất nhỏ, Thẩm Gia Vĩ và Hà Tư thường xuyên đưa Thẩm Âm Âm đến nhà làm khách.

Sau đó nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, cũng thường xuyên nghe Lục Hiển Văn và Trịnh Chỉ Như nhắc đến cái tên này.

Bà ấy là mẹ Thẩm Âm Âm.

Bà ấy đã trở lại, để đưa Thẩm Âm Âm đi.

Tròng lòng Lục Quyết hơi rối loạn, vừa mở cửa thư phòng, lập tức thấy tình cảnh Thẩm Âm Âm ngã ngồi trên đất.

Qua 9 giờ, khách khứa tan hết, một mình Lục Thiệu Tu tiễn khách ra cửa, không thấy chị gái vừa rồi.

Thẩm Âm Âm tuy tò mò, nhưng cũng không dám hỏi.

“Anh Thiệu Tu, bọn em đi nha.” Thẩm Âm Âm xua tay tạm biệt với Lục Thiệu Tu.

Lục Thiệu Tu cười cười với cô: “Con nhóc, quay về đừng nói bậy.”

Thẩm Âm Âm cắn môi cười cười, tay đặt ở bên môi, làm động tác kéo khóa, chắc chắn sẽ giữ bí mật.

Cửa đóng lại, thang máy di chuyển xuống, cô theo người nhà họ Lục vào trong xe.

Lục Hiển Văn và Trịnh Chỉ Như ngồi chung xe, Thẩm Âm Âm và Lục Quyết ngồi chiếc xe khác, Lục Tây Qua đi theo Thẩm Âm Âm. 

Rõ ràng nó chơi đến mệt mỏi, ghé vào trên đùi Thẩm Âm Âm ngủ gà ngủ gật. 

“Loại cảm giác này rất kỳ quái.” Thẩm Âm Âm bỗng nhiên nói.

Lục Quyết liếc nhìn cô một cái: “Sao?”

Giọng điệu Thẩm Âm Âm thấp xuống: “Anh Thiệu Tu lớn rồi, thì phải rời nhà đi, có phải mỗi người đều sẽ như vậy không?”

Trầm mặc một lúc, Lục Quyết nhàn nhạt nói: “Em cũng sẽ lớn lên, có phải em cũng rời đi không?”

Thẩm Âm Âm có vẻ rất mê mang: “Tôi không biết.”

Trên đùi, Lục Tây Qua nhắm mắt lại ngáy ngủ khe khẽ, Thẩm Âm Âm vuốt đầu nó từng cái một, cảm xúc không muốn xa rời tràn ngập trong lòng.

Cô thật sự rất thích sinh hoạt bây giờ, rất thích người bên cạnh cô.

Không thể tưởng tượng được, nếu có một ngày cần phải rời đi sẽ thế nào.

Cô còn muốn nhìn Lục Tây Qua lớn lên, biến thành con chó to uy phong lẫm liệt như Thiếu Tá.

“Vậy đừng nghĩ,” Lục Quyết bỗng nhiên duỗi tay, sờ sờ Thẩm Âm Âm đầu tóc, “Còn không có ảnh sự tình tưởng nó làm gì?”

Thẩm Âm Âm kỳ quái nhìn Lục Quyết.

Hôm nay anh hơi lạ.

Thẩm Âm Âm cảm thấy trong lòng anh cất giấu chuyện gì đó, nhưng với tính tình của Lục Quyết, chắc chắn không chịu nói.

Anh xoa tóc cô, không giống như muốn an ủi cô, ngược lại như muốn hấp thu lực lượng nào đó từ cô vậy.

Đêm đông rất dài, cây cối ngoài sân trụi lá trơ trọi, trụi lủi, bầu trời luôn ngập tràn sương mù xám xịt, rất ít khi thấy trời nắng.

Còn chưa đầy một tháng nữa là Tết đến, tức là năm mới, đây chính là kỳ nghỉ đông mà cả lớp mong chờ nhất.

Đáng tiếc hạnh phúc sẽ không dễ dàng như vậy.

Trước đó, họ phải vượt qua một trở ngại: Kỳ thi cuối kỳ.

Bất luận bọn họ không tình nguyện đến đâu đi chăng nữa, kỳ thi cuối kỳ cũng đúng lịch mà đến vào tuần cuối cùng của học kỳ, mọi người ngoài miện oán giận, trong lòng thì toàn lực ứng phó.

Bởi vì kỳ thi này, liên quan đến việc xếp lớp tự nhiên và xã hội học kỳ sau.

Nếu có thể đến lớp A, vì sao phải đến lớp B? Mà sự chênh lệch giữa hai lớp này, có khả năng chỉ chênh nhau vài phút ôn tập mà thôi.

Trong cả quá trình thi cử, Thẩm Âm Âm rất bình tĩnh. 

Một đêm trước khi thi, Lục Quyết ôn tập kiến thức học kỳ này lần cuối cùng cho cô, giọng điệu anh nhẹ nhàng trầm ổn, nói với cô, đừng lo lắng, em chắc chắn sẽ thi tốt.

Cái tư thế kia, kiêu ngạo nhưng có thể dựa dẫm, tuyên cáo cảm giác tồn tại của anh.

Thẩm Âm Âm có ảo giác, phảng phất như anh sẽ vĩnh viễn hộ tống bên cạnh cô.

Bởi vì trong lòng có chuẩn bị sẵn, sau khi có thành tích, Thẩm Âm Âm vững vàng ngồi top 5 toàn khối, cũng không trâu bò lắm, nhưng mọi thứ đều đang phát triển theo hương tốt đẹp.

Lục Quyết ở sân bóng chơi bóng rổ, hôm nay bọn họ thi đấu với trường số 5, từ tiếng thét chói tai của các nữ sinh, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt dền nhường nào.

Thẩm Âm Âm chưa bao giờ thích tham gia vào các hoạt động náo nhiệt này.

Nhưng lần này không giống.

Trong lòng cô tràn đầy khát vọng muốn nói chuyện, muốn báo tin vui với anh – người thầy phụ trách tận tình, vì thế cô đến quầy bán quà vặt mua trà xanh Phương Đông, định đưa anh vào lúc nghỉ giữa trận.

Quà ít tình nhiều.

Chắc chắn anh sẽ cảm động không thôi.

Thẩm Âm Âm ôm đồ uống, vui vẻ rạo rực đứng ở biên sân bóng, kéo chút khoảng cách với đám nữ sinh gào thét cố lên đến chói tai.

Với phương pháp dạy đồ ngốc của Lục Quyết, cô đã học xong phương pháp ném rổ của đồ ngốc.

Nhưng cô vẫn không hiểu bóng rổ, vận động này quá mức kịch liệt, quá mức va chạm, người xem túa mồ hôi.

Dưới ánh chiều tà, cô thấy Lục Quyết thành thạo di chuyển trên sân bóng, đường parabol ném bóng vào rổ lưu loát xinh đẹp, ngắn gọn rõ ràng như khi anh dùng công thức để giải đề.

Đồng phục màu trắng, chính là điểm nhấn của trận đấu, dáng vẻ thiếu niên chạy như báo săn mồi chạy trên thảo nguyên, khiến người khác để ý, cô không thể không nhìn anh, tim đập dữ dội.

Sau một lần ghi bàn dứt khoát, Lục Quyết dừng lại, vén áo lau mồ hôi.

Đường cong cơ bụng rắn chắc rõ ràng. 

Quả nhiên, lại là một trận thét chói tai.

Thẩm Âm Âm xoa lỗ tai, bỗng nhiên cổ động, theo các cô ấy cùng nhau kêu cố lên.

Cô không quen việc gào thét lớn tiếng như vậy, mặt đỏ ửng lên, còn không theo kịp tiết tấu của các cô ấy.

Lục Quyết từ xa xa nhìn qua.

Thẩm Âm Âm không xác định được anh có phải nhìn mình không, nhưng cô không tự chủ được mà cười rộ lên, giơ đồ uống trong tay lên, dựng ngón tay cái với anh.

Tôi thi rất ổn.

Cảm ơn anh nha.

Lục Quyết cười cười, thị lực của anh tốt, thấy dáng vẻ Thẩm Âm Âm mặt đỏ tai hồng, bộ dạng vừa đáng yêu vừa khiếp đảm, còn có mấy sợi tóc ngốc nghếch chỉa lên trên đỉnh đầu cô, nhu nhược bay bay.

Đồ ngốc.

Trận bóng rổ vừa rồi còn mới mẻ nóng bỏng, bỗng nhiên trở nên đần độn vô vị.

Anh chỉ muốn chạy đến bên cô, uống đồ uống khó uống trong tay cô, hỏi cô sao ngay cả kêu cố lên cũng không biết, còn khiến mặt bản thân đỏ bừng bừng.

Nhưng mà còn nửa trận sau.

Bỗng nhiên, anh nhận ra ánh mắt Thẩm Âm Âm thay đổi.

Tuy rằng nhìn chằm chằm về phía anh, nhưng lại xuyên qua anh, nhìn về chỗ không biết tên nào đó ở phía sau.

Anh còn chưa kịp nhìn về sau, Thẩm Âm Âm đã chạy mất.

Đây là lần đầu tiên Lục Quyết thấy Thẩm Âm Âm chạy nhanh như vậy, kiên quyết như vậy.

Đồ uống của anh vẫn còn bị Thẩm Âm Âm nắm chặt trong tay.

Hôm nay cô mặc hơi nhiều, khi chạy còn như một con chim cánh cụt vụng về, nhưng người nọ phía trước cũng không có chỗ nào đi, bà ấy còn đi giày cao gót, càng không thể chạy nhanh.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Âm Âm phát huy tiềm năng chạy bộ, mới vừa ra khỏi cổng trường, ngay lập tức bắt được bà ấy trước quầy nấu ngô.

“Chạy! Mẹ lại chạy đi! Con xem hôm nay mẹ định chạy đến đâu!”

Cô cực kỳ kích động, giọng nói bị nhiễm vài phần khóc nức nở, hít thở không đều, đứng đó thở dốc không ngừng.

Bóng dáng người phụ nữ hơi run rẩy, khoảng chừng mười mấy giây trôi qua, cuối cùng cũng quay đầu lại.

“Âm Âm……”

Cho dù không hề còn trẻ tuổi, cũng có thể nhìn ra mỹ mạo ngày trước, khuôn mặt mơ hồ giống với Thẩm Âm Âm. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi