RƯỢU MƠ XANH

Ai muốn anh học lại?

Thẩm Âm Âm thở phì phì trừng mắt nhìn Lục Quyết một cái, vùi đầu làm chim cút, cầu nguyện thần “dâu” có thể đối xử tốt với cô thêm chút.

“Tài xế, đến bệnh viện gần nhất trước.” Lục Quyết nói.

Thẩm Âm Âm cuống quít nói: “Không đến bệnh viện!”

Lục Quyết nhíu mày, hạ giọng, ôn tồn nói: “Đau bụng như thế sao không đi bệnh viện?”

Lời nói của Thẩm Âm Âm mơ hồ: “Bệnh viện không chữa được, em nằm chút là tốt rồi.”

Tay cô bị Lục Quyết nắm lấy, lạnh ngắt, hơi có chút mồ hôi lạnh.

Nhất định do mùa hè đã ăn uống nhiều đồ lạnh.

Lục Quyết không hiểu vì sao cô lại không chịu đến bệnh viện, anh bỗng nhiên nghĩ đêm buổi đêm nào đó ba năm trước, Thẩm Âm Âm ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ khó chịu giống như đúc với bây giờ.

Anh lại nghĩ đến gì đó, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

“Tài xế, đi nhanh một chút.” Một tay Lục Quyết ôm lấy Thẩm Âm Âm, để cô dựa vào lòng ngực, lấy điện thoại ra nhìn một lát.

Rất nhanh, tài xế lái xe đi vào cửa khách sạn Holiday.

“Đi thôi, anh đã đặt phòng trước rồi.” Lục Quyết nắm tay Thẩm Âm Âm xuống xe.

Thẩm Âm Âm rất mệt mỏi, cực kỳ muốn ngủ, cơn đau đớn ở bụng nhỏ ngày càng rõ ràng, cả người kiệt sức, chỉ muốn nằm bất động.

Nhưng cô vẫn không quên thứ quan trọng nhất.

“Anh có đặt hai phòng không?” Cô hỏi Lục Quyết.

Anh lấy vali ra, cậu bé giữ cửa khách sạn cực kỳ có ánh mắt đi lên nhận vali, lúc này Lục Quyết mới nói với Thẩm Âm Âm: “Một phòng.”

Không biết có phải vì quá đau nên sinh ảo giác không, Thẩm Âm Âm cảm thấy giọng điệu Lục Quyết hơi quái quái.

Không giống sự tản mạn chẳng có chuyện gì như bình thường.

Hình như có chút nặng nề không nói thành lời được.

Mặc kệ mấy cái đó, Thẩm Âm Âm túm chặt tay áo Lục Quyết: “Một phòng không được, em……”

“Trong cái não hạt nho của em lại nghĩ gì rồi?” Lục Quyết bực mình nâng tay lên, theo thói quen định gõ đầu cô, lại nhớ đến hiện tại không ổn lắm, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống.

Anh giải thích: “Anh đặt phòng xép, mỗi người một gian.”

Lúc này Thẩm Âm Âm mới yên tâm, “Anh nói sớm đi chứ.”

“Em nghĩ anh là loại người gì, cầm thú hả?” Ngữ điệu Lục Quyết bỗng nhiên mất tự nhiên, “Với lại, bây giờ em thành như vậy, anh có thể làm gì em chứ?”

“Em thế nào?” Thẩm Âm Âm lúc đầu còn khó hiểu, lại nhìn dáng vẻ có ẩn ý trong lời nói của Lục Quyết, bỗng nhiên phản ứng lại, “Anh, anh sao biết……”

Lục Quyết đỡ bả vai Thẩm Âm Âm, để cô ngồi xuống ghế sô pha ở sảnh, cúi người nói: “Thiên tài anh đây có thể tự học, không thể à?”

Thẩm Âm Âm kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng hình anh.

Ngay cả bóng hình cũng kiêu ngạo không ai bì được.

Cô nhân lúc này, đi toilet tầng một sử dụng băng vệ sinh, tuu hơi khó chịu, nhưng cũng còn may, may là cô luôn có thói quen chuẩn bị đồ dùng cá nhân ở trong túi…..

Nếu không bây giờ thật sự rất thảm.

Xử lý bản thân xong xuôi, Thẩm Âm Âm nhanh chóng về sô pha ngồi.

Lục Quyết ở bên kia đã làm xong thủ tục nhận phòng, lấy thẻ phòng, từ chỗ nhân viên lễ tân nhận vali.

Lục Quyết đi đến bên cạnh Thẩm Âm Âm, không nói một lời, khom lưng ôm cô lên.

“Có người nhìn……” Tuy cô không thoải mái, nhưng da mặt vẫn mỏng, tiếp xúc thân mật ở nơi công cộng như vậy thật sự hơi ngại ngùng.

Cô cứ nghĩ tiếp đó Lục Quyết sẽ mất kiên nhẫn cà khịa lại cô hai câu.

Ví dụ “Em có thể đi thì cứ tự nhảy xuống mà đi”, hoặc là “Không ai nhìn em đâu đừng tự mình đa tình”.

Không ngờ anh lại dịu dàng bất ngờ, hạ giọng nói: “Không ai nhìn em, bọn họ đều đang nhìn anh, người mất mặt cũng là anh, yên tâm.”

Khuôn mặt Thẩm Âm Âm nóng lên, việc đã đến nước này, thả lỏng cơ thể, vùi đầu vào ngực Lục Quyết.

Bước chân anh ổn định, cùng nhịp với tiếng tim đập có lực, mang đến cảm giác an toàn lớn lao cho cô.

Chắc là không nhìn thấy đâu, dù sao cũng là bạn trai cô, thích ôm thế nào thì ôm thế đó, không ai quản được.

Cô an tâm nhắm mắt lại, để mặc anh đưa cô đến phòng.

Lục Quyết đặt một phòng xép, giây đầu mở cửa ra, rèm cửa mỏng màu trắng đong đưa trước cửa sổ sát đất, lọ hoa mới mẻ bày biện trong phòng, mùi thơm hợp lòng người, anh cúi đầu nhìn, người con gái trong ngực vẫn cau mày, chìm vào giấc ngủ không an ổn.

Tuy đã ngủ, nhưng vẫn nhìn ra Thẩm Âm Âm rất khó chịu.

Trong lòng Lục Quyết như bị véo một cái, trên mặt vẫn bình thường như mọi ngày, không chút biến sắc đặt người con gái lên chiếc giường mềm mại của khách sạn.

Anh sờ mấy hạt mồ hôi lạnh trên trán Thẩm Âm Âm, rút khăn giấy lau giúp cô, rồi đắp chăn đàng hoàng, đứng dậy định đi.

“Anh trai….” Thẩm Âm Âm không mở mắt, khó chịu đến mức nhỏ giọng nỉ non.

Nhìn qua cô vừa yếu ớt vừa bất lực, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường rất nhiều, đôi môi cũng không sắc đỏ, lông mi run rẩy, như con bướm bị xối ướt trong rừng rậm sương mù.

“Anh đây,” Lục Quyết ngồi ở mép giường, “Anh đi đun nước cho em uống.”

Thẩm Âm Âm bẹp miệng nhỏ giọng nói: “Em không uống nước, muốn anh ở bên em.”

Lục Quyết hơi sửng sốt.

Sự mềm mại lan tràn trong lòng anh, nắm tay Thẩm Âm Âm, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay lạnh lẽo của cô, thấp giọng hỏi: “Cái thời điểm này trước đây, em làm như nào?”

Đáp lại anh, là cái lắc đầu nhẹ nhàng khó nhìn ra của Thẩm Âm Âm.

Cô nghiêng người, cơ thể cuộn tròn, như một con tép vậy, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

“Không sao, em ngủ trước đi”, Lục Quyết như đang suy tư gì, nói, “Anh tự học một lát.”

Bảo đảm giao cho cô giáo Tiểu Thẩm một bài thi vừa lòng.

May là còn công cụ internet toàn năng này, còn có app đặt cơm hộp mau lẹ, mới qua nửa giờ, Lục Quyết đã mua được đồ anh muốn mua, không cần rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Âm Âm.

Trong mơ mơ màng màng, Thẩm Âm Âm nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, tiếp theo là tiếng nói chuyện đ è xuống của Lục Quyết, anh đừng dậy, chậm rãi bước đi, không biết qua bao lâu, lại về đây.

Thẩm Âm Âm không ngủ, vì đau đớn nên mất đi sức lực, cô lười nhúc nhích, vẫn còn ý thức, có thể cảm nhận được động tĩnh quanh người.

Bỗng nhiên cô ngửi thấy một mùi ngọt ngấy, cánh mũi khẽ hít vào.

Mở mắt ra, Lục Quyết quay lưng về phía cô, đang bận rộn gì đó ở cạnh bàn, cái mùi vị ngọt ngấy kia lan ra từ chỗ anh.

Thẩm Âm Âm phát ra tiếng rầm rì như con vật nhỏ, kéo được sự chú ý của Lục Quyết.

Anh quay đầu lại, trong tay cầm một ly nước trong suốt, thành ly hiện lên màu đỏ đậm đặc, tản ra hương vị của nước đường đỏ.

“Dậy đúng lúc, uống cái này trước đã.” Lục Quyết đỡ Thẩm Âm Âm ngồi dậy, lót gối dựa cho cô.

Thẩm Âm Âm xoa xoa đôi mắt, bỗng nhiên nhận ra cái cảnh này quen quen.

Hai năm trước Trịnh Chỉ Như sinh bệnh nằm viện, chú Lục chăm sóc bà, cũng đỡ bà đến cạnh cửa sổ, dịu dàng lót gối dựa.

Ngay cả động tác cẩn thận cũng giống nhau như đúc, không hổ là hai cha con.

Thẩm Âm Âm hỏi: “Nước đường đỏ đâu ra thế?”

“Mua.” Lục Quyết lời ít ý nhiều trả lời.

“……” Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ nói, “Tất nhiên em biết là mua, em hỏi sao anh lại biết em cần nước đường đỏ.”

Lục Quyết nhún nhún vai: “Bởi vì không muốn bị cho thôi học.”

Thẩm Âm Âm đau bụng, nhưng vẫn không nhịn được cười, cô hắng giọng nói: “Cho em uống.”

Giọng điệu có chút kiêu ngạo, khó lắm mới sai sử được cái tên nhị thế tổ này.

Ly nước nhanh chóng đến cạnh miệng, Lục Quyết bỗng dừng lại, Thẩm Âm Âm trơ mắt nhìn ly nước đường đỏ rời xa cô, buột miệng thốt ra: “Anh làm gì thế?”

Lục Quyết có ý định trêu cô: “Khi nào thoải mái rồi, cùng anh đi chơi mấy ngày, hay muốn về ngay?”

Anh dùng cái chữ “cùng” này…..Tỏ vẻ anh muốn ở lại?

Thẩm Âm Âm nghĩ nghĩ, nói: “Nghe anh.”

Cái đáp án này thật đa năng.

Lục Quyết hiển nhiên rất vừa lòng, anh mỉm cười, lại hỏi: “Còn để anh rớt môn không?”

Này……

Thẩm Âm Âm không dám tin tưởng, trừng mắt nhìn anh, nói: “Sao anh dám uy hiếp cô giáo?”

Lục Quyết nói: “Uy hiếp em đấy, vì không rớt môn, không bị cho thôi học, cái gì anh cũng làm được.”

Anh cười như một con sói xám tàn nhẫn không từ thủ đoạn.

Vì ngậm đi thỏ trắng nhỏ mà anh đã thèm nhỏ dãi từ lâu, cái phương pháp nào cũng bày ra được.

Thẩm Âm Âm hầm hừ, không có cách nào đối phó anh.

Bởi vì trong tay con sói xám này, đang cầm loại kẹo mà cô muốn.

Nếu bây giờ bọn họ ở trong một quyển truyện, Lục Quyết sẽ là một nhân vật phản diện đủ tiêu chuẩn.

Thỏ trắng nhỏ lựa chọn cúi đầu thỏa hiệp trước vai ác, cô li3m môi, nói rất không có cốt khí: “Không để anh rớt môn.”

“Miễn thi? Trực tiếp tốt nghiệp?” Lục Quyết sấn lại gần chút, vị tuyết tùng của bọt cạo râu lẫn lộn với mùi ngọt ngào của nước đường đỏ, từng đợt nhẹ nhàng quyến rũ Thẩm Âm Âm.

Cô giận đến mức đôi mắt đỏ lên: “Không uống!”

Trêu quá đà, thấy cô sắp trở mặt, nếu nói thêm câu nữa, sợ rằng sẽ trực tiếp cho anh nghỉ học.

Khó mà làm được.

Lục Quyết biết điều, thấy có chuyển biến tốt thì ngừng lại, anh đưa ly nước đến bên miệng Thẩm Âm Âm, “Uống cái này đi, cho em xem thành quả học tập vừa rồi của anh.”

Thẩm Âm Âm nhìn thái độ nhận sai tích cực của anh, bấy giờ mới nhận lấy ly nước, bóp mũi, uống nước đường đỏ.

Rất ngọt.

Chắc chắn anh đã cho rất nhiều đường.

Độ ngọt ngấy khiến Thẩm Âm Âm nhăn mày, giây tiếp theo, Lục Quyết lấy một thanh chocolate nhỏ từ trong túi ra như đang sử dụng ma thuật, xé bao bì, đưa đến bên miệng Thẩm Âm Âm.

“Chocolate đen, 70% cacao, có thể giảm độ ngọt ngấy, trên mạng nói chocolate có thể giúp giảm đau ở…… thời điểm này,” Lục Quyết kéo khóe miệng, “Nhưng anh cho rằng điều này là phi lý.”

Thẩm Âm Âm ăn luôn chocolate trên tay anh, “Vậy anh còn mua?”

“Dù sao cũng không làm em đau thêm, ăn một miếng cũng không sao.” Anh nói xong đứng lên, cầm lấy túi đồ trên bàn, lấy từng hộp từng hộp đặt trước mặt Thẩm Âm Âm.

Tất cả đều là thuốc giảm đau, các loại nhãn hiệu, cô nhìn đến sửng sốt.

Đây là chuẩn bị để tối nay đi mở quán à?

Lục Quyết thong thả ung dung giải thích: “Mấy thuốc giảm đau này anh đã tìm hiểu, có thể dùng cho….tình huống này của em, theo lý thuyết, uống một lượng nhỏ sẽ không gây nghiện, bởi vì là thuốc chống viêm không chứa steroid, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện tác dụng phụ là đau dạ dày.”

Thẩm Âm Âm chớp chớp mắt: “Anh định đổi nghề sang bác sĩ à?”

“Không có hứng, tạm thời anh chỉ muốn giữ học phần thôi.” Lục Quyết ý vị thâm trường mà liếc nhìn nàng một cái.

Thẩm Âm Âm uống nước đường đỏ, bụng nóng lên, cảm giác rõ ràng đã tốt hơn nhiều, cô trộm cười, “Vậy anh phải cố gắng tiếp nha! Em coi trọng anh!”

Lục Quyết lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt như có như không, nhưng ở trong hoàn cảnh vừa trầm mặc vừa u tĩnh, Thẩm Âm Âm cảm thấy khô nóng khó giải thích.

“Anh nhìn em làm gì?” Cảm giác thật kỳ quái.

Ánh mắt Lục Quyết đi xuống: “Cô Tiểu Thẩm, trên miệng dính đồ rồi.”

Hả?

Thẩm Âm Âm hơi xấu hổ, li3m khóe miệng theo bản năng, hành động vô tâm của cô, vừa có vẻ vô tội vừa mê người, nai con xinh đẹp, cũng không biết bản thân đã làm sai gì, vô cớ thu hút sự thèm muốn của thợ săn.

Lục Quyết sấn qua, bất ngờ hôn Thẩm Âm Âm, hay tay ôm chặt lấy cô, khiến cô không thể tránh thoát, nhưng lại tràn ngập ấm áp.

Hai mắt Thẩm Âm Âm mở to, tay chân lộn xộn, mãi đến sắp không thở nổi, Lục Quyết mới buông cô ra.

“70% hơi đắng nhỉ, lần sau chúng ta ăn độ ngọt cao hơn.” Sói xám lau nước ở khóe miệng, lộ ra nụ cười mỉm đắc ý thỏa mãn.

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Thỏ trắng Âm nào đó: Trừ điểm! Trừ sạch luôn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi