RƯỢU MƠ XANH

Tóc xanh sấm sét nghe thế sửng sốt một chút, nhìn cô gái vóc dáng nhỏ xinh trước mặt, “Ai đó…… Trong nhà?”

Lục Quyết “Ừ” một tiếng, không giải thích thêm, vỗ vỗ balo Thẩm Âm Âm, “Đi thôi.”

Trùng hợp thay, vào lúc này bụng Thẩm Âm Âm cố tình kêu một tiếng.

Tiếng động cũng không hề nhỏ.

Chuyện này lập tức trở nên xấu hổ.

Mặt cô đen thêm hai độ, nhưng lỗ tai vẫn trắng nõn, nổi lên rặng ửng đỏ, nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Lục Quyết hỏi: “Đói bụng?”

Thẩm Âm Âm trả lời mơ hồ không rõ:”Tối ăn hơi ít.”

Khóe miệng Lục Quyết cong lên, “Muốn ăn?”

Thẩm Âm Âm xoay người, góc độ chỉ có Lục Quyết mới nhìn thấy hành động, nhẹ nhàng gật đầu.

Giống y hệt con chim cút nhỏ ủ rủ cụp đuôi.

“Thế đi thôi, ăn xong rồi đưa cô về nhà.”

Lục Quyết đi lướt qua bên người Thẩm Âm Âm, ánh trăng ló rạng sau áng mây, chiếu trên mặt đất, nhìn qua, sườn mặt thường ngày lạnh lùng của anh cùng có một chút dịu dàng. 

Thẩm Âm Âm theo sau, “Nhưng mà chú Nhàn còn đang đợi tôi.”

“Gọi điện thoại là được rồi,” Lục Quyết quay đầu lại, hiện lên một nụ cười, “Nói dối vài câu thôi, đừng bảo cô không nói dối.”

Thẩm Âm Âm dừng bước, nhỏ giọng nói: “Thôi, tôi không ăn đâu, về nhà sớm vậy……”

Tóc xanh sấm sét nghe thấy, vội nói: “Đừng mà, đã đến tận nơi rồi, anh trai mời em ăn.”

“Kệ cô ta”, Lục Quyết khẽ hừ một tiếng, nhấc chân đi, “Cô tự mình đi ra ngoài đi, tôi sẽ không đưa cô ra.”

Anh chắc chắn ngõ này rất lòng vòng rắc rối, Thẩm Âm Âm rất khó có thể đi ra ngoài.

Ban nãy bọn họ nói, khu vực cạnh đây rất loạn, Thẩm Âm Âm hơi khó xử.

Cuối cùng là tóc xanh sấm sét hòa giải, hắn vỗ vỗ vai Thẩm Âm Âm: “Đi ăn chút đi, đừng nghe tên nhóc thối này, cậu ta mạnh miệng thế đó.”

Vị đại ca này mày rậm mắt to, dù có nhuộm tóc xăm mình, nhưng lại có khí chất chính trực, nói chuyện cũng hiền hoà.

Thẩm Âm Âm không hé răng, theo hắn quẹo vào hẻm nhỏ bên kia, vừa đi vào đã nhìn thấy một tiệm đồ nướng.

Không có biển hiệu, chỉ có nhà dân bình thường, mới đến cửa đã ngửi thấy hương thơm khắp bốn phía, trừ học sinh, không ngờ còn có khá nhiều người lớn, làm ăn rất phát đạt.

Tóc xanh sấm sét đắc ý nói: “Đây là nhà anh mở, em cứ ăn thoải mái.”

Cái giọng điệu khoe khoang kia, dường như không phải mở một tiệm đồ nướng nhỏ, mà là mở một tập đoàn đồ ăn xuyên quốc gia.

Thẩm Âm Âm đứng ở cửa, hơi cứng đờ.

Từ vừa nãy, Lục Quyết không thèm để ý tới cô, mà xung quanh đều là bạn bè anh, Thẩm Âm Âm cảm giác bản thân không có lý do ở lại.

Cô rất muốn xoay người đi ngay, nhưng mà, tiệm đồ nướng này thật sự rất thơm.

Khách hàng đều ngồi tốp năm tốp ba ở bàn lùn, uống bia, ăn xiên.

Thẩm Âm Âm nhìn hình ảnh này, bụng lại không biết cố gắng mà kêu một tiếng.

Tóc xanh sấm sét tên là Nghiêm Đông, mấy người phục vụ trong tiệm đều gọi hắn là anh Đông, tiếp đón nhanh chóng và mang mấy cái bàn và mấy cái ghế dựa dài ra.

Hắn nhiệt tình tiếp đón Thẩm Âm Âm, “Đến, ngồi đây chọn đồ ăn, muốn ăn cái gì cứ trực tiếp lấy.”

Thẩm Âm Âm liếc nhìn Lục Quyết một cái, đứng không nhúc nhích.

Cô mặc quân phục huấn luyện, buổi tối rất nóng, mép tóc mái dính dính, trên lông mi cũng có xíu hơi nước, đeo một cái balo màu rằn ri, không biết bên trong đựng gì, đè nặng khiến lưng cô thẳng đứng lên.

Bộ dạng gắt gao nắm chặt quai balo, trông ngốc không chịu được.

Lục Quyết dùng chân đá đá ghế nhựa, nhìn cô: “Biết sao nó lùn vậy không?”

“……” Nhìn vẻ mặt kia của, có thể đoán ngay ra những lời tiếp theo không phải lời hay ý đẹp.

Nhưng kỳ quặc là, Nghiêm Đông còn ngơ ngác tiếp lời: “Vì sao?”

“Tâm tư quá nặng*, không thành thật, có chuyện không nói thẳng, cứ phải để người ta đưa đến trước mặt.”

*Cụm gốc: Tâm nhãn quá nhiều.

Nghiêm Đông suy tư: “Tâm nhãn nhiều hả, thế không thể ăn ngó sen, mau bỏ ngó sen đi.”

…… Lại còn thêm cái nhân vật phụ này nữa.

Thẩm Âm Âm cắn môi, lén lút trừng mắt nhìn Lục Quyết.

Anh cười cười, đi đến cạnh bếp nướng BBQ.

Một cậu bé mặc áo trắng đang đứng rắc bột cay vào que xiên, Lục Quyết cũng không nói chuyện, rút một tờ giấy ra, lấy một xiên thịt, đi đến trước mặt Thẩm Âm Âm.

“Nào, bà cô nhỏ, tôi xin cô ăn được chưa?”

Thẩm Âm Âm nhìn xiên thịt, lại nhìn Lục Quyết, không hiểu trong hồ lô của anh lại bán thuốc gì.

“Không phải cô muốn ăn, mà là tôi xin cô ăn, như vậy được rồi đi?” Lục Quyết đưa xiên thịt cho cô, mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Cầm lấy đi, muốn tôi đút à?”

Thẩm Âm Âm nhịn cười, giữ vững biểu cảm rụt rè, vươn tay nhận lấy.

Rõ ràng có một tờ giấy bọc lấy rồi, nhưng Thẩm Âm Âm vẫn thấy nóng, cô “a” một tiếng, ngón tay không ngừng xoa thùy tai.

Càng xoa càng đỏ.

“Chậc, phiền muốn chết,” Lục Quyết lại đưa xiên thịt đến bên miệng Thẩm Âm Âm, lại cẩn thận không chạm vào da cô, “Cứ vậy ăn đi, nhanh lên.”

Thơm quá.

Cô nuốt nước miếng, đôi mắt hạnh nhân lúng lính chuyển động, cố gắng thổi bớt nóng, mới cẩn thận cắn một miếng.

Thịt heo và bột ớt hoàn mỹ hòa quyện với nhau, chất thịt tươi mới mềm xốp, hương vị cực kỳ tuyệt.

Đối diện với ánh đèn mờ ảo của nhà hàng thịt nướng, đôi môi của Thẩm Âm Âm hồng nhuận, giống y gà con mổ thóc, cúi đầu, thổi một chút, cắn một ngụm, sợ nóng bóng lưỡi.

Ăn đến mức cười tủm tỉm, dường như rất vui vẻ, ngay cả khóe miệng dính bột ớt cũng không biết.

Như một kẻ ngốc, không thấy mắt.

Với tốc độ này, Đông Tử đang giúp mọi người nướng đồ sẽ chẳng còn ngó sen mà ăn.

Lục Quyết vất vả lắm mới đợi cô ăn hết một chuỗi, đúng lúc chú Nhàn gọi điện đến.

Thẩm Âm Âm bấm nhận: “Chú Nhàn, cháu với mấy bạn học đi ăn BBQ nướng, ăn xong sẽ về nhà, chú cứ đi trước đi.”

Ngắt điện thoại, lập tức thấy Lục Quyết cười như không cười nhìn cô.

Dường như đang nói: Con nhóc, tôi nhìn thấy cô nói dối rồi đấy.

Thẩm Âm Âm gặm xiên thịt, có xíu tự tin, “Nhìn cái gì?”

Lục Quyết rút tờ giấy cho cô: “Còn muốn ăn không?”

“Ăn.” Thẩm Âm Âm lau miệng, đôi mắt lấp lánh.

“Không thể tin được.”

Anh ngồi xuống, Thẩm Âm Âm đi theo ngồi bên cạnh, anh ném giấy gọi đồ BBQ tới trước mặt Thẩm Âm Âm, bút cũng đưa cô, thấp giọng nói: “Tự chọn.”

Sau đó, Lục Quyết nói chuyện phiếm với bọn Nghiêm Đông.

Đề tài nói chuyện của nam sinh, Thẩm Âm Âm cũng không thấy hứng thú, kiềm chế chỉ tick mấy thứ, nhìn bọn Lục Quyết nói chuyện sôi nổi, không muốn quấy rầy, nên ngoan ngoãn ngồi một bên.

Cuối cùng vẫn là Lục Quyết để ý tới, liếc mắt nhìn tờ đơn, “Chọn xong sao không nói?”

Nghiêm Đông tùy ý nói: “Cậu hung dữ như thế, sợ cậu còn không kịp.”

“Cô ấy còn lâu mới sợ tôi”, Lục Quyết cầm lấy bút viết thêm vài chữ trên tờ đơn, nói đầy ẩn ý, “Cô ấy còn bắt nạt tôi đấy.”

Thẩm Âm Âm nhớ tới hai mảnh giấy kia, cúi đầu xoa ngón tay, giả vờ không nghe thấy.

“Cô ấy bắt nạt cậu?” Nghiêm Đông nghĩ đến thân hình nhỏ bé của Thẩm Âm Âm, cứ thế xông thẳng đến chắn trước người Lục Quyết, buồn cười, “Em nghĩ sao thế, không sợ cùng nhau bị đánh à?”

Lục Quyết hỏi theo: “Đúng vậy, không sợ bị đánh?”

“Không muốn anh đánh nhau, dì Trịnh sẽ lo lắng.” Cô thành thành thật thật nói.

“Quản lắm.” Anh lập tức trở mặt, nghiêng người, bỏ lại tấm lưng hờ hững cho cô.

“Không thể tùy tiện quản lý đàn ông”, Nghiêm Đông cười đến mặt mày hớn hở, “Chỉ có thể là mẹ cậu ấy, hoặc vợ cậu ấy, em là gì?”

Thẩm Âm Âm lấy điện thoại ra chơi, giả vờ không nghe thấy.

Nghiêm Đông là người hiểu lý lẽ, chỉ vui đùa một chút, da mặt cô gái nhỏ mỏng, sợ đùa quá mức cô sẽ khóc, nên nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Cô nghe thấy Nghiêm Đông hỏi Lục Quyết dự án và tiền bạc có vấn đề gì không, Lục Quyết nhẹ nhàng nói vài câu.

Chắc là thấy cô còn ở đây, không chịu nói nhiều.

BBQ nướng nhanh chóng được đặt lên bàn, còn đưa đến một két bia.

Ban đêm giữa hè, ăn BBQ nướng mà không uống bia lạnh, sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu vị gì đó.

Nghiêm Đông đập hai chai bia vào nhau, chạm trên chạm dưới, hai chai đều mở, hắn đưa một chai cho Lục Quyết, lại thấy cô gái nhỏ đang ngóng trông nhìn hắn.

À không đúng, là nhìn bia lạnh của hắn.

Vẻ mặt kia quá buồn cười, Nghiêm Đông cười ra tiếng: “Muốn uống à?”

Thẩm Âm Âm cắn môi, dè dặt nhìn Lục Quyết một cái.

Lục Quyết cũng cười, trừng mắt nhìn cô, “Đừng có mơ.”

Anh đứng dậy, cầm cái khay sạch sẽ, tách ra mấy chụp xiên thịt, đặt trước mặt Thẩm Âm Âm, “Cô ăn chỗ này.”

“Ừmm.” Thẩm Âm Âm không vui, vùi đầu bắt đầu ăn.

Một tiếng “cốp” vang lên, cô ngẩng đầu, một chai sữa đậu nành lạnh đặt trước mặt cô.

Trên thân chai có một tầng khí lạnh, cái nắp đã mở ra, phía trên có cắm cái ống hút.

“Uống cái này.” Lục Quyết đã sắp xếp rõ ràng cho cô.

Thẩm Âm Âm cắn một miếng thịt và nói một cách mơ hồ: “Cảm ơn.”

Anh phớt lờ.

Quán thịt nướng không mấy rộng rãi, mấy chục người ngồi, tất cả  đều vây quanh bàn ăn nhỏ nướng BBQ ngoài trời, không có điều hòa, chỉ có các quạt điện ở hai bên quạt.

Vóc dáng Lục Quyết cao, bàn thấp ghế nhỏ ngồi rất bức bối, cả hai chân không thể duỗi thẳng.

Thẩm Âm Âm chân ngắn, nhưng ngồi cũng thấy rất khó chịu huống chi là anh.

Nhưng nhìn qua anh cũng không mất kiên nhẫn, ngược lại rất tự tại.

Lục Quyết ăn không nhiều lắm, chủ yếu toàn uống, vẫn luôn nói chuyện với Nghiêm Đông, lần thịt BBQ mới nhất, anh cũng không quên lấy một chút đến khay của Thẩm Âm Âm, động tác cực kì tự nhiên.

Thẩm Âm Âm đã quen với dáng vẻ khó ở, đầy tính công kích và vẻ mặt kiêu ngạo của anh.

Nhưng vừa mới tiếp xúc với mặt khác của anh, cực kì kinh ngạc, rồi lại thấy hơi hoang mang.

Nửa tiếng trôi qua, Thẩm Âm Âm ăn cũng no bụng rồi, Lục Quyết đứng lên đưa cô về nhà.

“Lần sau lại đến, báo tên của anh, hoặc tên thằng nhóc này”, Nghiêm Đông có hơi say, “Anh với cậu ta, đó là tình bạn trên cả mạng sống……”

“Được rồi, nói nhiều.” Lục Quyết ngắt lời hắn, đưa Thẩm Âm Âm rời đi.

Có anh đưa ra, rất nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.

“Ở khu này không gọi được xe, chúng ta phải đến đường lớn.” Lục Quyết đi phía trước, Thẩm Âm Âm đi chậm, theo ở phía sau.

Balo cô có hơi nặng, với lại vừa ăn no, thân thể trở nên lười nhác, càng đi chậm.

Đi một lát, Lục Quyết nhận ra Thẩm Âm Âm không đuổi kịp, anh dừng lại, đứng trước đèn đường nhìn nàng.

Cau mày, bộ dạng như chuẩn bị muốn vứt bỏ cô.

“Có thể đi nhanh hơn không?”

Thẩm Âm Âm mím môi dưới: “Được, tôi sẽ cố gắng nhanh hơn.”

Nói xong, nàng liền nhanh hơn tốc độ, hai cánh tay bãi lên đi, ước chừng mấy chục mét sau, bỗng nhiên cảm giác trên lưng một nhẹ.

Quay đầu lại, cô thấy balo bị Lục Quyết xách lên.

“Nặng như vậy, mang theo bom?” Lục Quyết cướp lấy balo rằn ri, xách trong tay, lướt qua bên người Thẩm Âm Âm.

Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, đuổi theo anh: “Anh đeo lên đi, sẽ nhẹ hơn rất nhiều.”

“Tôi sẽ không đeo đồ xấu như vậy.”

Anh cứ đi, nhưng bước chân lại chậm hơn vừa này một chút, cuối cùng Thẩm Âm Âm cũng có thể đuổi kịp.

Bọn họ đi song song, ánh đèn khiến cái bóng dài ra, rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng nhìn lại có vẻ dựa sát nhau.

Thẩm Âm Âm trộm nhìn anh.

Trong buổi đêm nóng bức giữa hè, hình như cô đã không cẩn thận, nhìn thấy anh dịu dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi