SA VÀO LƯỚI TÌNH CỦA LÃO ĐẠI HẮC BANG


Dương Thừa Dũy không ngờ cả Dương Minh cũng đang ở đây.

Ông có chút mất tự nhiên nhìn Dương Kỳ và Dương Minh đang nhìn thẳng vào mình.

Giống như sự xuất hiện của ông ở đây là một cái gì đó cực kì lạ lẫm lắm vậy.

Mà kể ra thì cũng phải thôi, tám năm trời, số lần ông gặp Dương Kỳ đếm trên đầu ngón tay, mỗi năm vào ngày mừng thọ của ông, Dương Kỳ đều ghé qua một lát rồi rời đi đúng phép, còn lại ông chưa bao giờ chủ động tìm cậu.

Thế nên Dương Thừa Dũy xuất hiện ở đây càng làm cho Dương Kỳ thêm khó hiểu.
- Bố...!
Dương Minh hơi bất ngờ, ngạc nhiên thốt lên một tiếng gọi Dương Thừa Dũy mà Dương Thừa Dũy không biết nên vào hay đi.

Ông mở cửa bước vào, Dương Minh vội đứng dậy đưa ghế cho ông rồi đứng bên cạnh.

- Con định đi đâu đấy à?
- Con định đi gặp bác sĩ một chút, để hỏi thêm là Dương Kỳ nên ăn gì.

Con mua cháo đút cho em ấy nhưng không nuốt được.
- Hay để bố đi cho.
- Bố để con đi cho, bố cứ ở lại hỏi han em ấy.

À.....Em ấy không nói được, chỉ có thể viết thôi nên bố kiên nhẫn một chút nhé.
Nói thực lòng thì Dương Minh rất vui vì cuối cùng Dương lão gia cũng tỏ ra quan tâm nhiều hơn rồi.

Anh vốn tưởng con người sắt đá, cứ nhắc như ông sẽ chẳng bao giờ hỏi han đến Dương Kỳ một câu đâu.

Dương Minh cười cười rồi cần áo vest rời đi, để lại Dương Thừa Dũy và Dương Kỳ bối rối nhìn nhau.
Dương Thừa Dũy không ngờ được là Dương Kỳ lại bị nặng đến như vậy, nhìn cậu tiều tụy ngồi ở trên giường bệnh, vết bầm trên cổ và vết thương trên tay thật sự khiến cho người khác xót xa.

Ông chẳng biết nói gì nữa, đối diện với Dương Kỳ, ông thật sự không biết nói gì đây.

Cậu năm nay hai mươi bốn tuổi, lớn lên như thế nào ông chưa bao giờ để tâm, bây giờ nhìn cậu như thế, bản năng người làm cha lại khiến ông cảm thấy hổ thẹn.
- Con....tại sao lại ra nông nỗi này?
Dương Kỳ vớ lấy cuốn sổ tay và cây bút bắt đầu run rẩy viết từng chữ khó nhọc lên trên giấy, Dương Thừa Dũy càng nhìn càng hổ thẹn.

Dương Minh nói đúng, dù có gì xảy ra đi chăng nữa thì Dương Kỳ vẫn là máu mủ ruột thịt của ông, có như thế nào cũng khiến ông đau lòng.
Cậu đưa cuốn số tay cho Dương Thừa Dũy, ông nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy, tâm tình thực sự không tả nổi.

Trên sổ tay, Dương Kỳ nói rằng bị người ta uy hiếp phải đưa tiền nhưng cậu không đưa nên mới bị hắn bóp cổ đến suýt chết, may mà có Dương Minh đến kịp.


Trong lúc nguy cấp nhất, người thân bên cạnh lại chẳng có lấy một ai, đến cận kề sinh tử, người đến cứu cậu lại là anh trai cùng cha khác mẹ.

Thân là bố của Dương Kỳ, Dương Thừa Dũy thực sự cảm thấy bản thân mình hổ thẹn, không dám xưng một tiếng bố với cậu nữa.
- Vậy con bây giờ có chỗ nào không ổn? Bác sĩ nói sao?.
Dương Kỳ lại run rẩy cầm bút viết vào giấy.

Cậu nói rằng cổ họng bị tổn thương cả trong lẫn ngoài, không ăn uống được, bàn tay vì giằng co với Tư Thiên Thành quá lâu nên bị thương các đầu ngón tay.

Cậu còn nói với Dương Thừa Dũy là không cần quá lo, không cần ông quan tâm.
Rốt cuộc tình cha con phải nguội lạnh đến mức nào để bây giờ Dương Kỳ có thể ráo hoảnh mắt mà đáp lại Dương Thừa Dũy bằng những câu chữ hết sức khách sáo như thế này? Dương Thừa Dũy không biết nên làm như thế nào nữa, từ xưa đến nay ông chưa bao giờ quan tâm đ ến cậu, mặc cậu sống chết ở bên ngoài thì bây giờ lấy tư cách gì để quan tâm Dương Kỳ đây.
Vừa lúc Dương Minh quay trở về, anh nhìn Dương Kỳ mỉm cười nhìn anh, còn đang nhìn bố mình đang cầm đang cầm lấy quyển sổ tay của Dương Kỳ nữa, tâm trạng khá tốt.

Anh tiến đến chỗ Dương Kỳ, còn cầm theo một bát cháo khác nóng hổi.
- Kỳ Kỳ, bác sĩ bảo cháo nhuyễn như thế này em có thể ăn được, mau cố gắng ăn một chút.

Thuốc của em bác sĩ cũng đã kê tất cả là dạng bột lỏng, có thể uống được, em chịu khó một chút nhé.

Dương Kỳ mỉm cười nhìn Dương Minh rồi gật đầu đáp lại.

Anh vui vẻ bón từng thìa cháo cho Dương Kỳ, cậu mặc dù hơi khó chịu nhưng vì nể mặc Dương Minh mà cố gắng nuốt xuống.

Dương Minh lấy thuốc ra đưa cho cậu.

Anh dặn cậu cho vào miệng rồi uống nước dần dần.
Dương Thừa Dũy ngồi bên cạnh cảm thấy bản thân hoàn toàn là người thừa thải, ông nhìn Dương Minh chăm sóc cho Dương Kỳ rồi lại nhìn cách Dương Kỳ đáp lại.

Tuy cậu không nói được, nhưng nhìn ánh mắt của cậu nhưng ông vẫn có thể đoán được rằng cậu rất nghe lời của Dương Minh.

Ấy nhưng ánh mắt của cậu khi nhìn ông chẳng có lấy một chút tư vị tình thân nào cả, là một người làm bố, Dương Thừa Dũy chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
- Em nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói với anh là sắp xếp ngày mai đưa em đi chụp X- Quang, anh sẽ cố gắng sắp xếp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi