SẮC ĐẸP KHÓ CƯỠNG

Tưởng Viễn Chu đứng ở trước cửa sổ, những lời này không ngừng xoay quanh trong đầu anh.

“Này! Ai đứng ở đó vậy?” Một cô lao công đang dọn vệ sinh cách đó không xa lên tiếng hỏi.

Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, vội vàng xoay người đi khỏi đó.

“Tưởng tiên sinh, cám ơn ý tốt của anh, tôi sẽ an tâm công tác, cố gắng báo đáp.”

Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, kéo cửa sổ xuống.

Hứa Tình Thâm đi ra khỏi hoa viên, người lao công vẫn còn cầm cây chổi đứng ở đó chưa đi.

“Cô là người mới tới?”

“Vâng, chào cô.”

“Vườn hoa này không cho ai vào gây ồn ào, cấp trên đã dặn rồi.” Cô lao công chỉ lên cánh cửa sổ lúc Tưởng Viễn Chu đã đứng trước đó.

“Người ở bên trong đó thích yên tĩnh.”

“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Lúc chiều, không có ai tới phòng khám của Hứa Tình Thâm. Có lẽ Triệu Phương Hoa đã về nhà rồi, Hứa Tình Thâm thay chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cầm chiếc túi định đón xe về nhà.

Đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe ấn còi vang lên. Hứa Tình Thâm liếc qua thấy quen quen, cô bước tới, vừa lúc cửa sổ xe hạ xuống, Tưởng Viễn Chu ngồi ở phía sau, nói: “Lên xe.”

“Không được, tôi phải về nhà.”

“Mẹ em mới đến bệnh viện náo loạn xong, em còn tâm tư gì mà vội vàng về đó vậy?”

Hứa Tình Thâm đứng im ở đó không nhúc nhích. “Nhưng tôi cũng không thể không về nhà mà?”

“Ăn bữa cơm tối mà thôi, còn một việc liên quan tới vụ tai nạn, em phải nói rõ cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không giải quyết được.”

Hứa Tình Thâm nghe thấy vậy, đành phải mở cửa xe ra bước vào.

Bên trong xe, hệ thống sưởi tỏa ra nhiệt độ thích hợp mà ấm áp.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, anh đã thay bộ quần áo khác, bộ âu phục cắt may thủ công khéo léo kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, trông phong thái gọn gàng mà không mất đi vẻ lịch sự vốn có, khiến người khác nhìn qua thôi cũng thấy ngưỡng mộ.

Xe đi thẳng về phía trước, Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bóng đêm từ từ buông xuống. Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng ở bên ngoài một ngôi biệt thự.

“Không phải đi ăn cơm tối à?”

“Biệt thự là nơi chỉ dùng để ngủ thôi sao?”

Tài xế xuống xe trước, lấy một số đồ ở trong cốp sau ra, sau đó mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông cầm lấy một hộp giày, đưa cho Hứa Tình Thâm.

“Thay đi.”

Hứa Tình Thâm nhìn, là một đôi giày cao gót màu trắng. “Tôi không quen đeo kiểu giày như vậy.”

“Chỉ đeo một tối thôi.”

Tưởng Viễn Chu lấy giày ra cho cô, Hứa Tình Thâm đành phải cởi giày ra thay. Người đàn ông liếc nhìn, sau đó cúi người xuống xắn ống quần jean của cô lên hai lần.

“Đi thôi.”

Hứa Tình Thâm đi giày cao gót nên không dám đi nhanh, miễn cưỡng chậm chạp đi theo sau Tưởng Viễn Chu.

Đi vào bên trong biệt thự, bên trong chỉ có mấy người, thấy Tưởng Viễn Chu tới đều vây quanh. Hứa Tình Thâm bỗng nhiên cảm giác mình không hợp với nơi này, tóc cô được ghim lại qua loa, trang phục quá đỗi bình thường, ngay cả váy cũng không mặc.

Ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ đã đi tới trước mặt, đối phương mặc một chiếc váy bằng ren màu đỏ thẫm ôm sát người, làn da trắng nõn như hoa tuyết vậy.

Hứa Tình Thâm chưa từng gặp gương mặt này bao giờ, nhưng cô có thể nhận thấy trong ánh mắt người phụ nữ này không có chút ý tốt nào.

Đối phương đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, nét mặt khôi phục lại như trước.

“Vì sao anh đưa cô ta tới vậy?”

“Không phải là A Lăng có mấy bình rượu đỏ hảo hạng muốn khao sao? Anh tới là vì thứ này mà.”

“Cô ta thì sao?”

Lúc này Tưởng Viễn Chu mới quay ra nhìn sang Hứa Tình Thâm bên cạnh, nét mặt anh không được tự nhiên, giới thiệu: “Tình Thâm, đây là Vạn Dục Ninh, cô Vạn.”

Trăm nghe không bằng một thấy, rốt cuộc đã được gặp mặt, sắc mặt Hứa Tình Thâm khẽ thay đổi.

Vạn Dục Ninh nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, nét mặt có chút bối rối. “Đặc biệt dẫn tới cho em gặp sao?”

“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn cô. “Sao lại gầy như vậy?”

Vạn Dục Ninh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bằng bàn tay của mình, từ nhỏ cô đã yếu ớt, lạnh cũng không chịu được mà nóng quá cũng không chịu được.

“Gần đây tương đối bận rộn, chuyện ở bệnh viện em cũng không hiểu lắm.”

Hứa Tình Thâm lắng nghe, cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, giống như có chút mờ ám, hình như giữa hai người này từng có gì đó.

Vạn Dục Ninh nhìn qua Hứa Tình Thâm một lượt.

“Anh biết rõ em không thích cô ta, càng không muốn gặp cô ta.”

“Cô Vạn, tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn gặp cô.”

Đây là lời nói thật sự từ đáy lòng Hứa Tình Thâm.

Vạn Dục Ninh cười nhạt. “Tôi đang nói chuyện với anh ấy, không tới lượt cô chen ngang.”

“Nhà cô Vạn đây mở hiệu sửa chữa ô tô sao? Thích lên là có thể động vào phanh xe của người khác…”

Tưởng Viễn Chu đưa tay ra, cầm tay của Hứa Tình Thâm, đầu ngón tay anh khẽ trượt trong lòng bàn tay cô. Sau đó anh quay ra nói với Vạn Dục Ninh: “Phương Thành đâu?”

Ánh mắt Vạn Dục Ninh như có chút né tránh. “Ở trên lầu.”

“Những nơi như thế này, sau này em cũng đừng tới nữa.” Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn xung quanh.

“Nếu em muốn uống rượu gì thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ cho người đưa tới nhà.”

“Vâng.” Vạn Dục Ninh khẽ đáp. “Em đi trên lầu xem.”

Cô xoay người đi lên lầu, Tưởng Viễn Chu chợt nghe thấy có tiếng cười bên cạnh. Anh nhíu mày, vừa lúc nhìn thấy ánh cười trong mắt Hứa Tình Thâm.

“Thật biết điều.”

“Em nói rõ hơn xem nào.”

“Tưởng tiên sinh không nhận ra sao? Cô Vạn đó yêu anh.”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn không rời đi, Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: “Nhưng trong lòng cô ta cũng có Phương Thành. Rốt cuộc là yêu người nào nhiều hơn, chính cô ta cũng rất mâu thuẫn, phải vậy không?”

Hứa Tình Thâm thấy nét mặt người đàn ông vẫn không chút thay đổi.

Phải rồi, người thông minh như Tưởng tiên sinh đây, tại sao lại không nhìn ra chứ?

“Nhưng có một điều tôi vẫn không rõ.”

Tưởng Viễn Chu nghiêng người sát gần cô hơn.

“Lúc tôi xảy ra tai nạn, rõ ràng có người chỉ dẫn tôi đi tìm anh, tôi tin chắc người này là cô Vạn.”

Tưởng Viễn Chu vươn tay, vén cổ áo khoác lên cho cô. “Phải, vậy thì thế nào?”

“Nếu cô ta có ý với anh, vì sao lại để tôi tới?”

Tưởng Viễn Chu phì cười, đôi mắt không để lộ chút cảm xúc nào liếc nhìn Hứa Tình Thâm.

“Cô ấy để em tới tìm tôi là muốn tôi đẩy em vào hoàn cảnh thảm hại hơn. Chỉ có điều, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi cũng không ngoại lệ.”

Ánh mắt Hứa Tình Thâm xuyên qua bên cổ Tưởng Viễn Chu, cô nhìn thấy Phương Thành đang bước xuống từ trên lầu hai.

Trông anh đã thay đổi hoàn toàn, không riêng gì cách ăn mặc, ngay cả ánh mắt quen thuộc với Hứa Tình Thâm hai mươi mấy năm qua cũng đã không còn nữa.

Có phải là quá cẩu huyết hay không?

Tình nhân cũ gặp lại, cô nên che mặt mà khóc? Hay là quay đầu bỏ chạy?

Đôi chân Hứa Tình Thâm dường như bị đóng đinh, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

May mà không chỉ có cô Vạn kia và Phương Thành ở đây, cũng không bao lâu sau, mọi người đều tới ngồi chung chiếc một bàn.

Trước mặt mỗi người đều bày một chiếc ly có chân dài, khi chai rượu được mở ra, Hứa Tình Thâm thấy bồi bàn tới rót vào chiếc ly của Tưởng Viễn Chu, anh chăm chú nhìn ly rượu sóng sánh trên bàn.

“Muốn uống sao?” Bỗng nhiên anh đưa chiếc ly sang chỗ Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm vội vã xua tay. “Không uống.”

Tưởng Viễn Chu chỉ ngửi một cái rồi đặt lại chiếc ly lên trên bàn.

“Tưởng tiên sinh, anh không hài lòng với loại rượu này sao?”

Nét mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: “Chẳng qua là cảm thấy chỉ uống như vậy thì nhàm chán quá. Hay là chơi một trò chơi về rượu đi, thấy sao?”

Người đàn ông tên là A Lăng kia cầm giấy bút tới.

“Quy tắc vẫn như thế sao, một chơi một?”

“Được, tôi trước.” Vạn Dục Ninh nhấp qua ngụm rượu trong ly, tinh tế thưởng thức, sau đó ghi ngày tháng và nơi sản xuất lên tờ giấy, gập đôi lại đưa cho bồi bàn.

“Đưa cho Tưởng tiên sinh, nếu như tôi đoán đúng, Tưởng tiên sinh phải trả tiền toàn bộ.”

Tưởng Viễn Chu nhận lấy tờ giấy kia, sau khi liếc nhìn, để xuống dưới ly rượu của mình.

“Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi