SĂN HỒ LY

“Ra khỏi đây nhanh lên.”
Tiểu Thúy cùng Xích Triệt nhanh chóng cởi dây ra cho Mei. Bỗng nhiên, đôi mắt của Xích Triệt trừng to, không đợi một giây “Pặc”, bàn tay nhanh như cắt xẹt qua cổ Tiểu Thúy, nắm lấy một con rắn trước mặt.
Tiểu Thúy cùng Mei quay đầu lại, khuôn mặt cũng trở nên xám ngắt. Bàn tay của Xích Triệt vấu chặt vào cổ của con rắn, với sức lực ngàn cân như vậy, con rắn ngay lập tức chết tại chỗ, nhưng…trên bàn tay của anh lại in rõ ràng hai vết nanh đang nhỏ máu. Không những thế, tại chỗ cắn bắt đầu xuất hiện những mảng tím tái chứng tỏ độc đang dần dần phát tán vào máu.
“Ra khỏi đây mau!” Xích Triệt ra lệnh. Ngay lập tức, anh vác luôn cả thân hình Tiểu Thúy đang cứng đờ lên vai, xông thẳng ra cửa. Mei cũng nhanh nhẹn biết ý, đi liền theo sau.
Vừa thoát ra khỏi khu vực tia hồng ngoại, thì thiết bị gây nhiễu cùng dừng hoạt động. Xích triệt đặt Tiểu Thúy xuống, bàn tay của anh thật sự đang dần bị tê liệt đi.
Tiểu Thúy nhìn vết cắn, từ chỗ tím bầm nhỏ giờ đã lan ra một vùng lớn, rõ ràng nộc độc của con rắn kia không hề bình thường.
“Buộc dây vào cổ tay của nó ngay.” Mei gấp rút ra lệnh, nếu để tình trạng này kéo dài, thì chưa đến vài phút nữa, Xích Triệt sẽ lên thiên đường.
Tiểu Thúy nhanh chóng xé đi vạt áo của mình, buộc chặt vào cổ tay Xích Triệt hòng để nọc đọc bớt lây lan. Sao đó, chưa để anh phản ứng, cô đã cuối xuống hút đi chất đọc trên tay.
“Đừng.” Xích Triệt trợn mắt ra lệnh.
Mei đứng kế bên không nói gì, nhưng hình ảnh của Tiểu Thúy ghi tạc vào trong mắt cô, thấy hành động của Xích Triệt có ý giãy giụa, Mei gấp gáp lên tiếng: “Cô bé cũng đã hút rồi, hãy để cho nó làm, nếu con ngăn cản, không chỉ mình con chết mà cô nhóc cũng không xong đâu.”
Ngay khi Tiểu Thúy hút xong chất độc, Mei nhanh chóng đưa cho cô một ngụm nước súc miệng, đây là một trong những cách khá phổ biến khi sống cùng rừng già. Nếu bị rắn cắn, sau khi hút chất độc, thì phải ngay lập tức súc miệng, hoặc trong trường hợp không có nước, thì phải tìm các loại cỏ không gây hại ngậm vào thay thế để làm giảm bớt lượng nọc độc còn lưu lại trong miệng.
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy, đôi tay nhẹ nhàn xoa nhẹ lên đôi môi của cô: “Em không sao chứ, thật là ngu ngốc.”
Tiểu Thúy nhìn anh cười cười, nếu đổi ngược lại là anh, có lẽ những chuyện ngu ngốc hơn cũng có thể làm. Nhưng nhìn sắc mặt của anh có vẻ dịu bớt, lòng Tiểu Thúy mới được thả lỏng đôi chút.
“Bây giờ phải tính như thế nào?” Tiểu Thúy tỏ ra lo lắng, Mei thật đã được cứu ra, nhưng nếu cô đoán không lầm, rất có khả năng kẻ thù của họ đã bao vây một khu vực lớn.
“Trước hết cần phải báo cho bọn người Hiroshi để họ có sự chuẩn bị trước, rất có thể, kẻ thù sẽ đợi tới thời điểm phòng bị của chúng ta thấp nhất mà ra tay.” Xích Triệt nói.
“Ngươi có thể liên lạc với họ chứ?” Mei hỏi, trong điều kiện kẻ thù cũng vô cùng ranh mãnh, một khi tín hiệu phát ra dễ dàng bị trông thấy, thì ngay lập tức, tình thế sẽ là thập diện mai phục.
“Có thể.”
Tại ngôi biệt thự
Sau khi đã đánh chén xong xuôi, Hiroshi, Arsenè cùng Holmes ngồi quay quanh bên bàn thưởng thức trà đạo.
“Mei, khả năng pha trà của dì vẫn không thay đổi nhỉ?” Arsenè tao nhã nâng chén trà nhỏ, nhấp một ngụm.
“Ngươi vẫn là người thích trà nhất trong số bọn họ Arsenè.”

Arsenè cười cười.
“Haiz dì Mei, con cũng biết thưởng thức mà.” Hiroshi cợt nhã, đem cả chén trà cho vào miệng như nước lã.
“Nhiều năm không gặp, các ngươi vẫn tốt chứ.” Mei lên tiếng hỏi.
“Mọi thứ vẫn bận rộn, rất may lão đại cũng không đàn áp cho đến chết.” Holmes vừa trả lời vừa thong thả đưa chén trà lên miệng.
“Ừm.” Mei lại tiếp tục pha trà: “Ta nghe nói vừa rồi các ngươi đã trải qua một màn sinh tử với gia tộc Eagle, còn bắt được cả M-key- hộ pháp thứ 4 của họ, có lẽ không dễ dàng.”
Hiroshi khoái trá: “Quả thật không dễ, bây giờ tên đó người không ra người, hằng ngày điều bị Holmes dở hơi kia đem ra làm chuột thí nghiệm.”
Holmes lườm lườm Hiroshi: “Tên đó dù sao cũng là một cao thủ, bỏ đi hắn quả rất đáng tiếc, ta chỉ thích thú với bộ não của hắn thôi, có thể lợi dụng điều đó.”
“Lợi dụng?” Mei chuyển sang nhìn qua Holmes: “Ngươi không sợ hắn đưa thông tin ra ngoài, phá hoại tổ chức sao?”
Hiroshi cười giòn tan: “Phá hoại, hắn có khả năng truyền tin đi sao, sợ là một kí tự cũng không lọt ra nỗi ấy chứ, nếu quả là truyền được thì biệt hiệu “lá bài A” của Arsenè có thể treo bản để thanh lý rồi.” Hirosi nhìn qua Mei nói tiếp. “Mei, trên người Arsenè, mọi thứ điều có thể chứa chức năng ghi nhận và thu thập hết cả, ví dụ phát minh này của hắn chẳng hạn.”
Hiroshi vừa nói vừa không ngừng đắc ý đưa chiếc đồng hồ trên tay ra trước mặt. “Chiếc đồng hồ này là con phải mất cả trăm triệu mới mua lại được của hắn, rất hay nha, để con cho dì xem”. Hiroshi vừa nói vừa đưa đến trước mặt Mei, vặn vặn vài nút, bỗng “bùm”, một tiếng nổ từ mặt đồng hồ vang lên.
Holmes nhìn cảnh đó mà ôm bụng cười: “Hiroshi, đồng hồ cả trăm triệu này của ngươi mua ngoài chợ trời à.”
Arsenè kế bên nhìn thấy cảnh trước mặt bỗng nhíu mày lại.
Hiroshi lại nở nụ cười tươi rói, càng ngày càng đậm, khoái trá lồ lộ, nhìn thẳng Arsenè mà nói: “Arsenè, dám bán đồ giả cho ông à, để hôm nay ông cho ngươi biết kết cục của lừa dối là gì nhé.” Sau đó không đợi một giây, từ sau lưng, một vật đen ngòm vụt xuất hiện.
“Đùng”
Tiếng súng cất lên nhưng không tạo ra một âm thanh chói tay đanh thét, mà chỉ là một tiếng động nho nhỏ như mèo kêu. Hiroshi nhìn qua Arsenè, khóe môi vươn lên một nụ cười đầy chết chóc.
“Arsenè, súng giảm thanh này ta nghĩ có thể xuất xưởng được rồi đấy.” Rồi lại nở ra một nụ cười ma quỷ hướng về phía người phụ nữ đang nằm rệp dưới đất.
Mei nằm ở đó, máu từ phía ngực tuôn ra như suối, khuôn mặt từ hồng nhuận chuyển sang xám nghét rồi trắng bệt, miệng lắp bắp như không thể tin vào sự việc diễn ra. Tay nâng lên chỉ thẳng vào Hiroshi, miệng nuốt từng đợt không khí để có sức nói lên tiếng.
“Hiroshi, ngươi làm gi đó.”
Trước tình huống này, người bất ngờ nhất là Holmes, nhưng cũng không quá lâu, chưa đầy hai giây, đôi mắt kia bỗng trở nên thâm thúy vô cùng, khóe miệng vểnh nhẹ nụ cười châm biếng cho con thỏ máu me dưới đất, gần như đồng tình vô điều kiện với hành động của Hiroshi.
Hiroshi không thèm nhìn về phía Arsenè, nhưng miệng vẫn thốt lên từng tia lạnh lùng.
“Arsenè, đại ca rất có khả năng gặp nguy hiểm, đi tiếp viện nhanh lên, Holmes ngươi cũng đi luôn đi, ta phải dọn dẹp ở đây một lát đã.”

Arsenè và Holmes nhìn cảnh trước mắt, không nói gì, mọi thứ như là một sự ăn ý từ hành động đến ý nghĩ, một sự logic theo đường thẳng không hề gián đoạn giữa họ. Hai người kia nhanh nhẹn bước ra ngoài cửa, trước khi đi không quên bỏ lại cho Hiroshi một câu.
“Nhanh lên đấy, bọn ta chờ ngươi theo sau.”
Đợi cho Arsenè và Holmes đi ra khỏi, Hiroshi mới nhìn lại người phụ nữ đang nằm trên đất, giọng điệu vừa đùa cợt vừa bao trùm sát khí.
“Nói, ai bảo mày đến?”
Tên dưới đất vẫn lạnh câm, không nói tiếng nào.
“Đùng, đùng” hai phát súng vang lên cấm vào hai tay, khuôn mặt của hắn méo mó, cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
“Có bắn chết, tao cũng không nói.”
Hiroshi cười nhẹ buông ra hơi thở nguy hiểm. “Vậy sao?” Nhanh như cắt, anh dùng tay cào tróc lớp ngụy trang trên mặt người phụ nữ đang nằm kia, phút chốc, khuôn mặt thật đã lồ lộ trước mắt.
“Là mày sao, Bách Nhan, ninja số một của gia tộc Furihasama, lần trước tao đã tha ày, lần này mày còn dám trêu vào tao à?” Hiroshi vừa nói vừa gằng giọng, ngay lập tức không sợ mùi máu tanh, nòng súng đặt thẳng vào mi tâm của kẻ hoi hóp dưới đất.
“Giết tao mày sẽ làm trái với quy ước của chủ nhân mày, mày không sợ bị tội?”
Hiroshi đôi mắt vằn lên những tia chết chóc, hạ mặt xuống gần Bách Nhan, phả ra từng luồng sát khí: “Sợ, đương nhiên đối với lão đại, đừng nói là tao, ngay cả Holmes và Arsenè điều không dám làm trái ý hắn, nhưng trước khi ngươi chết ta sẽ nói với ngươi một điều.”
Hiroshi cười lên khoái trá, đầy rẫy nguy hiểm: “Mày có biết tụi tao sống được đến giờ này phải nhờ đến thứ gì không, đừng nói với tao là kĩ năng gì đó. Từ khi bảy tuổi, Hiroshi này chỉ biết hai điều, một là tao phải sống, hai là chỉ có tin tưởng vào bốn người chúng tao thì mới có cơ hội sống. Vì vậy tao biết, đại ca lần này sẽ không để một ai của gia tộc Furihasama có thể hít được hơi thở nữa.”
Nhìn ngón tay của Hiroshi dần đè vào cò súng, Bách Nhan không khỏi cười nhạt: “Mày tin tưởng hắn đến như vậy sao, mày không nghĩ hắn sẽ phán đoán sai lầm mà phát sai tín hiệu, hoặc họa chăng cái đồng hồ của ngươi lên cơn điên mà nổ tan bành. Đến lúc đó, giết lầm Mei, ngươi cũng chôn theo.”
“Đùng” viên đạn cắm thẳng vào mi tâm của Bách Nhan, máu từng đợt phúng vào người của Hiroshi tạo thành vô số những chấm đỏ nóng ấm. Hiroshi thu lại súng, nhìn thẳng vào đôi mắt đang trợn trừng của Bách Nhan, không quên bỏ lại một câu.
“Còn có một điều tao chưa nói với mày, nếu như phán đoán của hắn là sai, có lẽ lúc này, sẽ không có người tên Hiroshi ày một viên đạn vào đầu đâu. Còn nữa, chiếc đồng hồ này tao mua với giá 100 triệu đô, hàng thật giá thật, không như mày, cả đời phải dùng lớp ngụy trang rẻ mạt của mình.”
Trong rừng Tadami.
Bàn tay Xích Triệt ngày càng tê dần, nhưng mảng tím đậm trên đó không còn dấu hiện lan đi xa nữa. Cả ba người đã cách xa khỏi căn nhà kia một đoạn, dấu hiệu truy sát của kẻ thù vẫn chưa xuất hiện, tất cả vẫn còn trong yên bình và tĩnh lặng. Nhưng cả ba điều biết rằng, nguy cơ sinh ra từ yên tĩnh lúc nào cũng nguy hiểm và gai góc hơn rất nhiều.
“Anh vẫn ỗn chứ?” Tiểu Thúy vừa đi, vừa dìu Xích Triệt, mặc dù nọc rắn đã được cô hút ra, nhưng dù sao ảnh hưởng cũng không thể loại khỏi hoàn toàn. Hơn nữa, một thứ vô cùng bất lợi đang đến, bầu trời trở nên đen kinh dị. Những vầng mây u ám không ngừng kết tụ, tạo thành một mảng khổng lồ trên đầu. Các tia sấm thay nhau rền vang không dứt, tạo ra vô số những mảng sáng xẹt điên loạn trong không trung, cảnh tượng giống hệt trong các bộ phim ma quái rùng mình.
Mei đi kế bên vẫn cười nhẹ, cô gái nhỏ thật ngây thơ, không hề biết miền quá khứ hoành tráng của thằng bé này. So với việc đã bơi cùng cá mập, săn mật gấu, thoát khỏi bãi mìn, thì con rắn kia cũng chỉ là một cọng lông vặt vãnh, nhưng nói gì thì nói, không thể coi thường được, Xích Triệt quả đang bắt đầu sốt nhẹ.

Mei nhìn Xích Triệt, bộ mặt không giống là bị độc phát công tâm, mà đúng hơn là đang bận tâm hưởng thụ sự săn sóc từ Tiểu Thúy, điều này không khỏi khiến Mei vừa phì cười trong lòng nhưng cũng không khỏi lắc đầu. Bỗng nhớ đến gì đó Mei chợt hỏi.
“Sao ngươi biết chắc chắn bên Hiroshi sẽ nhận được tín hiệu, nếu quả thật đối thủ muốn dồn chúng ta vào đường cùng, ắt hẳn cả khu vực này điều đã bị cô lập hoàn toàn, các thiết bị truyền tin sẽ bị gây nhiễu cục bộ, ta không nghĩ sóng từ chiếc đồng hồ này có thể lọt vào cái đồng hồ kia.”
Xích Triệt nhìn Mei cũng không muốn dài dòng thêm: “Chiếc đồng hồ này sẽ không ảnh hưởng bởi thiết bị nhiễu sóng, vì nó có một thứ đặc biệt”
“Đặc biệt như thế nào?”
Xích Triệt vừa được tiểu Thúy kè một bên, vừa nhìn Mei lên tiếng: “Điểm đặc biệt của nó chính là ở chỗ, chúng ta có thể phát các tín hiệu cho thấy các loại khẩn cấp khác nhau. Nếu ở mức độ bình thường, thì kim phút sẽ bị lệch đi, cao hơn là kim giờ sẽ bị lệch một tiếng, nhưng khẩn cấp nhất, để người nắm giữ nó chú ý đến nhất, mà không lờ đi, chính là cho nó phát nổ.”
“Nhưng đối phương có thể gây nhiễu, hoặc bắt được tín hiệu của chúng ta, nếu là vậy, không phải ngươi đã đánh động đến bọn chúng hay sao?” Mei rối rắm hỏi.
“Không thể.” Một âm thanh sắc bén vang lên: “Bởi vì chiếc đồng hồ này được Arsenè đưa vào một thứ.”
“Là thiết bị vừa rồi có phải không?” TiểuThúy đi kế bên lên tiếng: “Nếu em đoán không lầm, thiết bị của Arsenè không chỉ mô phỏng làm nhiễu khả năng ghi hình của đối phương, mà còn qua mắt được bộ phận bắt sóng của đối thủ trong vài chục giây, mà vài chục giây là quá đủ cho thông tin truyền đi rồi.” Tiểu Thúy vừa phân tích, trong lòng cũng không khỏi thán phục, một thiết bị nhỏ như vậy mà có thể tác động trên diện tích lớn thế này, quả thực, gia tộc Hunter xứng đáng làm kẻ cầm đầu Bắc Mỹ.
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy, đôi mắt đột nhiên trở nên kiên định không che dấu. “Tiểu Thúy, từ nay, có chết em cũng phải đi cùng tôi”.
Trời bắt đầu đổ những trận mưa như trút nước, gió giật quần quật khiến cho những tán cây như muốn bẻ cong xuống mặt đất. Tiếng sấm vẫn không ngừng oanh tạc vào không trung, nhưng tia sáng kinh người lóe lên không bao giờ dứt. Đất đá từ những con suối trong phút chốc sùi lên ngùn ngụt, cuốn phăng mọi thứ nó đi qua.
Xích Triệt vẫn được Tiểu Thúy kề đi, Mei thì đi trước, vừa dọn dẹp những thứ vướng víu, vừa nghe ngóng động tĩnh của kẻ thù. Mặc dù có những tán sồi to lớn chắn đi một phần nước từ trên trời đổ xuống, nhưng nhìn bộ dạng của cả ba thì vẫn như là những con chuột lột đang tháo chạy trong mưa, trông vô cùng nhớp nháp. Hơn nữa, một việc đang dần dần tồi tệ chính là…. Xích Triệt ngàng càng nóng lên, trán anh đẫm mồ hôi lạnh, sờ như muốn phỏng tay.
“Dì Mei, Xích Triệt anh ấy nóng quá, chúng ta phải tìm hang động tránh mưa trước đã.” Tiểu Thúy lo lắng không thôi.
Mei nhìn lại cặp mắt lờ đờ của Xích Triệt, lòng cũng không khỏi rớt đi từng bậc, quả thật con rắn kia không hề đơn giản chút nào.
“Cách đây 200 mét về phía Tây có một hang động, chúng ta phải đi một đoạn nữa, vượt qua một thác nước thì có thể tới đó ngay.” Mei không nói gì, nhanh chóng dẫn đường.
Tiểu Thúy nhìn qua Xích Triệt, lòng không khỏi nhói đau, đi đến được chỗ này quả cũng không phải dạng tầm thường rồi. Đối thủ chưa ra tay, nhưng với tình trạng trời mưa như xối từng cơn hồng thủy lên khu rừng thế này, mọi dấu vết họ để lại điều sẽ mất sạch, bọn Hiroshi có muốn cũng không thể tìm ra nỗi. Quả là vừa phải đối phó cùng kẻ thù, mà ông trời cũng như một đối thủ, thập diện mai phục, muốn trở mình cũng thật khó khăn.
“Anh có sao không?” Tiểu Thúy nhìn đôi lông mày kia khẽ nhíu thì nhoi nhói trong lòng.
“Yên tâm, nếu tôi có mệnh hệ gì, thì tôi cũng phải có em bên cạnh.” Xích Triệt gắng nở một nụ cười gượng gạo, lê từng bước chậm chạp về phía trước.
“Anh đừng đùa nữa, anh cảm thấy ổn chứ?”
Xích Triệt sờ khuôn mặt đang vặn vẹo của Tiểu Thúy, trong lòng có chút ấm áp, được một người quan tâm, cảm giác này đã rất lâu không tồn tại rồi. “Có thể gượng được!”
Cả ba người băng qua một đoạn thì gặp ngay một con thác trước mặt. Nước ngày một dâng cao, dòng chảy cuồn cuộn không thể tả, những con nước rền vang như đòi mạng, màu của đất đá nhuộm đẫm cả con thác trong lành, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi vô cùng.
Mặc dù mọi thứ dường như chống lại cả ba người, nhưng người ta nói trong rủi có may quả là không sai. Thật may mắn, nối liền hai bên con thác lại có một chiếc cầu treo, hai đầu dây buộc chặt vào hai cây lớn ở bên bờ, trông rất thuận tiện để đi qua.
“Nhanh chóng qua thôi, nếu để nước ngập qua cây cầu thì chúng ta sẽ không xong đâu.” Xích Triệt gắng sức ra giọng.
Gần như biết ý, Mei là người đi qua cây cầu đầu tiên, mục đích là kiểm tra xem cây cầu bị hư hỏng gì hay không, hoặc kẻ thù có dùng mưu kế gì trên đó. Mei đã qua đến đầu bên kia, sau đó cô ta quay đầu lại ngoắc tay, ra ý cho hai người còn lại đi qua.
“Qua đi, cây cầu vẫn ổn.”

Tiểu Thúy một tay dìu Xích Triệt, hướng thẳng về phía Mei mà bước. Nhưng nói ông trời là kẻ thù của bọn họ quả không sai, những tia sét đánh lung tung tạo thành những đường vằn vện trời bầu trời, ngỡ chỉ là muốn đùa vui thêm phần khí thế, không ngờ, chúng lại thích trêu đùa số phận của bọn họ đến vậy.
“Ầm”
Một tia sét đáng trúng vào cái cái cây nối với dây cầu, ngay lập tức, một ngọn lửa bừng bừng bốc cháy. Cái cây cũng không chịu nổi một đòn mà đổ sập xuống dòng thác. Cây cầu trong phút chốc bị lực nước đánh tan tác thành nhiều mãnh, Tiểu Thúy cùng Xích Triệt bị ngã vào lòng thác hung hãn.
Những cơn nước không ngừng ồ ập quất thẳng vào mặt khiến cả hai một phen no bụng nước. Xích triệt trong lúc này lại đột nhiên như một cá kình lớn, mặc kệ sức nước như bủa vây, rẽ nước, lao thẳng một mạch đến Tiểu Thúy, bàn tay rắn chắc kéo cả thân người nhớp nhác của cô lên. Tiểu Thúy sặc sụa không ngừng, như một con mèo ướt nhèm nhẹp giãy chết, ho dồn dập.
“Không sao chứ?” Xích Triệt vừa nương theo con nước vừa hỏi Tiểu Thúy.
“Không sao,…không….” Tiểu Thúy lúc này trố mắt nhìn ở sao lưng, miệng mở to có thể nhét đầy một quả trứng. Xích Triệt nhìn thấy ánh mắt thất kinh của Tiểu Thúy, anh cũng quay đầu lại phía sau. Nhìn cảnh tượng trước mặt, đôi lông mày hình kiếm như mím chặt vào nhau.
Sau lưng họ là....đầu con thác!
Dòng nước không ngừng cuốn cả hai về phía trước đầu thác, không có một thứ gì để bám víu, thật là đang chờ đợi tử thần. Con thác trước mắt không thuộc loại hùng vĩ như thác Niagara hay Iguazu, nhưng với một độ cao khoảng 40 mét cùng sức nước ồ ạt như vũ bão từ trên phóng xuống, thì đừng nói là người, ngay cả tàu bọc thép cũng tan xác mà vỡ vụng từng mãnh.
Xích Triệt ôm chặt Tiểu Thúy trong người, đôi mắt chíu thẳng vào con ngươi lóng lánh của cô: “Có sợ không?”
Tiểu Thúy không trả lời, đôi mắt cả hai vẫn không dời khỏi nhau, Xích Triệt hoàn toàn có thể nhìn rõ sự cứng cỏi và gan dạ trong đó.
“Không sợ, nếu có chết chúng ta sẽ chết chung.”
Xích Triệt ôm càng chặt Tiểu Thúy, cúi xuống hôn lên đầu cô, giọng nói phát từng hồi cứng rắn: “Tôi sẽ không để em chết.”
Câu nói vừa thốt ra thì cả hai cũng liền bị rơi từ trên cao xuống. Mei ở trên bờ, đôi mắt thất thần trong vài giây. Mặc dù là một ninja nhất đẳng, nhưng với tình trạng như thế này, cô hầu như cũng không thể làm được gì. Con nước chảy quá nhanh và hung hãn, cả Xích Triệt và Tiểu Thúy điều bị đánh bạt ra giữa dòng, không những thế, khoảng cách của cả ba ngày càng xa, Mei đành trơ mắt nhìn đứa nhỏ cô thương nhất lao xuống con thác.
“Bộp” từ chiếc đồng hồ trên tay, một sợi dây được bắn đi, các giác mút nhanh chóng bám vào một cái cây mọc nhô ra trên mỏm đá lớn. Nước vẫn đổ, mưa vẫn không hề dứt, từng đợt từng đợt xối thẳng vào cả hai. Một cánh tay Xích Triệt nắm giữ sợi dây đang treo lủng lẳng, cánh tay còn lại nắm chặt tay Tiểu Thúy không buông, cả hai đung đưa trong không trung như hai con nhện đang kề nhau.
Tiểu Thúy nhìn đôi mày kiếm như dính chặt vào một hướng, cô biết rõ cánh tay mà anh đang giữ mình chính là nơi bị rắn cắn, nó thật sự đã gần như tê liệt, nhìn từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán anh, cô biết rằng sức chịu đựng của anh đã tới cực hạn. Thêm vào đó, từ cái cây kia, những âm thanh răng rắc đã phát ra, với sức nặng của hai người, chưa đến 10 phút nữa, nhành cây sẽ bị gãy. Nếu cô không buông tay, thì cả hai đều phải chết, vậy chi bằng hãy để cô hy sinh đi, họa chăng Mei đến kịp và anh còn con đường sống.
Nhìn thấy đôi lông mi của Tiểu Thúy cụp lại, Xích Triệt gần như hiểu rõ cô muốn gì, giọng không khỏi vang lên đanh thép.
“Em đừng có ý nghĩ buông tay, tôi không cho phép.”
Tiếng của anh vì dùng sức quá nhiều mà trở nên khản đi, nhưng nghe vào tai, Tiểu Thúy cảm thấy thật sự ấm áp. Anh đã xuất hiện trước mặt cô, cho cô biết thứ gì gọi là yêu, có lẽ sau hôm nay, đây là kí ức đẹp nhất của cô.
“Triệt, em xin lỗi.” Tiểu Thúy dần dần buông đi bàn tay của mình, cô quả thật rất nuối tiếc, cô với anh vừa mới chớm nở thì thật nhanh đã tàn lụi.
“Không được buông tay, tôi nói không được!” Tiếng kêu của Xích Triệt như xé rách màng mưa khiến cho Tiểu Thúy cầm không được nước mắt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
“Triệt, hãy cố sống luôn phần của em.” Không chần chừ, Tiểu Thúy buông tay của mình ra, cả người cô từ từ rơi xuống con thác.
“Đùng” tiếng va chạm giữa cơ thể và làn nước dữ dội phát ra, những bọt nước trắng xóa nổ tung tóe, tất cả đều hòa vào bầu không khí thấm đẫm tang thương. Tiểu thúy ở trong nước như một con cá, cơ thể muốn trồi lên nhưng lại bị hàng triệu tấn nước từ không trung đè xuống. Sức nước ngày càng lớn, càng muốn nhấn chìm cô xuống đáy, không thể thở nổi, mọi thứ hi vọng gần như vụt tắt …


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi