SĂN HỒ LY

Tiểu Thúy trong lòng không khỏi khâm phục cái viện nghiên cứu kia, đúng là nơi họa hổ tàng long mà.
“Vậy anh nhớ lại là lúc nào?”
“Vậy lúc nào em nghĩ kí ức về thời gian chúng ta sống ở Muôn Trượng đột ngột xuất hiện, em cũng ăn con micro-bug đó cùng thời điểm với anh, hẳn chúng ta sẽ nhớ lại cùng lúc.”
Ánh mắt Tiểu Thúy chợt lóe lên, không phải là lúc cô gần như mất đi tri giác ở trong kim tử tháp chứ. Đúng rồi! Lúc đó, không hiểu sao trong đầu cô, từng mảng kí ức lại quay về như thác lũ, lúc đó cô cứ tưởng là do trong ngưỡng sống chết, hồi quang phản chiếu, không ngờ là do con bọ bị phân hủy hoàn toàn đi.
Tiểu Thúy cau mày nhìn Xích Triệt. “Vậy là từ lúc ở kim tử tháp, anh đã biết thân phận của em, vậy mà anh vẫn im lặng.”
Xích Triệt khẽ cong môi. “Nếu anh nói ra ngay lập tức, liệu em có trốn anh mà chạy về Muôn Trượng không chứ. Rêu ở đó trơn lắm, anh không muốn bị gãy xương lần nữa đâu.”
“Anh còn cười.” Tiểu Thúy đấm mạnh vào lòng ngực anh. Trong phút chốc, Xích Triệt biến sắc, hơi thở cũng lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.
Lúc này ,Tiểu Thúy mới nhớ lại hoàn cảnh của hai người, Xích Triệt vẫn còn nóng như đổ lửa, chẳng qua anh nói những chuyện vừa rồi, một phần là muốn đánh lạc hướng, để cô không dùng “nước mắt hồ ly” cứu anh thôi. Gã đàn ông này, lúc âm lãnh là một khối băng tàn khốc, lúc quan tâm thì lại là một con nước dịu dàng.
“Em sẽ cứu anh!”
“Anh vẫn còn chịu được, nếu em dùng đến nó, cơ thể em sẽ nhanh chóng bị suy kiệt.”
“Không sao đâu mà, em có thể tự biết cơ thể mình.” Tiểu Thúy phản bác lại.
“Nếu em có thể tự biết, thì sẽ không buông tay anh tại con thác, anh không tin nổi về khả năng xoay sở của em.” Xích Triệt xoa đầu cô mỉm cười.

“Nhưng nếu không làm vậy, thì anh sẽ bị liệt não do sốt đấy, em không còn cách nào khác.” Tiểu Thúy nói mà như mếu, cô thật sự rất rối.
“Em hãy bình tĩnh, không phải anh đã nói, mọi thứ điều có liên hệ với nhau hay sao, con rắn kia rất độc nhưng cũng sẽ có thứ áp chế nọc độc của nó. Hơn nữa, chúng ta đang ở một nơi rất thuận lợi không phải sao.”
“Thuận lợi?”
“Đúng vậy, cánh rừng nhiệt đới này chính là sự thuận lợi của chúng ta, em có biết trong một quần thể sinh vật đa dạng và phong phú như vậy, rất khó khăn nhưng cũng sẽ dễ dàng cho chúng ta tìm được những thứ tương khắc lẫn nhau hay không?”
“Ý anh là?” Đôi mắt Tiểu Thúy chợt sáng lên.
“Đúng, chính là cố gắng đi tìm những loại có thể giải độc nhanh.” Xích Triệt thốt lên từng chữ mạnh mẽ.
Tiểu Thúy chợt tỉnh ngộ, nhưng nói thì dễ nhưng tìm đâu ra các loại thảo dược đó chứ. Hơn nữa, anh đang trong tình trạng này, cô thật không yên tâm rời đi. Tiểu Thúy cụp đầu xuống, sau đó ngước lên định nói gì đó với Xích Triệt, thì bỗng trong đôi mắt của cô hiện lên sự phấn chấn cùng vui mừng như gặp được kim cương.
“Có rồi!” Tiểu Thúy vừa nói vừa thét lớn, tay chỉ về mấy quả cây lòa xòa ngoài cửa động.
“Gì chứ?” Xích Triệt không hiểu cô vui mừng điều gì.
“Là nó, quả móc mèo, anh được cứu rồi.” Tiểu Thúy mỉm cười nhìn về phía Xích Triệt. “Lúc em còn ở Muôn Trượng, có một lần gia gia từ ngoài trở về có kể với em, lúc gia gia đi ngang qua một khu rừng ở Trung Quốc, ông đã cứu được một người khách du lịch bị rắn cắn bằng loài móc mèo này, sau đó để tỏ lòng cảm ơn, người kia còn tặng cho gia gia một cây thủy thủ làm quà nữa.”
Nói về loài Móc Mèo, thật ra là một bài thuốc dân gian đã được lưu truyền từ lâu chữa trị khá hiệu quả khi bị rắn cắn, tuy nhiên, muốn dùng loài thực vật này chỉ với điều kiện là nọc rắn không lan vào máu, vì hạt đậu nọc của mắt mèo chỉ hấp thụ độc trên bề mặt da lúc độc chưa phát tác. Để nhận dạng ra loài móc mèo cũng không khó. Móc mèo là loài cây thảo leo hằng niên, thân có lông nằm. Lá dài 25 centimet, lá chét, hình xoan dạng bánh bò, có lông trắng ở mặt dưới. Hoa kết thành chùm thòng từ nách lá, dài 30 centimet và có màu tím sẫm. Trái hình chữ S, đầy lông hoe to, ngứa. Hạt có từ bốn đến năm, hơi dẹp, to, nâu và có vân đen.
Tiểu Thúy nhìn những quả móc mèo như nhìn thấy cứu tinh của mình. Cô nhanh nhẹn đi đến cửa hang xem xét, chọn những quả khô trong đó, bổ ra lấy hạt, rồi dùng dao rạch theo sống lưng hạt mắt mèo thành hai phần, sau đó lấy một phần đắp ngay vào vết thương đang sưng tím trên tay Xích Triệt. Thật may mắn, vì Xích Triệt đã tiêm thứ huyết thanh chống nọc rắn của Holmes, mặc dù không trung hòa được độc tố của con rắn kia, nhưng nó cũng đã ngăn chặn thành công độc tính lan vào máu, làm nọc độc tụ lại một chỗ trên bàn tay, mà việc đó đúng là quá tốt cho hạt móc mèo phát huy hiệu quả.

Thật là thần kì, chỉ trong vòng một tiếng, Xích Triệt đã có dấu hiệu hạ sốt và bình thường trở lại. Tiểu Thúy thấm đẫm mồ hôi vì lo lắng, cả cơ thể mệt nhừ ra, tự thức ngã vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
“Có mệt không?” Xích Triệt thì thào, phả hơi nóng vào tai Tiểu Thúy, tư vị mở ám không ngừng.
“Không mệt.” Tiểu Thúy vừa nhắm mắt, nụ cười nhè nhẹ như hoa lan lúc ban mai hé mở, khiến Xích Triệt vừa đau lòng vừa thương yêu vô độ.
“Không mệt à?” Xích Triệt khẽ cong đôi môi khiêu gợi của mình, bàn tay từ từ lần xuống. Quả thật, khi cảm giác của anh trở nên tốt hơn, thứ đầu tiên anh không khống chế nổi chính là cả cơ thể tuyệt mỹ của cô đã dán chặt vào người anh. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được sự cọ xát của cặp thỏ con căng tròn lên vòm ngực rắn chắc của mình, không những thế, khu rừng rậm rạp của cô hoàn toàn vô thức mà đè chặt lên “niềm kiêu hãnh” của anh.
Tay Xích Triệt càng ép cơ thể Tiểu Thúy dính chặt hơn, khát khao muốn chiếm đoạt cô càng dâng cao rõ rệt.
Dường như cảm nhận được từng dòng tinh lực nóng bỏng trên người anh, Tiểu Thúy ai oán mở mắt, giận dữ bĩu môi.
“Anh vẫn còn sốt đấy, đừng như vậy.”
Xích Triệt cười cười âm hiểm. “Quả mắt mèo này thật công hiệu, anh cũng tự hỏi ngoài tác dụng hút nọc rắn, nó có tác dùng…kích thích thân mật không nhỉ.” Vừa nói dứt lời, bàn tay của anh đã sà xuống, ra sức nắn bóp cặp ngực ngạo ngễ của cô, cảm giác chân thật và mềm mại này thật khiến anh phát điên. Xích Triệt không ngừng vân vê, đòi hỏi, biến đôi thỏ trắng của Tiểu Thúy thành đủ hình dạng khác nhau, khiến cô không khỏi tê người mà run rẩy.
“Triệt, đừng mà, anh vẫn còn không ổn.” Tiểu Thúy lo lắng mà gạt tay anh ra.
“Không ổn chỗ nào cơ chứ, họa chăng có một nơi không ổn thôi, em biết mà phải không?” Xích Triệt thì thầm ranh mãnh. Sau đó không đợi cô phản bác, đôi môi anh áp xuống dán chặt vào môi cô. Tiểu Thúy không biết phải nói với gã đàn ông tham lam trên người cô như thế nào nữa, trong tình huống thập diện mai phục, nguy cơ như mành chỉ treo chuông thế này, mà anh lại không hề khống chế dục vọng của mình chút nào.
Xích Triệt thấy Tiểu Thúy không còn cự tuyệt nữa thì đắc ý cười nham hiểm. Thật ra anh hoàn toàn biết, cô cũng sẽ chấp nhận anh ngay thôi, cô rất yêu anh, điểm này anh có thể nhìn ra. Cho nên, nhân lúc bệnh hoạn này mà đòi hỏi, cô sẽ vì quan tâm anh mà không phản kháng. Thế mới nói, cần phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa mà lập nên kế hoạch giành thắng lợi.

Xích Triệt đưa tay lòn qua đầu Tiểu Thúy, cố gắng ép sát gáy cô để môi cô tiếp hợp với anh càng chặt chẽ, để anh thong dong mà chiếm lấy sự non mềm và thanh khiết trong miệng cô. Chiếc lưỡi cường ngạnh của một tên ngoan độc, không hề nương từ mà xông vào trong cắn nuốt, nút lấy từng hồi tinh chất của cô.
Tiểu Thúy hoàn toàn biết bản tính của người đàn ông này, một khi dục niệm đã xông lên não, tế bào nơron thay bằng tinh trùng, thì anh có bị đạn cắm tên đâm cũng sẽ không lùi bước. Cho nên, vì sợ anh phải khó khăn dùng sức, nên cô hoàn toàn không dám phản kháng với anh.
Xích Triệt thuận thế từ trên môi Tiểu Thúy trượt xuống cổ, hơi thở đục ngầu phả vào từng tấc da như nhung lụa, khiến cô không ngừng tê dại. Bàn tay của anh cũng không hề yên phận, nhanh nhẹn đặt vào nơi cao vút của cô, mân mê thèm thuồng mà chà xát.
“Tiểu Thúy, em thật mê người quá!” Xích Triệt vừa nói vừa cười khẽ. Đôi môi mỏng khêu gợi lê từng chút từng chút, từ cổ, xuống vai, tạt thẳng qua xương vai xanh, rồi đi xuống hai con thỏ trắng đang run rẩy trước mặt.
“Gọi tên anh, Tiểu Thúy, gọi anh!” Lời vừa dứt, Xích Triệt đã sà xuống mà chiếm đoạt nơi căng tròn của cô. Có thể nói, kĩ thuật của anh từ lúc không biết gì, trải qua nhiều bận “nghiên cứu”, “chuyên tu” giờ đã trở nên thuần thục rất nhiều. Anh nhắm rất chuẩn mà không ngừng chơi đùa nơi căng cứng của Tiểu Thúy, khiến từng dòng máu nóng trong người cô như muốn xông thẳng ra ngoài.
“Triệt…dừng lại!”
“Dừng lại, em đang đùa với anh sao tiểu hồ ly.” Lời hiện lên đầy dè bỉu với sự cầu khẩn của Tiểu Thúy. Sau đó, không đợi cô lên tiếng, tay anh đã đi thẳng vào trong cơ thể cô.
“Như thế này, mà em bảo anh dừng lại sao?” Xích Triệt ranh ma đưa hai ngón tay thấm đẫm nước của cô lên cười đắc ý, anh cố ý vừa dùng xúc giác lẫn thính giác đưa Tiểu Thúy vào cõi niếc bàn. Xích Triệt không khỏi lắc đầu cười thầm, cô bé này miệng đúng là lừa lộc với phản ứng của cơ thể. Khi anh cho tay vào, sự ẩm ướt của cô như muốn thiêu đốt anh, cô chảy ra nhiều như vậy, tức là muốn anh vô độ rồi, nhưng miệng lại khư khư không cần.
Tiểu Thúy mặt đỏ như máu, không biết nói gì trước sự vô sỉ của anh, cô khẽ thầm than, lần này cô xong thật rồi.
Trong lúc chịu đựng sự đụng chạm của gã thợ săn “mất nhân tính”, bỗng không hiểu sao, một thứ gì đó hiện ra trong đầu Tiểu Thúy khiến cô phẫn hận. Cô lập tức đẩy người đàn ông kia ra.
Do mãi mê tập trung thực hành công việc, nên anh hoàn toàn bất ngờ trước sự phản kháng của cô. Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại lườm lườm, trong lòng chợt nghĩ, không phải anh ăn ngấu nghiến đến nỗi khiến cô bị đau chứ. Nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của Tiểu Thúy, dường như là một việc khác.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng với anh.” Xích Triệt bất mãn áp xuống, hôn chặt lên bờ môi non mềm đáng yêu của cô.
Tiểu Thúy nghiêng đầu né tránh, lòng hừng hực cảm giác bực bội. “Lúc nào anh cũng mang thứ đó bên người à?”
“Thứ nào?” Xích Triệt biểu tình ngu ngốc. Cái quái gì mà trong lúc này cô lại hỏi đến cái thứ không liên quan đến tình hình vậy.

“Còn gì nữa, thứ đang đựng nước kia kìa.”
Xích Triệt đôi mắt chợt lóe lên, miệng anh lộ ra một nụ cười ma quỷ. “Sao, em đang ghen?”
“…” Tiểu Thúy không thèm trả lời.
Xích Triệt cưng chiều xoa đầu cô, miệng vui vẻ nói: “Ngốc à, trong thế giới của đàn ông phương Tây, mang bao cao su bên người là chuyện rất bình thường, để đề phòng những lúc cần thiết thôi. Đối với anh, em chính là người khơi lên những thứ cần thiết đó.”
Xích Triệt nhìn biểu tình có chút hạ nhiệt của cô thì bỗng cười ranh mãnh. “Nếu em nghi ngờ “sự trong trắng” của anh, anh sẽ chứng minh cho em.”
Sau đó, từ phía dưới, Xích Triệt nhanh chóng thúc mạnh một phát đi vào thật sâu bên trong Tiểu Thúy.
“A…” Tiểu Thúy bất ngờ bị xâm nhập, rên lên một tiếng ngân kiều mị.
Xích Triệt không ngừng ra vào trong người cô, anh rất nhanh dập tắc đi ý nghĩ của cô, vì anh sợ rằng, cô sẽ tiếp tục hỏi anh tại sao lần này lại không mang sử dụng đến nó. Anh rất sợ phải nói ra lí do. Đúng! Vì anh sợ sẽ mất cô, cả hai đã biết thân phận của nhau, nếu một ngày nào đó, Tiểu Thúy biết hết mọi chuyện ân oán giữa hai gia tộc, liệu cô có rời xa anh không. Không! Anh nhất định sẽ không để điều đó xảy ra, cho nên cách tốt nhât là…cô mang thai con anh ,vừa tránh được việc cô ra đi, vừa tránh được con chim ưng đang đói khát, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bảo vật anh hằng yêu quí.
Xích Triệt ôm chặt eo Tiểu Thúy, từng hồi ra vào mãnh liệt. Những tiếng va chạm vang lên không dứt. Mỗi lần anh đâm thẳng đến nơi sâu nhất của cô, là mỗi lần cả hai đều thăng hoa tột độ. Nơi đó của cô dù đã được anh khai phá nhiều lần, nhưng cảm giác tương thích không chừa một mảnh lại khiến anh như điên cuồng phát động.
“Tiểu Thúy, em làm anh phát điên lên mất.”
Cả người anh man dại mà ra vào cô. Đôi tay không ngừng trượt trên cơ thể non mềm của Tiểu Thúy. Hình ảnh hai thân thể trần trụi quấn quýt nhau trong nơi thâm sơn cùng cốc, càng khiến cảnh sắc thêm mỹ lệ, một bên cao lớn như một con bò mộng, một bên nhẹ nhàng uyển chuyển như nước, đối lập, nhưng cũng rất hài hòa cả về màu sắc, góc độ và âm thanh, khiến cho sự phối hợp kia là duy mỹ.
Xích Triệt sung sướng chiếm đoạt Tiểu Thúy, cho đến khi động tác của anh gần như vũ bão, từng hồi va chạm kịch liệt như suối tràn đê vỡ, sau đó thỏa mãn gầm nhẹ mà phóng thích trong cô, cả hai ngã gục xuống, ôm chầm lấy nhau như keo như mật.
Anh ôm cô vào lòng, cô cũng cúi người hòa vào lồng ngực của anh. Tiểu Thúy biết rõ, tại sao anh lại bộc phát đến vậy. Từng trải qua những lúc căng thẳng và lo lắng vì mất nhau, đứng giữa sống chết trong hối hả và hoảng loạn, chỉ những ai có trái tim đồng điệu đến từng nhịp đập mới có thể khắc sâu cảm giác đó. Cảm giác được chạm vào nhau, hòa huyết nhau, cuốn lấy nhau để tạo thành một thực thể duy nhất, để không xa rời, để không còn cách biệt giữa âm ty và thực tại tàn khốc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi