SĂN HỒ LY

Tiểu Thúy trong phút chốc ngẩn ra, đúng vậy, sao cô lại quên một mảng quan trọng của gia tộc hùng hậu này như thế chứ. Kinh tế chính là một trong những lĩnh vực đem lại nguồn thu nhập rất lớn, cũng như khẳng định uy tín của gia tộc Hunter trên thương giới. Hunter World - công ty có lượng vốn và tài tài sản dồi dào nằm trong top năm công ty vang dội nhất toàn cầu, chi phối mạnh mẽ ngành kinh doanh khoáng sản và bất động sản Hoa Kì.
“Em không cần phải ngạc nhiên như vậy? Màn hay còn chờ phía sau.” Xích Triệt lại thâm thúy hé lộ úp úp mở mở.
“Vậy anh định như thế nào?” Về khoảng này không phải chuyên môn của cô, cô thật không hề có Ý định xem xét những vận động kinh tế ra sao.
“Em không cần nhức óc suy nghĩ, vì đã có một người giúp chúng ta lo liệu, chúng ta chỉ cần ngồi xem, sau đó thưởng thức món ngon lên dĩa thôi.” Xích Triệt mỉm cười, nhưng dễ dàng nhận ra, mùi máu tanh đang dần thấm sâu trong từng nhịp thở của anh.
“ý anh là…”
“Arsenè sẽ giúp chúng ta lo liệu. Hắn ngoài l@m tình báo, còn là tổng giám đốc của Hunter World đấy. Sau này còn nhiều thứ thú vị em sẽ biết. Bây giờ, việc quan trong nhất của một nữ chủ nhân nên làm chính là…” Nụ cười của anh trở nên xấu xa.
Trong phút chốc, Xích Triệt từ chủ động chuyển thành bị động, cả cơ thể nhỏ bé của cô đã nằm dưới thân anh, hai ánh mắt lưu luyến nhìn nhau, hơi thở cả hai vì vậy cũng trở nên gấp gáp.
“Trợ lí Cell đã nói em cần nghĩ ngơi.” Tiểu Thúy mặt đỏ bừng bừng lên tiếng.
Xích Triệt khẽ cười gian mãnh, mặt hạ xuống, trán anh yêu thương chạm vào trán cô, hai chiếc mũi một cương nghị mạnh mẽ, một tinh xảo ôn nhu cọ vào nhau.
“Cô ta nói hay cái tên Hiroshi kia nói, hửm?”

Tiểu Thúy khuôn mặt nóng bừng, cô thật sự đuối lí rồi.
“Nhưng tối vừa rồi anh mới làm.” Tiểu Thúy cố nén xấu hổ thốt lên, cô không thể dễ dàng bị khuất phục bởi mầm móng tội ác của anh được.
“Hôm qua khác hôm nay khác.” Xích Triệt khẽ hạ đôi môi xuống gần bên tai cô nhấm nháp, giọng anh khản đặc bổ sung. “Nhưng có một thứ không khác mấy, chính là…cơ thể em mỗi lần anh nhìn thấy điều dâng lên tế bào tội ác.”
Không chừa một giây, môi anh khẽ áp xuống, những chấm nóng xuất hiện loang lổ trên mặt Tiểu Thúy nhưng rất có thứ tự. Đôi môi như hỏa diệm sơn kia lia qua lia lại một cách nhanh nhẹn trên mặt cô. Từ điểm nhạy cảm bên vành tai, nó thong dong rời xuống mắt, đến mũi, cuối cùng là cướp đoạt đôi môi đầy quyến rũ của Tiểu Thúy.
Mỗi lần áp vào nơi ngọt ngào đó, là mỗi lần anh lại có một sự trải nghiệm mới. Cường ngạnh xâm chiếm vốn là bản tính của Xích Triệt, nên cứ theo chân lí đó mà hành động tiếp diễn. Chiếc lưỡi ngang tàng khôn khéo xé toạt lớp bảo vệ bên ngoài, thành công khơi gợi lên sự quyến luyến miên man giữa hai đầu lưỡi. Hai chi3c lưỡi ẩm ướt kia không ngừng dập dìu lên xuống, chồng chất nhau, “ẩu đả” nhau, liên hồi bất tận. Những dòng tinh chất cũng vì thế mà trao đổi không ngừng, Xích Triệt mạnh mẽ hút, Tiểu Thúy dịu dàng nhường cho. Cho đến khi không khí trong phổi đạt ngưỡng giới hạn, Xích Triệt mới buông tha mà để cô thở gấp.
Xích Triệt nhìn khuôn mặt say tình của Tiểu Thúy, miệng khẽ cười cười. “Thế nào? Thích chứ hả?”
“Anh…” Tiểu Thúy lắp bắp nửa ngày, cô thật không biết dùng từ gì để hình dung Xích Triệt.
“Anh ra sao hả?” Xích Triệt tỏ vẻ ranh ma, từng lời nói phát ra khiến Tiểu Thúy không còn chỗ thoát. “Nếu em không trả lời được, thì để anh giúp em tìm ra đáp án miêu tả của mình.”
Vừa nói dứt lời, bàn tay to lớn nhanh nhẹn kéo thẳng dây áo của cô xuống, phút chốc, một mảng thịt trắng noãn mê hồn hiện ra, khiến đôi mắt Xích Triệt lấp lánh như hai tinh tú trên trời.

“Tiểu Thúy, dù anh không phải thưởng thức em lần đầu, nhưng những gì em có luôn cho anh suy nghĩ, đó là anh thật đang chiếm đi sự thuần khiết của em, lần nào cảm giác đó cũng xuất hiện cả.” Xích Triệt cười cười gian mãnh.
“Anh thật…không biết xấu hổ.” Cô quay đầu không nhìn vào cặp mắt rực lửa của anh.
“Em vừa dùng một tính từ đấy, miêu tả khá tốt. Yên tâm, anh sẽ cho em biết, em có một năng khiếu miêu tả còn tốt hơn nữa.”
Nói xong, đôi môi như ngâm trong nước sôi kia bay xuống vồ vập hai đỉnh đồi mơn mởn trước mặt. Đôi tay cũng không vì vậy mà yên phận, bàn tay thô ráp của anh, nâng niu và tôn thờ, x0a nắn nơi cao vút của cô, lúc nhẹ lúc vừa, có lúc cảm xúc tăng vọt mà anh dùng sức khiến cô đau đớn nhưng đê mê đến vô tận.
Xích Triệt không hề trễ nãy, chỉ loáng thoáng vài phút lâm trận mà cơ thể Tiểu Thúy đã không còn khống chế. Sự mịn màng và noãn nà như một thứ tinh chất dẫn dụ, công phá toàn diện lí trí của anh, khiến anh vừa muốn trân trọng bảo vệ, vừa muốn xông lên mà vồ dập tan nát.
Bàn tay một lần nữa như một chiếc lông nhè nhẹ trôi trên mặt nước, di chuyển lúc lên lúc xuống, lúc qua lúc lại, khiến cơ thể nhạy cảm của Tiểu Thúy từng hồi run rẩy không thôi. Cho đến khi, “chiếc lông ấy” lia đến hang động tối tăm sũng nước, thì mới chịu thỏa mãn dừng lại mà khám phá. Xích Triệt nhìn khuôn mặt đỏ bừng tuyệt mỹ của cô gái trong lòng, thì trái tim anh hoàn toàn phấn khích và kích động.
“Tiểu Thúy, lại ướt nữa rồi này.” Vừa nói, dị vật lại vô thức luồn lách vào trong.
Tiểu Thúy cảm nhận được sự k!ch thích từ anh, mặt cô vừa thẹn thùng vừa mê mẩn, lời nói lắp bắp tiếng có tiếng không. “Anh…anh…vô sỉ.”
“Được lắm, dám nói anh như vậy, xem ra anh chiều chuộng em quá rồi.” Cặp mắt Xích Triệt như hai chiếc đèn pha lộ lên một thứ ánh sáng quỷ quyệt. “Một tính từ thứ hai, nhưng lần này anh khá hài lòng đấy.”
“Á…” Tiểu Thúy kêu lên, cô bất ngờ trước sự cướp đoạt dã man của anh, cô cảm nhận rất rõ, thứ mềm mại vừa luồn lách trong nụ hôn kia, đang cố tình hoành hoành nơi tư m@t của mình.

Mặc cho Tiểu Thúy kêu la rên rỉ, Xích Triệt vẫn say sưa như một đứa bé đòi sữa mẹ, không ngừng trêu chọc và thu lượm. Anh cố gắng dùng sự trơn tru và linh hoạt của mình, vân vê những nơi nhạy cảm nhất trong khu rừng sâu kín ấy, từng chút từng chút dìu cô l3n đỉnh cao của d*c vọng.
Những tiếng thét vì sung sướng và tận khoái chỉ giảm bớt khi cô đã quá giới hạn chịu đựng, còn anh thì căng cứng ở hạ bộ đến đau đớn.
Không còn chờ đợi nữa, Xích Triệt giải phóng cả cơ thể mình, từng thứ vướng bận bị anh ném ngổn ngang xuống đất, phút chốc, một cơ thể như đúc đồng được trưng ra trước mắt. Tiểu Thúy vì bị k!ch thích mà cặp mắt lim dim như một người uống rượu say, cô gần như không có chút phản kháng mà chìm đắm trong d*c vọng triền miên.
“Nhìn anh!” Xích Triệt ra lệnh, anh biết cô đã đến lúc, phản ứng từ cơ thể cô như một tín hiệu, một tín hiệu cho phép dung nạp và tương thích với anh.
Tiểu Thúy nghe tiếng nói trầm ngâm mà mê người kia, cặp mắt đẹp đẽ dần dần nở rộ. Đôi mắt ấm áp ấy khiến cho con sói tham lam ngày một đắm chìm trong đại dương ngọt ngào và hạnh phúc.
“Ngoan lắm, anh rất thích! Mở to mắt để thấy ai cho em thống khổ cùng hoan ái.” Xích Triệt mỉm cười xấu xa, bộ phận cứng rắn của anh cũng đang đặt trước nơi sũng nước của cô, nhưng không hề tiến vào, anh cố Ý cọ xát làm cô như phát điên.
Nhìn biểu tình khó chịu của Tiểu Thúy, đôi môi quyến rũ khẽ cong cong, anh hoàn toàn biết cô rất khó chịu, nhưng anh muốn cảnh cáo cô một điều, một điều mà anh cực kì bức rứt.
“Thế nào, có muốn anh không hả?” Anh nham hiểm thổi từng hơi nóng vào mặt cô. Đôi tay không ngừng luồn lách vào những điểm k!ch thích.
“Đồ đáng ghét, anh….anh.” Tiếng nói của cô đứt quãng. “Đừng trêu chọc em như vậy, em khó chịu quá.”
“Khó chịu phải không, khó chịu thì phải hứa với anh một thứ, từ nay trở đi, không được nói cười trước mặt người đàn ông khác.” Xích Triệt gằn lên từng chữ.

“Anh ngang ngược quá, chỉ…chỉ có trò chuyện thôi cũng cấm đoán sao.” Tiểu Thuy run run lắp bắp, cô thật không biết lúc này là thiên đàng hay địa ngục nữa.
Xích Triệt mỉm cười, đôi tay lại dùng lực x0a nắn sự mềm mại cao vút của cô, khiến tế bào thần kinh cảm giác của Tiểu Thúy bị công kích toàn diện.
“Hứa với anh!”
“Em…em hứa.” Tiểu Thúy cuối cùng đổ sập mọi giới hạn, cô không thể chống đỡ sự sụp đổ của lí trí mình nữa rồi.
“Ngoan lắm, anh chỉ chờ em như vậy thôi.” Xích Triệt tỏ ra cực kì sảng khoái và hài lòng. Nếu cô còn tiếp tục đôi co với anh, sợ rằng người sụp đổ hẳn phải chính là anh thôi.
Từ trước cửa động kia, một cú thu'c mạnh mẽ khiến Tiểu Thúy gần như ôm trọn gã khổng lồ trước mặt, sự tương thích hoàn toàn ấy khiến những tiếng gầm rú trong người gã đàn ông nhanh chóng phát lên.
“Em đúng là mười lần như một, cảm giác này như thể lần đầu anh lấy đi sự thuần khiết của em.” Xích Triệt mê muội mà nói trong vô thức.
“Anh thật tồi bại mà.” Tiểu Thúy trừng mắt, cô thật yêu, cũng thật ghét cay ghét nghiệt sự thiếu đứng đắn của anh.
“Miêu tả tốt đấy.” Anh cười cười.
Trên giường gió dập liên hồi, mây trời vần vũ khắp nơi, đôi nam nữ cuốn lấy nhau như hai con sam không rời. Người đàn ông như một con gấu xám kịch liệt chuyển động, người phụ nữ như một con cá nhỏ, bất lực mà thu nhận sự vồ dập của người đàn ông. Cảnh tượng tuyệt mỹ như chứa hàng ngạn quả bom nguyên tử công kích mạnh mẽ vào không khí, khiến cho nhiệt độ tăng lên vùn vụt không thể áp chế.
Cho đến khi những thanh âm khàn đục đi vì mải mê trầm bổng, thì một tiếng gầm thỏa mãn từ con gấu xám kia mới bật lên thống thiết. Cơ thể cả hai cùng đổ sập, Tiểu Thúy như một chú mèo con mất sức mà cuộn tròn trong lồng ngực vững chắc của tên thợ săn, còn Xích Triệt, sau khi được ăn no, thì ánh mắt như ngàn hoa nở rộ, hài lòng ôm chặt bảo bối quÝ giá bên cạnh mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi