SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Cô nhẹ nhàng thuận theo ý hắn, vì có từ chối cũng chưa chắc được.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Tôn Bách Thần cực kỳ hài lòng.

Hắn bắt đầu xâm chiếm đôi môi của cô gái nhỏ, từ từ thưởng thức.

Bàn tay hư đốn kia, mơn trớn xuống chiếc bụng phẳng, vuốt ve vài cái.

Hắn cởi áo khoác của Mạn Nghiên ra, rồi đến cái áo ngủ, tùy ý ném đại ra xung quanh.

Đôi tay Tôn Bách Thần luồn ra đằng sau, toan cởi chiếc áo bra để giải thoát cho đôi gò bồng phổng phao trước mắt.

Nhưng mà...!

“Bing bong bing bong.”
Tôn Bách Thần dừng tay lại, quay đầu nhìn ra phía cửa.

Tiếng chuông trong phòng réo liên tục, kèm theo tiếng gõ cửa.

“Mẹ kiếp, tên khốn nào giờ này còn đến.”
Hắn muốn mặc kệ, nhưng tiếng chuông cứ mãi không ngớt.

Tôn Bách Thần bực mình ngồi dậy, giọng hằn học.

“Nằm yên ở đây chờ tôi.”
Hắn tiến đến phía cửa chính, mở hé ra.

Đập vào mắt Tôn Bách Thần là Vương Phong, tên bạn xem thân của hắn.

Vương Phong cả người nồng nặc mùi rượu, đẩy mạnh Tôn Bách Thần đi vào bên trong.

“Cho tắm nhờ đi, vòi sen phòng của tôi bị hư rồi.” Anh lảo đảo đi vào trong phòng tắm.

Tôn Bách Thần vội quay lại giường, nhưng không thấy Mạn Nghiên đâu cả.

Hóa ra cô sợ quá nên trốn đằng sau tấm rèm cửa dẫn ra ban công, cả người run rẩy vì lạnh.

Vương Phong là nhân vật tầm cỡ thứ hai ở cái trường đại học Bắc Thành này, bởi độ đẹp trai và gia thế hiển hách của mình.

Anh cùng Tôn Bách Thần có quan hệ khá tốt, hình như họ là bạn từ thời niên thiếu.


Vương Phong là giáo viên dạy môn Giáo Dục Thể Chất, với nền tảng vô cùng tốt, từng giành vô địch Taekwondo toàn quốc và nhiều huy chương hạng cao trong các môn thể thao khác.

Trái với Tôn Bách Thần, anh được rất nhiều nữ sinh săn đón vì óc hài hước và sự chu đáo của mình.

Chỉ là Mạn Nghiên không hiểu chuyến đi lần này tại sao lại có mặt Vương Phong, vì toàn bộ người dẫn đoàn, ngoài trừ thầy hiệu trưởng thì đều là giảng viên khoa Kinh Tế.

“Mau ra đây.”
Tôn Bách Thần ngồi xuống giường, mắt hướng về tấm rèm cửa trước mặt.

Mạn Nghiên nghiêng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy an toàn cô mới rón rén chui ra, bước lại về phía hắn.

Chiếc áo ngủ và áo khoác còn vứt ở trên giường, cũng may Vương Phong vừa vào đã chui tọt vào trong phòng tắm, không để ý đến những thứ khác.

“Bách Thần, em về phòng đây”.

“Tôi đã cho em đi chưa?”
Mạn Nghiên trận mắt ra nhìn hắn, đầy khó xử.

Nếu bây giờ cô không đi, lỡ một lát nữa Vương Phong trở ra, thấy cô ở trong phòng Tôn Bách Thần thì thế nào?
Cô chu cái miệng nhỏ ra, mi mắt rủ xuống làm ra vẻ đáng thương.

Hắn nghiến răng, bỗng dưng nổi điên lên, đấm mạnh tay xuống giường.

“Mẹ kiếp!” Tôn Bách Thần gắt lên.


Ở bên trong truyền ra tiếng vòi sen rào rào, rồi tắt ngấm.

Vương Phong lớn giọng, hỏi:
“Này, có chuyện gì thế?”
Nghe thấy cái giọng của anh, hắn đã bực mình càng thêm sôi máu.

Tôn Bách Thần đi đến cửa phòng tắm, đá mạnh vào cánh cửa.

Miệng quát lớn:
“Tắm nhanh lên rồi cút về phòng cậu đi.”
Vốn Tôn Bách Thần đã tính toán cả, cho thuốc an thần vào đồ uống của mọi người.

Nào ngờ tên Vương Phong kia tính tình lập dị, lúc tổ chức party lại bỏ đi chỗ khác, một mình uống rượu đến say khướt.

Càng tức hơn, anh lại mò lên phòng hắn, đúng lúc Tôn Bách Thần định làm chuyện quan trọng.

“Biết rồi, từ từ đi cái thằng cộc cằn này...!Dù sao tiền nước cũng đâu phải cậu trả.”
Mạn Nghiên nghe xong không nhịn được mà cười lên.

Tôn Bách Thần liếc sang nhìn Mạn Nghiên, ánh mắt như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cổ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi