SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Mạn Nghiên mím chặt môi, khôi phục lại vẻ đáng thương trước đó.

Cô mặc áo khoác vào người, đi về phía cửa.

“Em về phòng nhé.” Cô nắm lấy tay hắn, giọng thỏ thẻ.

Tôn Bách Thần nhìn vào ánh mắt đen láy đang chớp chớp của Mạn Nghiên, lửa trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Cô vừa nhẹ nhàng mở cửa để chui ra, hắn đã đuổi theo cô, còn đạp cho cánh cửa mở toang hết cỡ.

“Em dám xem thường lời tôi nói sao?”
Hắn đẩy mạnh Mạn Nghiên vào tường ngoài hành lang, hai tay chống cạnh vai cô, không để Mạn Nghiên có cơ hội trốn thoát.

Bên trong phòng truyền ra tiếng mở cửa, Vương Phong mặc áo choàng tắm, mắt nhắm mắt mở bước ra

ngoài.

“Có chuyện gì thế?”
Mạn Nghiên giật thót mình, lập tức đẩy mạnh Tôn Bách Thần ra.

Cô quay mặt vào tường rồi lại quay ra, tay đưa ra phía trước, quơ loạn xạ, mắt nhắm nghiền như không thấy gì.

“Có chuyện gì thế?” Vương Phong lặp lại câu hỏi.

“Mộng du...!là mộng du.

Mạn Nghiên, mau tỉnh.”
Tôn Bách Thần hết vỗ nhẹ vào má rồi lại lay lay vai của Mạn Nghiên Vương Phong đứng ở một bên đầu óc quay cuồng, vẫn đang cố gắng để hiểu mọi chuyện.

Mạn Nghiên giả vờ tỉnh dậy, mắt lờ đờ nhìn xung quanh.

Cô ôm lấy mặt, tỏ ra mình rất mệt mỏi.

“Xin lỗi thầy Tôn, khuya như vậy còn làm ảnh hưởng thầy.”
Cô quay sang nhìn Vương Phong, cúi đầu chào hỏi.

“Em là học sinh trường Bắc Thành ư?” Vương Phong nói.

Mạn Nghiên khẽ gật đầu.

“Khu phòng ở của nữ sinh ở tầng hai, tại sao lại lên đây?”
Tôn Bách Thần nhanh nhảu lên tiếng:
“Em ấy bị mộng du, không có mắt sao?”
Vương Phong gãi gãi đầu, cố gắng hiểu nhưng vẫn không thể hiểu nổi.


Anh nghĩ ngợi một hồi, không biết vấn đề nằm ở đâu.

“À ừ, nhưng mộng du có thể đi cầu thang lên đây sao? Tôi sống từng này tuổi, bây giờ mới thấy trường hợp này.” Ánh mắt anh nhìn Tôn Bách Thần đầy khả nghi.

Hắn trợn mắt lên nhìn anh, bực đến mức nghiến răng chằng chịt, suy nghĩ không biết tại sao cái giờ này còn phải đứng đây tranh luận với tên lắm chuyện này?
LA
“Chưa thấy thì bây giờ thấy rồi đấy.

Cậu đó, tắm xong rồi thì cút về phòng đi, đứng đây lải nhải nhức cả đầu.

Mau lên, tôi còn phải đi ngủ.”
Mạn Nghiên miễn cưỡng chen chân vào cuộc nói chuyện của hai người.

Cô lí nhí nói tiếng xin lỗi, rồi xin phép trở về phòng.

“Tôi đưa em về phòng.”
“Không cần phiền thầy đâu ạ.”
“Hừ, nếu em bị mộng du lần nữa, chẳng may ngã xuống cầu thang thì ai chịu trách nhiệm?”
Trước khi đi, Tôn Bách Thần không quên lườm Vương Phong một cái.

Bao nhiều chuyện tốt của hắn, đều bị tên này đạp xuống sông xuống bể.

Cục tức này, hắn thật nuốt không trôi.

“Lúc về nhớ đóng cửa phòng lại.” Hắn ra lệnh.



Tôn Bách Thần đưa Mạn Nghiên xuống lầu.


Lúc đi tới chỗ rẽ ở hành lang, hắn đột nhiên ôm lấy eo cô, lôi vào trong góc tường.

“Bách Thần, anh muốn làm gì?” Cô bị Tôn Bách Thần làm cho giật mình, giọng hốt hoảng.

Giây sau đó, hắn hôn cô mãnh liệt.

Rất lâu, đến khi Mạn Nghiên đấm liên tiếp vào vai hắn, Tôn Bách Thần mới buông cô ra.

Cô thở hổn hển, hoa mắt, chóng mặt...!
Hắn ôm lấy cô, tay luồn vào trong áo, vuốt dọc tấm lưng mảnh khảnh.

“Bách Thần, đừng...!Lỡ như chúng ta bị người khác nhìn thấy thì thế nào?”

Mẹ kiếp, làm quái gì có lắm cái “lỡ như” như thế? Với lại từ bao giờ Tôn Bách Thần phải nơm nớp lo sợ đến ánh mắt của kẻ khác!
“Em sợ cái gì? Giờ này làm gì có ai lảng vảng ở đây chứ.”
Mạn Nghiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, phát hiện ở hành lang có camera.

Cô chỉ cho Tôn Bách Thần, nói hắn đừng làm liều.

Trán hắn nhăn lại, từ tốn nói:
“Chỗ này là góc khuất, camera không quay tới được.”
Cô bĩu môi, cho rằng Tôn Bách Thần nói thế để lừa mình.

Hắn nhìn bộ dạng không tin tưởng của cô, tức giận gõ nhẹ lên trán Mạn Nghiên một cái.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi