SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Chu vi Ái kêu lên thất thanh, nhưng cô ta không có ý định đỡ Mạn Nghiên lên, cả người đứng trơ ra nhìn cô từ từ ngã xuống.

Khuôn mặt Mạn Nghiên đầy kinh hãi, hai mắt nhắm tịt, còn tưởng lần này mình đập mặt xuống sàn rồi thì...!
“Uych.”
Hình như không đau lắm, hơn nữa không giống bị đập xuống sàn xi măng nha! Mạn Nghiên có cảm giác mình ngã nhào vào một thứ gì đó, không cứng không mềm, mà còn có hơi ấm nữa!
Mạn Nghiên còn lờ mờ chưa hiểu gì đã có một cánh tay kéo cô đứng thẳng lên.

Cô trố mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tim vẫn còn đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra bên ngoài vì tình huống nguy hiểm vừa nãy.

“Em không sao chứ?”
Mạn Nghiên lắc đầu theo bản năng, cô luýnh quýnh nói:
“Cảm...!cảm ơn thầy Vương.”
Mà sao người đàn ông này lại có mặt ở đây nhỉ? Không phải là buổi họp mặt riêng của khoa Kinh Tế thôi sao!

Mạn Nghiên quay sang nhìn người đi bên cạnh Vương Phong, vội vàng cúi đầu chào.

Thầy hiệu trưởng cười hiền, nhắc nhở cô lần sau phải cẩn thận.

Rồi ông nhìn xuống lối vào của hội trường, vẫy tay gọi lớn:
“Bách Thần.”
Chính xác thì hắn đang đứng ở bên dưới chờ Vương Phong và thầy hiệu trưởng.

Ánh mắt của Mạn Nghiên lập tức chuyển xuống dưới, nhìn thấy hình bóng của người đàn ông buổi sáng đã cứu cô, cơ mặt thoáng chốc nhăn lại.

Cái số cô thật ẩm ương mà, cứ hễ gặp chuyện xấu hổ liền để hắn bắt gặp.

Cô chào Vương Phong và thầy hiệu trưởng, vội kéo Chu ÁI Ái rời khỏi hội trường.

Khi đi ngang qua Tôn Bách Thần, Chu Ái Ái còn ngoái đầu nhìn lại hắn, nở một nụ cười tươi tắn.

Trước khi trở về ký túc xá, Mạn Nghiên định rủ Chu Ái Ái đi vệ sinh nhưng cô ta cần lên văn phòng bổ sung thêm thông tin trong hồ sơ sinh viên.

Hai người đành hẹn nhau ở trạm xe
buýt.

Cô ở trong nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Nhớ lại cảnh ban nãy ngã vào người Vương Phong bị Tôn Bách Thần nhìn thấy, mặt cô đỏ lựng lên.

Cô tự vỗ vào mặt mình mấy cái, rồi mới đi ra ngoài.


Nào ngờ đi đến cầu thang liền bắt gặp Tôn Bách Thần.

Không phải tình cờ, hắn vốn là đứng ở đây để chờ cô!
Mạn Nghiên đi lướt qua người hắn, nhưng bị Tôn Bách Thần tóm lấy tay.

Khuôn mặt điển trai kia vẫn cứng đờ, tuyệt nhiên không để lộ chút cảm xúc gì cho người khác nắm bắt.

Hắn vươn người về phía trước, ghé sát vào mặt của Mạn Nghiên, hỏi:
“Muốn giận thế này đến bao giờ?”
“Anh xin lỗi em đi.” Mạn Nghiên dẫu môi lên.

Một kẻ cao cao tại thượng như hắn sao có thể dễ dàng xin lỗi người khác.

Tốn Bách Thần buông tay cô gái kia ra, quay người bỏ đi.

Hắn đã chủ động mở lời cho cô một cơ hội, nhưng cô gái này lại không biết tốt xấu!
Mạn Nghiên thở một hơi dài, chân hậm hực dậm mạnh xuống đất.

Rõ ràng là tên ngang ngược này từng miệt thị cô, vậy mà lúc này Mạn Nghiên vẫn không kiềm được lòng, muốn chạy theo làm lành với hắn.

“Bách Thần, anh nói một câu xin lỗi khó lắm sao?”
Giọng nói nũng nịu kia ngày càng gần với Tôn Bách Thần.

Hắn nhếch nhẹ khóe môi, bất ngờ xoay người làm cô gái kia đâm sầm vào ngực hắn.

“A, đau.”
Mạn Nghiên đấm nhẹ vào vai hắn, xem như trả thù.


Tôn Bách Thần nâng cằm cô lên, đột ngột ấp tới bờ môi kia, điên cuồng cắn xé.

"Ưm...!ưm...!anh buông ra.”
Cầu thang chỗ này khá khuất, sinh viên cũng đã về gần hết.

Mạn Nghiên hy vọng không có ai nhìn thấy hai người, vừa thấp thỏm cố đẩy Tôn Bách Thần ra.

Cô đánh vào vai hắn, hắn vẫn không chịu buông liền bạo gan véo mạnh vào eo hắn.

Tôn Bách Thần nhíu chặt mày, miễn cưỡng bỏ qua cho Mạn Nghiên.

“Tôi phát hiện không những đầu óc em có vấn đề, mà đến lá gan càng ngày càng lớn lên rồi phải không?”
“Ai bảo anh bắt nạt em.”
Cô bặm môi lại, nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt ủy khuất.

Tôn Bách Thần tự nhiên dịu lại, đưa tay lên xoa má Mạn Nghiên.

Hắn nói:
“Bản thân mình còn lo chưa xong thì đừng đi lo chuyện bao đồng.

Có biết sáng nay rất nguy hiểm không, hửm?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi