SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Giọng người đàn ông vọng lại từ phía khung cửa sổ.

Mạn Nghiên khẽ giật mình, không biết rằng Tôn Bách Thần theo cô lên tới đây.

Quyển sách hắn nói đích thị là thứ cô đang tìm.

Cô cầm nó lên, thổi nhẹ cho bay lớp bụi mỏng.

“Cảm ơn thầy!” Đây chỉ là một câu nói lịch sự tối thiểu.

Tôn Bách Thần tiến đến trước mặt Mạn Nghiên, mạnh tay đẩy cô dựa sát vào giá sách.

Hắn đẩy cằm cô lên, ép cô gái nhỏ nhìn thẳng vào đôi mắt mình.


Cô không mang vẻ bối rối, mà kiên định đối mặt với ánh mắt hung dữ kia.

“Tại sao em chặn số điện thoại của tôi?”
“Vì thích.

Thầy Tôn, em không muốn dính dáng với thầy nữa, từ nay về sau có gặp nhau thì xem như không quen đi.

Em còn bận, mau tránh ra hộ!”
Cô đấm mạnh vào bụng hắn, lợi dụng lúc Tôn Bách Thần mất cảnh giác mà chuồn đi.

Xuống dưới tầng trệt, Mạn Nghiên nhanh chóng làm thủ tục mượn sách, rồi nhân cơ hội có người rời khỏi thư viện mà xin qua cổng theo.

“Đồ điên! Tưởng mình là cái rốn của vũ trụ chắc!”
Môn Giáo Dục Thể Chất tuần này liên quan đến kỹ thuật chuyền bóng thấp tay.

Vì để mọi người được tiếp xúc nhiều hơn với bóng, Vương Phong đã chia sinh viên thành từng nhóm nhỏ, tự do luyện tập.

Mạn Nghiên cùng Nhã Yến Kỳ ở cùng một nhóm, cùng với bốn bạn học khác, đứng thành một vòng tròn đủ rộng để chuyền bóng qua lại.

Vương Phong đi vòng quanh giữa các nhóm, quan sát sinh viên luyện tập và chỉnh sửa động tác cho họ.

Kỹ thuật của Mạn Nghiên khá tốt, còn có thể góp ý cho mọi người.

Nhóm của cô vừa chuyền bóng, vừa cười nói rất vui vẻ.

Bóng bị văng ra khỏi vòng tròn, Nhã Yến Kỳ là người đi nhặt.


Cô ấy nghiễm nhiên trở thành người tiếp theo phát bóng.

Một tay Nhã Yến Kỳ cầm bóng, tay còn lại nép ở sau đùi, từng ngón tay xoay tròn để căng giãn gân cốt.

Ánh mắt Nhã Yến Kỳ thấp thoáng tia thù hằn, cô ấy hơi lùi về phía sau, như để xác định đường đi của trái bóng.

Một giây cũng không để phí, Nhã Yến Kỳ dồn hết lực cánh tay, vung một đường chuẩn xác.

“Mạn Nghiên, cẩn thận!”
Một nam sinh trong nhóm nhận thấy sự bất thường, vội hô lớn lên.

Mạn Nghiên rõ ràng nhìn thấy trái bóng bay về phía mình, nhưng vì bị phân tâm bởi câu nói của cậu bạn kia, nhất thời không đỡ kịp.

“Bốp.”
Một âm thanh lớn đến nỗi kinh động đến tất cả sinh viên ở đó.

Có người hát hốc mồm vì kinh ngạc, có người phải rợn sống lưng vì cảm thấy đau dùm Mạn Nghiên.

Chính xác thì trái bóng chuyền mà Nhã Yến Kỳ tung lên đã bay thẳng vào mặt cô! Đập ngay vào sống mũi cao!
Mạn Nghiên ngã ra đất, tay khẽ vuốt nhẹ sống mũi.

Cô đau đến mức mặt mày nhăn nhúm lại, khóe mắt đỏ lòe vì dính bụi.

“A...!ưm..."
“Mạn Nghiên, em không sao chứ?”
Vương Phong hốt hoảng chạy sang, mọi người cũng vậy thành vòng lớn.


Mạn Nghiên gương mình đứng dậy, nói bản thân không bị làm sao cả.

“Nhã Yến Kỳ, cậu cố ý đúng không? Sao lại đánh bóng mạnh vậy về phía Mạn Nghiên chứ.”
“Tớ không có! Mạn Nghiên, tớ không mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Hức, là do kỹ thuật đánh bóng của tớ không tốt, nên mới.” Nhã Yến Kỳ liên tục ấp úng thanh minh.

Mạn Nghiên không biết phải làm thế nào.

Ban nãy cô có cảm giác nét mặt của Nhã Yến Kỳ rất khác, khi cô ấy tung trái bóng về phía cô.

Đường bóng đẹp như vậy, nói kỹ thuật tệ thì quá khiêm tốn rồi! Huống hồ...!
“Không phải đang học phát bóng thấp tay sao? Sao cậu lại phát bóng cao tay, còn dùng một lực mạnh như vậy?” Một cô nữ sinh khác lên tiếng.

Nhã Yến Kỳ đứng lặng người ra, bộ dạng tội nghiệp như bị người ta vu oan.

Mạn Nghiên rên thầm một tiếng trong miệng, đau đến mức không muốn hé răng.

Nhưng cuối cùng cô vẫn giải vây cho Nhã Yến Kỳ:
“Mọi người đừng trách Yến Kỳ nữa.

Là do tớ đang mải nói chuyện, không tập trung vào bóng thôi! Lỗi của tớ!” Cô gượng cười.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi