SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Tôn Bách Thần một mực làm theo suy nghĩ riêng của hắn.

Đặt Mạn Nghiên ngồi xuống giường ngủ, hắn cao giọng:
“Vậy thì cứ tiếp tục lợi dụng tôi đi.

Tôn Bách Thần còn rất nhiều thứ hay ho,
mặc em thỏa thích mà lợi dụng.

Còn muốn trốn khỏi tôi, đừng hòng!”
“Hôm nay ngủ ở đây, ngày mai dậy sớm, tôi đưa em về ký túc xá.” Tôn Bách Thần rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Mạn Nghiên từ trong phòng còn nghe thấy tiếng hắn khóa cửa.


Cái kiểu giam cầm chiếm hữu này, cô tưởng chỉ có trong mấy bộ ngôn tình thôi chứ! Mẹ kiếp, không lãng mạn tẹo nào cả! Thời gian cứ thế trôi đi trong sự tĩnh lặng của căn phòng, Mạn Nghiên bất lực nằm dài trên giường, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Tôn Bách Thần đưa Mạn Nghiên về ký túc xá.

Bây giờ mới là năm giờ sáng, xung quanh đây vẫn còn rất yên tĩnh.

“Buổi chiều học xong thì lên văn phòng gặp tôi.”
Mạn Nghiên không trả lời, liền bị Tôn Bách Thần giữ lại.

Cô hằn học lườm người đàn ông trước mặt, cố gắng kéo tay mình ra khỏi tay hắn.

“Bỏ ra.”
“Hung dữ cái gì? Tôi đang nói chuyện với em đó, bị câm à?” Hắn nát lên.

Cũng không biết là ai hung dữ với ai đây? Tôn Bách Thần bắt nạt người khác được, còn người khác thì không được phép khó chịu với hắn à? Đạo lý cùn này ở đây ra chứ! Mạn Nghiên mặc kệ, cô không nhịn hắn nữa.

“Không rảnh.

Học xong mệt lắm, em phải về.”
“Ngoan, ghé qua một chút thôi.

Tôi sẽ mua gì đó cho em ăn” Hắn quay sang dụ dỗ.

Nghĩ đến đồ ăn, Mạn Nghiên nhớ lại hộp bánh đậu đỏ hôm trước, lòng đầy nặng nề.

Ai mà biết Tôn Bách Thần chuẩn bị cho người hắn yêu chứ, chẳng trách hôm đó cô thấy hắn tức giận như vậy.


Cô nhàn nhạt nói:
“Em không cần.”
Cô dứt khoát rút tay lại, tự mình tìm cách mở cửa xe đi xuống.

Tôn Bách Thần ngồi ở trên xe chỉ biết thở dài, nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ.

Đến khi cô đi thật xa, hắn mới đạp ga phóng đi mất.

Chính hắn cũng không hiểu bản thân mình nữa.

Tâm trạng hắn là một mới hỗn độn, giữa cái ranh giới được và mất, hắn không biết lựa chọn, lại càng không dám đưa ra lựa chọn.

Mạn Nghiên trở về phòng, không thấy Nhã Yến Kỳ đâu.

Cô ấy đi từ trưa hôm qua, đến giờ vẫn chưa về.

Dẫu mối quan hệ của hai người xa cách hơn trước rất nhiều, nhưng Mạn Nghiên chưa từng ngừng quan tâm Nhã Yến Kỳ.

Cô không biết làm thế nào để kéo hai người trở về thời gian vui vẻ trước kia, có thể ngày ngày bám lấy nhau, chở nhau đi chơi, đi học nữa.

Căn bản Mạn Nghiên không biết nguyên nhân khiến mối quan hệ của hai người dần trở nên nhạt nhẽo, mà hỏi thì Nhã Yến Kỳ cũng không nói.

Cô thở dài, dẹp bỏ mớ bòng bong trong đầu.

Cô đến tủ lạnh tìm đỡ thứ gì ăn lót dạ, nhưng chẳng còn gì.


Đồ ăn dự trữ đã hết, một lát nữa Mạn Nghiên lại phải chi thêm khoản tiền ăn sáng.

Mới nghĩ thôi cô đã thấy xót ví rồi.

Tháng này Mạn Nghiên đã nghỉ hơn hai tuần làm thêm, còn sắp phải đóng tiền học phí, tiền phòng, thật sự cô sắp trụ không nổi nữa!
“Bỏ ăn một bữa vậy.” Cô sầu não.

Ngồi cày xong thước phim dở dang, Mạn Nghiên soạn lại tập sách, chuẩn bị đến trường.

Lúc mở túi xách lấy điện thoại, cô phát hiện vài có một chiếc bánh bông lan mềm, cùng vài ba cục kẹo nhỏ.

Mạn Nghiên sững người, của ai đây?
Lúc còn đang phân vân không biết ai bỏ những thứ đó vào túi xách của mình, cô nhìn thấy một mẫu giấy ghi chú nhỏ, bên trên là vài dòng bút mực chỉn chu.

Nhờ nét chữ, cô có thể nhận ra người viết là Tôn Bách Thần.

“Ăn đi! Ăn xong rồi mở chặn số điện thoại của tôi ra.”
Cô hừ nhẹ một tiếng, đem mảnh giấy vo tròn với đống kẹo nhỏ ở trong lòng bàn tay, cùng với chiếc bánh bông lan trên bàn, vứt hết vào sọt rác.

“Đồ tồi tệ!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi