SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Trước khi lễ cưới của Tôn Bách Thần và Mộc Trà diễn ra, cô ấy từng có khoảng thời gian mấy tháng sống trong Tôn gia.

Dù cô ấy đã mất mười năm rồi, nhưng những kỷ vật của Mộc Trà vẫn còn nguyên trong căn phòng ngủ vốn định làm dùng phòng tân hôn cho hai người.

Thậm chí, Tôn Bách Thần còn lập một bàn thờ nhỏ cho cô, thường thắp hương đều đặn vào ngày giỗ hàng năm.

“Bách Thần, con đang nghĩ gì thế?”.

“À, không có gì.

Mẹ, dạo này con bận quá thôi! Chủ nhật tuần sau con sẽ về
nhà.”
“Ừ ừ, mẹ biết con bạn yêu đương rồi.


Mà này, con nhớ dẫn cả Mạn Nghiên về theo nhé.

Dù sao sau này nơi đó cũng là nhà của con bé”
Tôn Bách Thần thở hắt một hơi, hắn biết bà ám chỉ điều gì, bèn chỉnh lại
ngay:
“Mẹ đừng có suy nghĩ quá nhiều rồi sau này tự ôm thất vọng.”
Linh Châu là người sinh ra Tôn Bách Thần, bà thừa biết hắn nghĩ gì trong tâm.

Thằng con trai bà, chắc chắn còn day dứt điên dại với mối tình mười năm trước, chỉ là hắn cuối cùng cũng chịu mở lòng với một cô gái khác, bà đã cảm thấy mừng lắm rồi.

Có phải mặt dày đeo bám, bà cũng phải ôm cho được Mạn Nghiên về làm con dâu.

Hừm, Lưu Linh Châu đã chấm ai, chắc chắn phải giành cho bằng được! Nhất là ở cái tuổi bạn bè mình đã tay bằng tay bế cháu nội cháu ngoại, bà vẫn tủi thân một mình, ngày ngày còng lưng mà gánh cái sản nghiệp của Tôn gia, càng làm bà có thêm động lực, quyết phải thúc đẩy nhanh mối quan hệ của hai đứa bọn chúng.

“Biết rồi.

Con đó, nói người ta là bạn gái mình thì đừng làm gì khiến con bé phải buồn.

Tôn Bách Thần, Mộc Trà đã mất lâu lắm rồi, con cũng đừng canh cánh trong lòng nữa.

Chuyện đó suy cho cùng chỉ là tai nạn không may thôi.”
“Mẹ, con biết rồi.

Mẹ không cần nhắc lại đâu.” Hắn cắt ngang lời bà.


Lúc này Mạn Nghiên đã thay đồ xong.

Cô vừa đi xuống, Linh Châu liền phầy tay, gọi cô lại ngồi gần với bà.

“Bác gái, bác có gì muốn nói với cháu ạ?" Mạn Nghiên cẩn thận từng câu chữ.

“Phải đó.

Mạn Nghiên này, sau này thằng nhóc kia dám bắt nạt con, cứ nói với mẹ.

Ta sẽ thay con dạy dỗ nó một bài học.”
Mạn Nghiên nghe xong thì cười gượng gạo.

Bản thân cô còn không hiểu được hành động của Tôn Bách Thần, tự nhiên nói với Linh Châu mình là bạn gái hắn.

Rõ hôm bữa còn khẳng định đừng tơ tưởng đến chuyện yêu đương với hắn sao? Hôm nay lại đột nhiên tuyên bố cô là bạn gái hắn.

Mẹ kiếp, mâu thuẫn đến mức không chịu nổi!
Lại thêm mẹ của hắn, mới gặp Mạn Nghiên một lần đã xưng hô mẹ - con với cô.

Chắc chắn bà đã hiểu sai về mối quan hệ giữa cô và Tôn Bách Thần mất rồi! Để Châu Linh biết được cô cùng hắn xuất phát điểm từ việc gì, chắc bà sẽ thất vọng lắm.

“Bác gái yên tâm đi, Bách Thần đối xử với con vô cùng tốt.” Cô bịa đại một câu nói để trả lời cho phái phép tắc.

“Mạn Nghiên, sau này cứ gọi ta là mẹ đi.


Gọi là bác gái, ta thấy xa cách lắm”
“Vậy cũng được, mẹ Tôn...” Cô gọi Linh Châu là mẹ, nhưng chỉnh lại ý nghĩa từ "mẹ" trong hàm ý của bà một chút.

Châu Linh hài lòng tháo chiếc lắc khảm kim cương từ tay mình, đeo qua cho Mạn Nghiên.

Bà vuốt nhẹ mái tóc cô, nói một câu tình cảm:
“Tặng con đó, xem như quà lần đầu gặp mặt nha.”
“Sao con có thể nhận được chứ.

Thứ này thật sự quá quý giá.”
Tôn Bách Thần điềm nhiên lên tiếng:
“Cứ nhận đi, trang sức bà ấy có nhiều lắm, đeo mấy đời còn chưa chắc hết.

Cho em một chiếc lắc tay, chẳng gọi là mất mát gì đâu.”
Linh Châu liếc xéo con trai mình một cái.

Hắn đang muốn nói kháy bà điều gì đây?
Bà liền phản bác lại:
“Nhiều thì nhiều, nhưng chiếc lắc đó là món đồ độc nhất mà mẹ rất yêu thích đó.

Tôn Bách Thần, mẹ đeo cho Mạn Nghiên là có mục đích, không phải tùy ý tặng đại đâu.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi