SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôn Bách Thần thấy cô còn ngồi ngây ra đó, bèn chủ động kéo áo cô lên.

Hắn xé miếng cao, dán lên bụng của cô.

Mạn Nghiên thần người ra nhìn hắn, cảm xúc dần trở nên hỗn độn, mơ màng.

Tôn Bách Thần lại nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Mạn Nghiên kỳ thực không có đau bụng, nhưng cô đâu thể thú nhận sự thật, chỉ đành ngồi yên, âm thầm quan sát từng động tác của hắn.

Gói trà gừng được hắn cho vào ly giữ nhiệt.

Trà hãm được một lúc, hắn đưa cho Mạn Nghiên:
“Cầm đi, uống thứ này có thể làm dịu cơn đau.


Cẩn thận một chút vì nước còn nóng.

Còn túi chườm nóng, ban đêm đặt trên bụng sẽ dễ ngủ.”
Cô ngây ngốc gật đầu, cầm lấy bình nước từ tay hắn.

Tôn Bách Thần trở nên dịu dàng với cô, Mạn Nghiên nhất thời không kịp thích nghi.

Cô bất giác thở dài, sống mũi tê cay.

Sao mỗi lần Mạn Nghiên tuyệt vọng muốn buông bỏ, hắn lại cho cô thêm tia hy vọng chứ?
Thà Tôn Bách Thần cứ vứt bỏ cô ở một xó xỉnh nào đó, để cho cô tự chết tâm với thứ tình cảm ẩm ương trong lòng.

Còn hơn là hắn tỏ ra quan tâm Mạn Nghiên, để cô dần chìm sâu trong thứ tình yêu ảo vọng.

Sau cùng, Tôn Bách Thần đưa áo khoác của mình cho Mạn Nghiên, bảo cô đắp cho đỡ lạnh.

“Chợp mắt một lúc đi.

Còn hơn nửa tiếng mới đến nơi.”
Xe tiếp tục lăn bánh.

Mạn Nghiên nghe lời hắn khép chặt mắt ngủ.

Gần đến Tôn gia, cô tỉnh dậy, lấy một tờ khăn lạnh lau mặt cho tỉnh ngủ.

Tôn gia hoành tráng không khác gì Vương gia, thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần.


Tôn Bách Thần vừa lái xe đến đã có người đón tiếp tân cổng.

Hắn hạ cửa kính, lịch sự chào người đàn ông trung niên kia, rồi lái thẳng xe vào bên trong gara.

Mạn Nghiên ngắm nhìn xung quanh, một lần nữa bị choáng ngợp với khung cảnh trước mắt.

Dinh thự đồ sộ màu trắng, mang thở của kiến trúc phương Tây cổ đại, vừa sang trọng vừa tinh tế.

Khuôn viên rộng lớn được phủ đầy mảng xanh của cây cối và muôn vàng sắc màu rực rỡ của các loài hoa.

Tiếng chim kêu rả rích cùng tiếng thác nước chảy, Mạn Nghiên còn tưởng mình lạc vào một tòa lâu đài trong cổ tích, say sưa ngắm nhìn.

“Vào trong thôi.”
Tôn Bách Thần kéo cô về thực tại.

Hắn một bên cầm giỏ quà, một bên nắm lấy tay Mạn Nghiên, cùng đi vào bên trong.

“Mẹ, con về rồi.”
Lưu Linh Châu nghe thấy tiếng của Tôn Bách Thần, vội bỏ tờ báo kinh tế xuống, mừng rỡ tiến về phía hai người.

“Mạn Nghiên, con đến rồi à? Đi đường có mệt lắm không?”
Bà ôm chầm lấy cô, miệng nở một nụ cười hiền dịu.

Khóe môi Tôn Bách Thần giật nhẹ, hắn khó hiểu nhìn mẹ của mình, còn nghi ngờ là ai đó giả mạo bà nữa.

Hắn mới là con của bà mà? Mỗi lần Tôn Bách Thần về thăm nhà, mẹ hắn sẽ ôm chặt lấy hắn, thi thoảng còn thút thít khóc.

Lần này sao lại trái ngược vậy?
Cô gái nhỏ này có gì cuốn hút, mà bà mới gặp một lần đã thích đến vậy chứ?

Thích đến độ chẳng thèm hỏi han con trai mình nữa!
“Mẹ không chào đón con sao? Hay là con về nhé!” Hắn không nhịn được mà phân bua.

“Thằng quỷ này, nói cái gì thế hả? Mau kéo Mạn Nghiên ngồi xuống ghế đi, còn đứng thứ ra đó.”
Trà ngon, bánh kẹo hảo hạng đều đủ cả! Linh Châu sai người lấy hết thứ này đến thứ khác để cho Mạn Nghiên ăn.

“Con có đặc biệt thích ăn thứ gì không? Ta cho người mang đến.”
“Không cần đâu ạ, bao nhiêu đây là đủ lắm rồi.”
Vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến sáu giờ.

Tôn Bách Thần nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc treo lên tường, hỏi:
“Ăn tối được chưa? Hay là mẹ muốn chờ Tôn Ninh Ninh về?”
“Không cần đợi nó đâu, bình thường chị con cũng không ăn tối ở nhà.” Linh Châu nói.

Tôn Bách Thần còn có một người chị gái sao? Mạn Nghiên vô cùng ngạc nhiên.

Hắn thường hiếm khi kể về đời tư của mình, nhưng với những thông tin ít ỏi mà cô biết, Mạn Nghiên không thể ngờ Tôn Bách Thần còn có một người chị.

Thật muốn gặp mặt một lần để chào hỏi mà!
“Vậy chúng ta ăn tối đi.” Tôn Bách Thần đề nghị.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi