SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Phi hành khí tỏa ra từng luồng khói đen, người đàn ông tóc đỏ đạp mạnh chân ga, cấp tốc bay đến một chỗ bỏ hoang bên trong khu mỏ, sử dụng bảng điều khiển từ xa mở ra cửa lớn của căn cứ ngầm trong lòng đất, miễn cưỡng vọt vào trước khi phi hành khí triệt để hỏng hóc.

Bọn họ vừa mới đáp xuống thì tất cả đồng hồ của phi hành khí lập tức tắt ngúm, chẳng thể nào hoạt động được nữa. Người đàn ông tóc đỏ chống khuỷu tay lên bàn điều khiển, đỡ trán trầm mặc thật lâu, sau khi ở phía sau truyền đến một tiếng vang lớn cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.

“Cút hết ra ngoài cho tôi.”

“……”

Thiên sứ tóc trắng một đòn đã làm tan chảy vách kim loại của phi hành khí yên lặng một chốc, cuối cùng ánh sáng trên đầu ngón tay tắt lịm, đẩy cái thùng nước duy nhất không bị tổn hại gì xuống phi hành khí, trước khi đi còn nhỏ giọng nói câu “Xin lỗi”.

Hoắc Vô Linh nghẹo đầu, khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng thu lại đám ác linh đang bay tán loạn khắp nơi, đút hai tay vào túi quần nhảy xuống theo, chỉ để lại người đàn ông tóc đỏ một mình ngồi tại chỗ, một lúc sau mới cứng ngắc quay đầu lại nhìn thấy phi hành khí gần như bị phá hủy hoàn toàn, thiếu chút nữa là đã hôn mê ngất xỉu.

Kỷ Ninh ngồi trong thùng nước, ra khỏi phi hành khí thì nhìn thấy một căn cứ ngầm đã được cải tạo tỉ mỉ. Ban đầu ngọn núi này chính là khu mỏ khai thác đá năng lượng, khoáng sản sau khi bị lấy sạch năng lượng thì vứt qua một bên, được nam hai dùng giá rẻ mua về không kiêng nể cải tạo lại, cũng là nơi anh và Arques hoạt động chủ yếu vào giai đoạn đầu.

Nam hai không chú trọng vẻ bề ngoài, dẫn đến nơi này được trang trí vô cùng cũ kỹ lỗi thời, có điều đã xem qua nguyên tác nên Kỷ Ninh biết nơi này đã được cải tạo vô cùng kiên cố hoàn mỹ, hệ số an toàn cực cao, đồng thời cũng được trang bị các loại vũ khí và máy móc hiện đại nhất, đều là anh bỏ ra số tiền lớn để mua.

Còn có cái phi hành khí kia, về chất lượng cũng thuộc top đầu, kết quả là đã bị Arques và Hoắc Vô Linh phá hủy…..

Nhìn người đàn ông tóc đỏ nghiêng ngả bước xuống, Kỷ Ninh ở trong thùng nước phun ra một chuỗi bong bóng, thầm nói xin lỗi trong lòng.

Người đàn ông tóc đỏ vừa đi xuống liền ngồi xổm dưới mặt đất ôm đầu, hiển nhiên là đã chịu đả kích cực lớn. Cái này cũng không thể trách anh được, anh vốn tưởng ném vào đơn hàng này nhiều vốn liếng như vậy, nhất định sẽ kiếm được một món hời lớn, kết quả chiến lợi phẩm mới nãy chẳng những đã bị cháy rụi hết mà ngay cả phi hành khí cũng bị phá hủy luôn…..

“Foggy.”

Arques đi đến trước mặt anh, tóc đỏ vẻ mặt tiều tụy ngẩng đầu lên nhìn hắn thì nghe được đối phương nói.

“Tôi muốn nuôi em ấy.”

Arques nói rồi chỉ vào người cá trong thùng nước.

Người đàn ông tóc đỏ vừa nghe xong thì suýt chút nữa đã phun ra máu, tuy lúc nãy Arques đưa ra giá muốn mua người cá từ Hoắc Vô Linh là anh đã có dự cảm cực kỳ xấu rồi, nhưng bây giờ nghe được chính miệng Arques nói muốn nuôi người cá, nhất thời anh vẫn chưa chịu nổi cú sốc này.

“Cậu điên rồi hả?”

Anh không thể tin được mà kêu lên: “Cậu có biết nuôi người cá phải tốn bao nhiêu tiền không?”

Thân là lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm, thật ra người đàn ông tóc đỏ cũng không thiếu tiền, thậm chí còn có thể xưng là nhà giàu. Tiền anh kiếm được phần lớn đều bỏ vào cổ phiếu của công ty cải tạo gen, những năm gần đây giá trị tăng gấp mười mấy lần. Tuy là như thế nhưng đối với loại người cá như cái động hút tiền không đáy này thì hoàn toàn không đủ nhìn.

Mấy cái khác không nói, chỉ nhìn yêu cầu khắt khe của người cá với chất lượng nước thôi là đã đủ đào rỗng tài sản của anh.

Nuôi người cá, mỗi ngày đều phải thay một lượng lớn nước tinh khiết mới, mà trong thời kỳ tận thế thiếu thốn tài nguyên này, giá cả của loại nước đó cực kỳ đắt, cơ hồ giá trị ngang với đá năng lượng.

Hơn nữa thật ra từ sau khi nhặt được Arques, nếu không rút một phần cổ phiếu ra thì người đàn ông tóc đỏ đã phá sản từ lâu rồi.

Lúc đầu Arques bị thương ở chỗ chí mạng, cho dù có thể chầm chậm tự chữa trị nhưng cũng cần rất nhiều loại thuốc quý hiếm để hỗ trợ, những cái này đều là do tóc đỏ cắn răng mua cho hắn.

Nhưng Arques là người sinh học vũ lực cường đại, từ khi có hắn làm cộng sự, nhiệm vụ người đàn ông tóc đỏ nhận được càng ngày càng cao cấp, những thứ anh chi ra có thể coi như là đầu tư cho giai đoạn đầu, nhưng nếu nuôi nhân ngư thì anh sẽ được báo đáp cái gì? Trong hiện thực cũng chẳng tồn tại cái gọi là ăn thịt người cá là sẽ có thể trường sinh bất tử.

Sắc mặt của người đàn ông tóc đỏ biến đổi khó lường, đang suy tính nên từ chối yêu cầu này như thế nào thì Arques lại nói tiếp.

“Tôi muốn tự mình nuôi em ấy, nếu không được thì tôi sẽ dẫn em ấy đi.” Thiên sứ tóc trắng khom người với đồng bạn của mình, sau đó xoay người đi đến bên cạnh người cá: “Cảm ơn cậu, Foggy, trong khoảng thời gian này đã làm phiền cậu, tiền còn thiếu thì sau này tôi sẽ từ từ trả cho cậu.”

“Không không, rõ ràng là tôi còn chưa nói gì mà, cậu có thể nuôi người cá, tôi không cản cậu nữa.”

Người đàn ông tóc đỏ vừa nghe đã lập tức hoảng hốt, vội vàng ngăn hắn lại. Chết tiệt, sao anh có thể để Arques đi được chứ, phải biết rằng về sau cái tên này nhất định sẽ kiếm cho anh tiền nhiều gấp mấy trăm lần, anh tìm ở đâu được tên thứ hai vừa đánh nhau giỏi vừa dễ lừa như vậy chứ.

Arques dừng bước quay đầu lại nhìn anh: “Cậu đồng ý?”

“Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải là loại người keo kiệt gì.”

Trái tim người đàn ông đang chảy máu, nhưng chỉ có thể trưng ra gương mặt tươi cười bảo: “Việc này không nên chậm trễ, nhân lúc chợ đen chưa đóng cửa thì cậu nhanh đi mua nước tinh khiết cho người cá đi, qua mấy tiếng nữa phải thay nước cho cậu ta.”

“Được.”

Arques gật đầu, đi về phòng ngủ thay một bộ đồ sạch sẽ rồi nhanh chóng ra khỏi căn cứ.

Nhìn hắn đi ra ngoài, người đàn ông tóc đỏ thở ra một hơi thật dài, ảo não xách theo công cụ đi đến trước phi hành khí báo hỏng, nhìn thử xem có linh kiện nào có thể tháo dỡ xuống không, đồng thời nói với Kỷ Ninh.

“Bé người cá, hoan nghênh cậu gia nhập với chúng tôi.”

“Nghe mấy người thảo luận cả nửa ngày,” Hoắc Vô Linh nhướng mày nói: “Mấy người có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Tôi cho phép mấy người nuôi Ninh Ninh à?”

Tại sao phải hỏi anh? Anh cũng không phải là chủ nhân của người cá đâu.

Người đàn ông tóc đỏ thầm chửi trong lòng, nhưng trên mặt chẳng dám tỏ vẻ gì, cười gượng một tiếng nói: “Vấn đề này, anh có thể chờ sau khi Arques về rồi thảo luận với cậu ta.” Nói xong, anh lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Thảo luận trên mặt đất, đừng có nói ở chỗ này.”

“Thật ra ngài có thể chuyển lời lại với Arques, nói cậu ấy không cần hao tâm tổn trí vì tôi.”

Kỷ Ninh làm như không thấy ánh mắt rét lạnh của Hoắc Vô Linh, nói với người đàn ông: “Tôi sẽ không ở đây lâu, không cần cố ý chuẩn bị cái gì cho tôi hết.”

“Ý của cậu là?” Người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Tạm thời có thể hiểu là do gen của tôi không được ổn định.” Sau khi Kỷ Ninh ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi cũng không phải là người cá thuần chủng, phần lớn thời gian tôi sẽ ở hình thái con người, đợi đến khi tôi biến thành con người thì sẽ rời đi.”

“Cậu không phải là người cá thuần chủng?”

Tóc đỏ đứng phắt dậy, nét mặt lập tức vặn vẹo—— Vậy anh bỏ ra cái giá lớn như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ hả?

Anh gắt gao nhìn chằm chằm người cá xinh đẹp dịu dàng trong thùng nước, ước gì bây giờ mình có thể đem cậu đi bán nhân lúc cậu còn chưa khôi phục thành hình thái con người.

Có điều anh biết Arques tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu người cá khôi phục lại hình thái con người thì Arques sẽ không thả cậu đi, nói như vậy thì ngược lại đây cũng là chuyện tốt, nuôi con người dễ dàng hơn rất nhiều so với nuôi người cá.

Nghĩ đến đây, tâm tình của người đàn ông tóc đỏ chợt bình tĩnh lại, còn nở nụ cười khá thân thiện nói với Kỷ Ninh: “Thật ra cậu cũng không cần rời đi đâu, tôi với Arques đều rất hoan nghênh cậu, chỉ cần cậu nguyện ý thì nơi này vĩnh viễn là nhà của cậu.”

Kỷ Ninh cười cười, không tiếp tục bàn luận về vấn đề này. Người đàn ông tóc đỏ tháo dỡ phi hành khí một hồi, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, dừng động tác trong tay lại, vẻ mặt tò mò mở miệng.

“Tôi hỏi vấn đề này không biết có mạo muội không, nếu cậu không tiện trả lời thì không cần để ý tới tôi.” Anh nói: “Trước đây chắc là cậu biết Arques phải không, quan hệ của cậu với cậu ấy là gì vậy, trước kia cậu ấy là gì?”

“Tôi từng được cậu ấy chăm sóc.”

Kỷ Ninh qua loa trả lời, cũng không để lộ thân phận “Archangel” của Arques, nếu tiết lộ quá sớm thì chỉ thêm nguy hiểm cho bọn họ mà thôi.

“Có thể nuôi nổi người cá thì chỉ có thể là đám quyền quý cấp cao của các quốc gia, Arques còn lợi hại như thế, vậy cậu ta….” Người đàn ông tóc đỏ dùng cái tay dính bẩn vuốt cằm, bỗng nhiên cười phá lên, nói: “Cậu ấy sẽ không phải là ‘Archangel’ đó chứ?”

Kỷ Ninh không trả lời, người đàn ông cũng không để bụng, vốn dĩ anh chỉ nói đùa chứ không thật sự cho rằng Arques chính là “Archangel”. Cái loại khủ.ng bố nhất trong chiến tranh của quốc gia ấy, đồng thời cũng là cỗ máy giết chóc hiếm có nhất, sao có thể xuất hiện trên cái hành tinh hoang vắng này chứ.

Đến nỗi cái tên của Arques và cánh chim nổi bật tóc đỏ cũng chẳng coi ra gì.

Từ sau khi “Archangel” ra đời thì đã trở thành trào lưu giữa các hành tinh, rất nhiều người trẻ tuổi sau khi tiến hành cải tạo gen, bất luận có phù hợp hay không đều trang bị cánh cho mình, hiện tại ngoài đường đầy người mọc cánh dài tự gọi là “Arques”. Diện mạo của Arques ngoại trừ quá mức tuấn mỹ thì cũng không hiếm lạ gì, còn có rất nhiều tên còn kỳ lạ hơn hắn.

Nhưng người đàn ông cũng không phủ nhận, thân thế của Arques vô cùng bí ẩn khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi, anh còn muốn hỏi Kỷ Ninh vài câu nữa thì Arques đã đẩy xe bồn đựng nước về, còn sẵn tiện mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn, người đàn ông tóc đỏ lại lộ ra vẻ mặt đau cắt da cắt thịt, bình thường anh với Arques không có ăn uống xa xỉ như vậy, vừa nhìn đã biết Arques cố tình chuẩn bị cho người cá.

“Không biết em thích ăn cái gì…. Cho nên mua mấy cái này.”

Thiên sứ tóc trắng đi đến trước thùng nước, nghiêm túc nói với Kỷ Ninh: “Em muốn ăn cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho em.”

“Mấy cái đó em ấy đều không thích ăn.”

Không đợi Kỷ Ninh trả lời, Hoắc Vô Linh dựa vào bên cạnh nhẹ nhàng nói trước: “Không cần uổng phí tâm tư.”

“Tôi có thể chuẩn bị.” Arques lần nữa nhấn mạnh.

“Em ấy thích ăn thịt kho tàu, cậu biết làm không?” Hoắc Vô Linh hỏi.

“Thịt kho tàu?” Người đàn ông tóc đỏ bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Đó là món gì?”

“Đừng để ý đến anh ta.”

Nhìn thấy Arques hơi nhíu mày, dường như có chút phiền não, Kỷ Ninh vội xua tay nói: “Tôi không kén ăn, ăn giống mọi người là được rồi.”

Hoắc Vô Linh nhìn qua Kỷ Ninh: “Em luôn nói những lời khiến tôi khó chịu mà.”

Kỷ Ninh cũng nhìn hắn: “Hình như tôi không có nghĩa vụ phải làm anh vui vẻ.”

“Em vô tình quá đi.” Hoắc Vô Linh bỗng lặn vào thùng nước, vờ như lại muốn hôn cậu.

Thoáng nhìn thấy đầu ngón tay Arques hiện lên một tia sáng quen thuộc, trái tim của người đàn ông tóc đỏ lập tức treo lên, liều mạng túm chặt lấy cánh tay đồng đội, kéo hắn đi vào nhà bếp: “Được rồi, được rồi mà, chúng ta mau chuẩn bị cơm tối đi, cậu cũng không muốn bé người cá của cậu bị đói đúng không?”

Vẻ mặt của Arques vẫn nghiêm túc như cũ, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Vô Linh: “Tôi phải biết ‘thịt kho tàu’ là cái gì.”

“Cậu cứ từ từ nghiên cứu, không cần cố ý báo cáo với tôi đâu.”

Người đàn ông tóc đen hôn lên mặt Kỷ Ninh, mỉm cười liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

“Bảo mẫu.”

“……”

“Arques cậu bình tĩnh một chút đi——!!”

,,ԾㅂԾ,,

Sau khi trải qua bữa tối gà bay chó sủa, cuối cùng cũng gần đến lúc đi ngủ, tinh thần và thể xác của tóc đỏ đã quá mệt mỏi, sống trên đời hơn ba mươi năm, chưa bao giờ anh trải qua một ngày mệt nhọc như hôm nay.

“Coi như tôi cầu xin hai vị đó.”

Người đàn ông tóc đỏ chắp tay trước ngực, ăn nói khép nép khẩn cầu Hoắc Vô Linh và Arques: “Làm ơn, xin hai người đừng đánh nữa, cho dù muốn đánh thật thì xin mời lên trên mặt đất mà đánh, nếu nơi này bị phá hủy thì tôi đi chết luôn cho rồi.”

“Xin lỗi, Foggy.” Arques nói: “Tôi sẽ không động thủ nữa.”

Hoắc Vô Linh cong cong khóe môi, cười nói: “Nhưng mà tính tình tôi không được tốt lắm, hay là như vậy đi, chi bằng cậu quỳ xuống xin tôi thì có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý.”

“Anh một vừa hai phải thôi.” Kỷ Ninh gõ gõ lên mặt kính thủy tinh.

Hoắc Vô Linh nhướng mày, cuối cùng không nói gì nữa.

Xem ra người đàn ông tóc đỏ không yên tâm lắm, vừa đi ra khỏi phòng khách vừa quay đầu lại nhìn, về tới phòng ngủ của mình rồi lại mở cửa ra mấy lần để nhìn ra ngoài, cuối cùng cũng đóng hẳn cửa lại.

Arques cũng trở lại phòng ngủ, nhưng không phải muốn ngủ yên mà ôm chăn đệm của mình ra, trải xuống bên cạnh thùng nước, dường như định ngủ ở đây.

“Tốt nhất là không nên ở lại đây đâu nhỉ?” Hoắc Vô Linh mỉm cười nói: “Tư thế ngủ của tôi không tốt, nếu không cẩn thận thì sẽ giết người, nếu sáng mai phát hiện cậu đã chết thì nhất định Ninh Ninh sẽ trách tôi mất.”

“Vậy thì tốt hơn là anh kiếm chỗ khác ngủ đi.” Kỷ Ninh nói: “Tôi sợ một khi anh không cẩn thận thì sẽ giết luôn tôi.”

“Sao lại thế được.” Hoắc Vô Linh nói: “Tôi chỉ bất cẩn lỡ tay gi.ết c.hết kẻ tôi ghét thôi.”

Arques yên lặng không nói, tựa hồ đã hạ quyết tâm, bất luận Hoắc Vô Linh nói cái gì thì hắn sẽ không để ý đến nữa, chỉ ôm cái chăn mềm mại, nửa gương mặt vùi vào trong chăn, nhìn đặc biệt ngoan ngoãn, không chớp mắt mà nhìn Kỷ Ninh.

Làn da hắn rất trắng, mái tóc cũng hệt trắng tinh như tuyết mới, ngũ quan tuấn mỹ xinh đẹp, đôi mắt sáng tựa trăng bạc càng thêm phần thanh khiết đơn thuần, tràn ngập hơi thở thần thánh, phù hợp hoàn mỹ với sự tưởng tượng của con người về thiên sứ.

Thiên sứ tóc trắng nhìn người cá trong nước, yên lặng một lát rồi nhẹ giọng nói.

“Tôi không có ký ức trước kia, nhưng từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em rất nhiều.”

“Foggy nói với tôi, em bảo trước kia tôi từng chăm sóc cho em, khi đó quan hệ của chúng ta là như thế nào?”

Kỷ Ninh mỉm cười trả lời hắn: “Cũng không khác với bây giờ lắm, có điều lúc trước khi nhìn thấy tôi thì cậu có chút mất tự nhiên.”

,,ԾㅂԾ,,

Là cỗ máy chỉ biết giết chóc chiến tranh, lúc đầu đối diện với người cá, Arques chẳng biết phải làm sao.

Hắn chưa bao giờ gặp qua sinh vật yếu ớt lại mỹ lệ như vậy, thậm chí lúc nhân ngư câu lấy cổ hắn, ôm hắn, hắn cũng không dám ôm lại, sợ chỉ cần mình chạm nhẹ một chút thì nhân ngư tựa như lưu ly dễ vỡ này sẽ bị hắn hủy hoại mất.

Đợi đến khi nhân ngư buông hắn ra, Arques mới lùi về sau một bước, thật sự không biết mình phải đáp lại nhân ngư như thế nào, nói cảm ơn với em ấy sao?

“Ngài không cần câu nệ như thế đâu.”

Người cá trong nước ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt thanh tú xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng, con ngươi nhạt màu tựa như đá quý mỹ lệ, giọt nước rơi trên làn da trắng như tuyết, đuôi cá xanh nhạt nhẹ nhàng đung đưa, hệt như đóa hoa nở rộ, tản ra hơi thở mị hoặc, giang hai tay ra với thiên sứ không hiểu tính người.

“Xin ngài hãy thử ôm em, giống như em mới làm với ngài.”

“…… Xin lỗi.” Arques rũ mắt nói: “Tôi không thể làm thế được, tôi có thể sẽ làm cậu bị thương.”

“Không sao hết.” Người cá cười nói, “Em không có yếu ớt như vẻ bề ngoài đâu, huống hồ nếu ngài làm em bị thương thì cũng không quan trọng, dù sao thì cũng phải cần trải nghiệm lần đầu tiên, không phải sao?”

“……”

Sau một lúc yên lặng, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của người cá, Arques bước vào hồ nước, cánh chim trắng muốt chìm vào nước ướt đẫm, giang hai tay về phía người cá, vô cùng nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

“Như vậy có đau không?” Hắn hỏi.

“Đương nhiên là không.” Người cá nhắm hai mắt lại, dựa vào lồng n.gực của hắn, mỉm cười nói, “Cái ôm của ngài thật ấm áp, em rất thích.”

Từ sau lúc đó, Arques bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ nuôi nhân ngư của mình, hắn thường xuyên hỏi nhân viên công tác của viện nghiên cứu rất nhiều vấn đề liên quan đến nhân ngư, hơn nữa còn còn tự mình làm mọi việc, bất kể là cho ăn hay đổi nước cũng không đến tay người khác làm.

“Ngài quá căng thẳng về em rồi, ‘Archangel’ tôn quý.”

Nhìn thiên sứ nhíu mày kiểm tra độ ấm của nước, người cá ghé người bên cạnh hồ, đung đưa đuôi cá của mình, nói: “Chỉ là kém nửa độ so với độ ấm tốt nhất thôi mà, em sẽ không sao đâu, chênh lệch trong vòng mười độ với em mà nói thì đều là độ ấm thích hợp.”

“Tôi không muốn cậu bị bệnh.” Arques lại vô cùng kiên trì, hắn đứng trong nước xoay cái nút trên vách hồ, điều chỉnh nước đến độ ấm tốt nhất, nghiêm túc đáp.

“Được rồi, nếu ngài đã kiên trì nói vậy, mặc dù tôi sẽ không bị bệnh vì chút chênh lệch này đâu.”

Thấy hắn rốt cuộc cũng chỉnh xong nước ấm, người cá đang đợi ở thành hồ mỉm cười, chống người lên duỗi hai tay về phía hắn: “Ngài làm ơn ôm em xuống đi.”

Arques vòng tay ra sau lưng người cá, động tác nhẹ nhàng ôm cậu vào trong hồ, trải qua khoảng thời gian cùng chung sống này, hắn đã biết nên dùng bao nhiêu sức để ôm nhân ngư, không còn mờ mịt luống cuống như lúc đầu.

“Em ngửi thấy được….”

Nhân ngư gối đầu lên vai hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Trên người của ngài có một mùi rất nhạt, là khói thuốc súng và mùi máu tanh, ngài vừa mới trở về từ chiến trường sao ạ?”

“Xin lỗi.” Arques mím môi: “Tôi biết cậu không thích mùi này, nhưng tôi tưởng rằng tôi đã tắm sạch rồi. Tôi sẽ đi tắm lại.”

Hắn đang muốn đứng dậy lên bờ thì người cá đã kéo hắn lại: “Không sao, tôi không phải để ý tới cái này, tôi chỉ muốn hỏi, khi giết người ngài có cảm giác như thế nào?”

Arques tự hỏi vài giây, trả lời đúng sự thật: “Không có cảm giác gì, chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà quốc hội đã giao cho tôi.”

“Xem ra đối với những người chết đó, ngài cũng không có suy nghĩ đặc biệt gì.” Người cá nói: “Em muốn biết, nếu em chết đi thì ngài có đau lòng không?”

“Cậu sẽ không chết.” Arques nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của cậu.

“Chỉ là giả thiết thôi. Ngài có đau lòng không?”

“Tôi sẽ rất khó chịu.” Vẻ mặt lạnh lùng của Arques hiện ra một tia gợn sóng, là cảm xúc giống như khó hiểu: “Nhưng thật xin lỗi, tôi không hiểu lắm cách dùng của từ ‘đau lòng’, tôi nghĩ ‘đau lòng*’ chỉ xuất hiện khi cơ thể không khỏe.”

*心 (tâm): có thể hiểu là lòng, trái tim, trung tâm,… tuỳ theo nghĩa cảnh nhe

“Giải thích theo mặt chữ thì ý của nó là chỉ trái tim rất đau, sẽ cảm thấy đau đớn như bị xé rách vậy.”

Nhân ngư kéo tay Arques qua, nhẹ nhàng đặt lên ngực của mình.

Cách một lớp da thịt mỏng manh, Arques có thể cảm nhận rõ được trái tim bên trong lồng ngự.c đang đập với tốc độ rất nhanh.

“Bởi vì ngài xuất hiện, em rất vui vẻ, cảm xúc như vậy sẽ khiến trái tim em đập nhanh hơn.”

Nhân ngư nhìn về phía Arques, con ngươi nhạt màu xinh đẹp tựa như sóng nước lấp lánh ánh sáng, bên trong lấp đầy bóng dáng của Arques.

“Cũng như vậy, một khi ngài xảy ra chuyện gì thì em sẽ vô cùng đau khổ, thậm chí còn là nỗi thống khổ mãnh liệt, chẳng thể nào thở nổi, trái tim cũng sẽ đau đớn vô cùng. Đây chính là ‘đau lòng’.”

“Vậy tôi không hy vọng cậu sẽ đau lòng vì tôi.” Arques nói: “Tôi không muốn cậu rơi vào cảnh thống khổ.”

“Ngài rất quan tâm em, và cũng rất dịu dàng, ‘Archangel’ tôn quý.”

Người cá bỗng nở nụ cười, ôm chặt lấy thiên sứ tóc trắng, giọng nói mềm nhẹ như những lời ngọt ngào trong giấc mơ, nhưng lại tựa như lời nguyền ma mị, khắc một ấn ký thật sâu vào trong lòng hắn chẳng thể xóa nhòa.

“Nhưng em là một người ích kỷ, em hy vọng ngài sẽ đau lòng vì em.”

“Đó là minh chứng cho tình yêu ngài dành cho em.”

“Nếu có một ngày ngài đau lòng vì em, dù cho sắp chết đi thì em cũng sẽ vô cùng hạnh phúc.”

,,ԾㅂԾ,,

Kỷ Ninh đối diện với Arques vài giây, chợt mỉm cười, nói: “Tôi hát một bài cho cậu nghe nha, là bài trước kia cậu thích nhất, làm quà đáp lễ vì đã chăm sóc tôi.”

Thiên sứ tóc bạc chớp chớp mắt, nhanh chóng gật đầu, ngồi thẳng người dậy tỏ vẻ mình muốn tập trung nghe.

“Cậu nằm xuống là được rồi.” Kỷ Ninh nói: “Đây là ca khúc an giấc của nhân ngư.”

Vì thế Arques lại thu cánh lại, ngoan ngoãn nghiêng người nằm ở trong chăn, Kỷ Ninh hơi hé miệng, khẽ hát ra giai điệu hư ảo mông lung.

Ca khúc an giấc này tuy rằng có ca từ nhưng lại thuộc về ngôn ngữ độc nhất của người cá, đối với thiên sứ mà nói thì vô cùng xa lạ, càng giống như là một ca khúc của một đất nước xa lạ, nhưng nó lại mang theo sức mạnh kỳ lạ, an ủi những bất an trong lòng hắn, dịu dàng thong thả, có thể khiến người ta nhớ đến tất cả những điều đẹp đẽ và mơ mộng nhất.

Qua một lúc lâu, cửa phòng ngủ hé mở ra một khe hở, người đàn ông tóc đỏ dựa bên cửa, lưng tựa vào vách tường, khoanh tay nhắm mắt lặng lặng hưởng thụ giọng ca, một lát sau, bỗng nhiên thở dài một tiếng, mỉm cười nhỏ giọng nói.

“Nuôi người cá…. Dường như cũng không tệ lắm.”

Trong tiếng ca vỗ về, Arques bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ say, đôi cánh to trắng tinh bao bọc cơ thể hắn lại, vẻ mặt an ổn khi ngủ mơ hồ lộ ra, dường như đang ở trong một giấc mộng đẹp.

Người đàn ông tóc đỏ cũng ngồi dưới đất dựa vào tường ngủ mất, thấy vậy Kỷ Ninh ngừng hát, đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện Hoắc Vô Linh đã biến mất tự lúc nào.

Người đâu rồi?

Kỷ Ninh thầm lẩm bẩm một câu, nhưng không đợi được Hoắc Vô Linh xuất hiện, lúc này đã khuya rồi, cậu cũng đã mệt mỏi, dứt khoát không tìm Hoắc Vô Linh nữa, tự mình đi ngủ.

Bên trong giấc mơ, cậu lại đi vào tiệm tạp hóa kia lần nữa.

Cơn mưa rơi xuống đường phố đen kịt, chỉ có tiệm tạp hóa tản ra ánh sáng ấm áp, Kỷ Ninh đứng trước quầy, những cái kệ xung quanh chất đầy hàng hóa, máy hát trong góc truyền ra giọng nữ du dương, Hoắc Vô Linh đang đứng sau quầy khuấy ly cà phê nóng, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.

……Sao lại là chỗ này?

Kỷ Ninh nhìn xung quanh tiệm tạp hóa, đây đã là lần thứ ba cậu bước vào nơi này, nếu nói hai lần trước là trùng hợp, nhưng lần này chẳng thể nào là tình cờ được nữa.

Chẳng lẽ nơi này có ý nghĩa quan trọng gì đó với Hoắc Vô Linh?

Đối với chuyện này Kỷ Ninh cũng không rõ lắm, bởi vì trong quyển tiểu thuyết vô hạn lưu《 Sát thần 》chưa bao giờ nói rõ chuyện quá khứ của Hoắc Vô Linh, mà sống cùng cậu ba năm Hoắc Vô Linh cũng chưa từng nhắc đến quá khứ của hắn, đối với Kỷ Ninh, thân thế của hắn chính là một câu đố.

“Em tốt với hắn quá nhỉ.”

Hoắc Vô Linh bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn về phía Kỷ Ninh đang ở hình thái con người ở trong mơ: “Hay là em cũng hát một bài cho tôi nghe đi? Tôi không ngờ em lại hát giỏi như vậy.”

“Đó chỉ là phụ trợ khi tôi ở hình thái người cá thôi, trình độ ca hát thật sự của tôi thật ra rất bình thường.”

Kỷ Ninh quyết đoán từ chối đề nghị của Hoắc Vô Linh, ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh, hỏi hắn: “Là anh kéo tôi vào chỗ này à?”

“Đúng vậy.”

Hoắc Vô Linh đặt ly cà phê xuống, vòng ra từ sau quầy, ngồi lên tay vịn của sô pha Kỷ Ninh đang ngồi, một tay đặt trên lưng tựa của sô pha, hơi cúi người đến gần Kỷ Ninh, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cậu một lát, bỗng nhiên cong khóe môi khẽ cười nói.

“Bây giờ nơi này chỉ còn lại hai chúng ta.”

Hắn kề sát bên môi Kỷ Ninh, đặt xuống một nụ hôn lên cánh môi cậu.

“Em nói xem tôi nên làm gì với em đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi